Lão Bà Đại Nhân

Lão Bà Đại Nhân - Chương 30




Kỳ thật, lúc Chu Ý Nhiên nàng vừa vào tới cửa thì đã nghe thấy loáng thoáng thanh âm tranh luận của đầu heo bảo bối nhà nàng cùng phó phòng bộ phận thị trường công ty nàng. Dựa vào sự hiểu biết rõ hơn lòng bàn tay của nàng dành cho cô, nhìn sắc mặt của cô, nàng liền biết cô bị người ta chọc cho tức giận, hơn nữa, lại là loại tức giận ngập trời. Hai người tranh luận cái gì, nàng đương nhiên nghe thấy hết, bốn chữ "không chồng có con" lọt vào tai nàng, khiến nàng khó chịu vô cùng, nhưng quan trọng hơn là người phụ này dám cả gan chọc giận hai bảo bối nhà nàng, điều này buộc nàng phải xử cho đúng lẽ thôi.

Người phụ nữ kia gọi nàng nhưng hoàn toàn bị nàng ngó lơ. Nàng nhẹ nhàng dỗ bảo bối nhỏ nhà nàng còn đang hic hic. Cô giáo trẻ đến trước mặt nàng nhận phần trách nhiệm về mình đồng thời xin lỗi nàng. Nàng cười nói không sao, không trách cô giáo. Sau đó cô giáo dẫn vài bạn nhỏ đi chỗ khác.

Chu Ý Nhiên nàng quay qua nhìn người phụ nữ kia, người phụ nữ liền xấu hổ cười cười, sau đó vội vàng lên tiếng: " Đây là tiểu thiên kim của Chu tổng, còn bé thật dễ thương ".

Chu Ý Nhiên nàng khẽ cong khoé môi, cười đáp: " Cảm ơn, người bạn nhỏ nhà cô cũng không sai biệt mấy ".

" Còn không mau xin lỗi bạn, bạn bè thì phải biết yêu thương, quý trọng nhau "- người phụ nữ khẽ quát, sau đó đánh mông con gái mình vài cái. Nhưng cô bé làm sao hiểu được ý mẹ mình, miệng lập tức òa lớn lên: " Không muốn, ba ba cậu ấy chưa bao giờ đến trường đón cậu ấy. Cậu ấy là đồ không có ba ba ".

Niệm Niệm vừa ngưng thút thít xong nhưng những lời này một lần nữa làm bé con oa oa khóc lớn, dụi vào ngực mẹ thì thào: " Không phải, không phải mà, Niệm Niệm có hai mẹ ... oa ... oa ... ".

Chu Ý Nhiên nàng vội vàng dỗ còn gái cưng bảo bối nín khóc. Người phụ nữ kia lúng túng, trước mặt sếp lớn của công ty, cô ta không thể mang con gái trốn đi ngay khi sự việc còn chưa xử lý ổn, đang muốn giải thích tiếp thì Mộc Thư Đồng đã chen ngang nói trước: " Cô tốt nhất nên giáo dục lại con gái mình trước đi. Hơn nữa, mời cô đi ngay cho, con gái tôi nhìn thấy cô lại khóc không ngừng. Các người không sao nhưng tôi rất đau lòng, rất khó chịu ".

Người phụ nữ bị Mộc Thư Đồng thái độ như vậy nên rất bực mình nhưng ngại quan hệ tốt của cô và sếp lớn nên cười đáp giả tạo: " Em gái, vừa rồi chị nói em không chồng có con là chị không đúng nhưng em cũng không thể trách chị được, bởi em hô lớn người bạn nhỏ này là con gái của em, điều này dẫn đến việc chị hiểu lầm em ".

" Đáng tiếc thật, cô hoàn toàn không có hiểu lầm. Niệm Niệm chính là con gái ruột của tôi, sao hả? " - gương mặt Mộc Thư Đồng âm trầm, bụng cô bây giờ đang dồn một đống lửa, người phụ nữ này hại bảo bối nhà cô khóc thương tâm như vậy.

Người phụ nữ gượng cười, liếc mắt nhìn xem sắc mặt của sếp lớn: " Em gái, chúng ta đừng chấp nhất chuyện này nữa, xem nó như một chút vui đùa thôi nha ".

Chu Ý Nhiên nàng quay lại, Niệm Niệm đã được dỗ xong, tuy nhiên, trên mặt còn ít nước mắt chưa lau khô. Nàng liếc nhìn người phụ nữ, thanh âm nữ vương băng lãnh vang lên: " Vấn đề này không phải chỉ là một chút vui đùa. Bảo bảo là con gái ruột của tôi. Cô muốn hiểu như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng tôi hi vọng, từ nay về sau, người bạn nhỏ nhà cô đừng bao giờ lặp lại những lời này trước mặt con gái tôi. Nếu không làm được, cô có thể chuyển trường cho con bé. Xong rồi, cô đi đi " - lời vừa dứt, nàng liền quay lại nở nụ cười ngọt ngào với Mộc Thư Đồng: " Đầu heo bảo bối, chúng ta đi thôi ".

Người phụ nữ kinh ngạc, cô ta căn bản không thể đoán được rốt cuộc hai người trước mặt là quan hệ gì. Chẳng lẽ là chị em tốt? Không có khả năng, hai người thân thiết như thế, hơn nữa đứa bé còn gọi cô gái trẻ là mommy. Mà sếp lớn lại còn gọi: " Bảo bối...?". Đợi đến khi cô ta phục hồi tinh thần thì chỉ còn lại hai mẹ con mình cùng món đồ chơi mà con gái mình đoạt lấy.

Mộc Thư Đồng theo sau Chu Ý Nhiên nàng, trong lòng cô bực bội không thôi, lời nói của trẻ con lại có thể đả thương người như vậy, cô không thể ngờ, ở nhà trẻ vậy mà con gái mình lại bị kì thị như thế. Càng nghĩ càng khó chịu, Mộc Thư Đồng hô lên một tiếng: " Chu Ý Nhiên ...".

" Hửhm, làm sao vậy? ".

" Mình chuyển trường cho con đi. Con còn nhỏ như vậy dễ bị người khác làm tổn thương, em rất khó chịu ".

" Sao phải chuyển trường cho con? Em yên tâm đi, mọi chuyện chị sẽ thu phục thích đáng " - Chu Ý Nhiên vuốt tóc, đôi mắt cười, một điệu bộ đã tính toán hết thảy mọi việc.



" Em tự chỉnh đốn cô ta cũng được mà, thêm nữa, em ... Em muốn bàn với chị việc chuyển về sống chung với nhau, chị thấy sao? ".

Thanh âm của Mộc Thư Đồng càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cuối xuống càng lúc càng thấp làm Chu Ý Nhiên nàng dở khóc dở cười, bảo bối nhà nàng bây giờ lại bắt đầu như con đà điểu nữa rồi.

" Chị và con đều luôn chào mừng em trở về nhà ".

Chu Ý Nhiên nàng nói xong, nhân lúc Mộc Thư Đồng không để ý, liền hôn lướt qua môi cô. Làm cô gượng chín mặt, trừng mắt nhìn nàng: " Ở nơi công cộng mà chị dám làm ra chuyện xấu hổ như vậy? ".

" Mẹ, không phải mẹ nói với Niệm Niệm là không được hôn môi mà " - bé con vô tội đột nhiên lên tiếng, sau đó quay qua hồn nhiên nhìn Mộc Thư Đồng: " Mommy, mommy cũng phải hôn lại mẹ, như vậy mới đúng lễ có qua có lại ".


Chu Ý Nhiên nàng bị con gái chọc cười cho cười lớn, còn Mộc Thư Đồng cô cũng không thể làm gì khác mà hắn giọng với nàng: " Chu Ý Nhiên, chị xem chị dạy con kiểu gì vậy " - ngoài miệng thì to tiếng một chút nhưng trong lòng cô cũng thật muốn hôn lấy nàng nhưng ngại trước mặt con. Cô có thể không để những người xung quanh trong mắt nhưng không thể không giữ hình tượng nghiêm chỉnh trước mặt con, cũng như cháu gái ngoan.

" Chị mang con trở về trước. Tối nay, em thu xếp mọi thứ rồi trở về nhà, được không? ".

Nhìn mặt cô càng lúc càng hồng, trong lòng Chu Ý Nhiên nàng liền mở cờ hoa vui vẻ. Bộ dáng thẹn thùng của bảo bối nhà nàng, quả thật rất khả ái. Mộc Thư Đồng không còn bộ dạng niên thiếu vô kỵ năm xưa, thay vào đó là sự nội liễm và thành thục, tóc cũng đã dài hơn rất nhiều, càng có tư vị của nữ nhân.

Mộc Thư Đồng gật đầu, sau đó ôm lấy Niệm Niệm từ tay Chu Ý Nhiên nàng. Cô hôn con gái, làm bé con bị nhột mà cười khanh khách: " Mommy, con và mẹ ở nhà đợi mommy ".

" Bảo bảo ngoan, mommy đưa chị Xú Xú về rồi sau đó qua chơi với con nha " - Mộc Thư Đồng hôn Niệm Niệm thêm một cái rồi nháy mắt cười cùng Chu Ý Nhiên nàng, sau đó nắm tay cháu gái ngoan lên xe đi về.

Vừa đưa cháu gái trở về thì đúng lúc chị gái xinh đẹp nhà cô cũng vừa trở về. Mộc Thư Đồng vội vàng phóng ra ngoài, bỏ lại sau lưng thanh âm của chị gái mình. Cô rất hiểu chị gái, một khi bị chị gái quấn lấy thì hôm nay đừng nghĩ ra khỏi cửa. Về phần chị gái cô có bực bội hay không thì đợi cô từ nhà Chu Ý Nhiên nàng về rồi tính. Dù sao cũng là chị em, là người một nhà, chị cô cũng sẽ không giận thật sự.

Mộc Thư Đồng đến nhà Chu Ý Nhiên nàng liền thấy con gái cưng bảo bối cười không ngớt chạy ra đón: " Mommy, mẹ kêu con chơi với mommy để mẹ nấu ăn ".

Mộc Thư Đồng vui vẻ không thôi, ôm hôn lấy con gái. Cô có cảm giác mình giống như là ba ba, sau giờ tan tầm về nhà liền có con gái đón, vợ thì chuẩn bị bữa cơm. Cảm giác này làm cô nhộn nhạo kích động, ôm con vào bếp.

Chu Ý Nhiên nàng mặc tạp dề bận rộn không ngừng, như cảm ứng được người thương, nàng xoay đầu lại liền nhìn thấy hai bảo bối nhà nàng, trong lòng vui vẻ, ánh mắt liền toát ra vô hạn nhu tình, miệng cũng bất giác vẽ lên một đường cong lớn: " Một lớn một nhỏ vào bếp là giúp đỡ hỗ trợ hay là vào bếp để hít dầu khói đây hả? ".

" Chị như thế này thật làm người ta yêu thích " - Mộc Thư Đồng loay hoay nửa ngày trời mới thốt ra được những lời này, mà Niệm Niệm không chịu nổi phòng bếp đã trực tiếp chạy ra phòng khách tự chơi đồ chơi.


Chu Ý Nhiên nàng mĩm cười, xoay người lại thái thịt, thuận miệng hỏi bâng quơ: " Nếu thích vậy thì liền cưới chị đi, em thấy sao? ".

" Tốt, vậy thì em nhặt được bảo bối rồi " - Mộc Thư Đồng cười ha ha, thuận tay tiến tới hỗ trợ Chu Ý Nhiên nàng, cảm giác này thật ấm áp.

" Em cũng là bảo bối của chị. Trong sinh mệnh của chị có hai bảo bối, cho nên hai người đều phải ở bên chị cả đời này ".

" Chu Ý Nhiên " - ánh mắt Mộc Thư Đồng sáng ngời nhìn Chu Ý Nhiên nàng, cô hít sâu một hơi để lấy thêm can đảm: " Em sẽ sống chung với chị, với bảo bảo. Em nghĩ muốn chiếu cố thật tốt cho hai người, em nhất định sẽ dụng tâm đi làm. Đây không phải là xúc động nhất thời, em cảm thấy đây chính là điều em nên làm, là hi vọng từ sâu trong nội tâm của em. Chị và con là toàn bộ thế giới của em ".

Chu Ý Nhiên nàng phốc cười lên, vui vẻ nhìn cô: " Em xem, công phu miệng lưỡi của em không suy giảm một chút nào. Năm đó, chị chính là bị những lời đường mật này của em làm cho u mê đầu óc ".

" Không phải, những lời này của em đều là sự thật. Chị không nhớ lúc mới biết chị, em đã rất chán ghét chị sao, chỉ là sau này .... "

" Bị chị thu phục. Ngốc " - Chu Ý Nhiên nàng nói tiếp lời cô. Sau đó, nàng đem toàn bộ thức ăn đã nấu xong bày lên bàn ăn.

Sau bữa cơm tối, Mộc Thư Đồng đưa Niệm Niệm đi tắm rồi chơi cùng con gái một lúc, cuối cùng cô dỗ bé cưng vui vẻ chui vào ổ chăn đi ngủ.

Con ngủ rồi, Mộc Thư Đồng liền vọt vào nhà tắm. Xong xuôi, cô mặc áo ngắn, quần short ra ban công hóng gió.

Không biết qua bao lâu, Mộc Thư Đồng nhìn những ngôi sao nhỏ nhìn đến thất thần. Lúc này, Chu Ý Nhiên nàng mặc váy ngủ dài đi tới bên cạnh cô, hai người kề vai tựa vào lan can. Nàng nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi lại cong lên tràn đầy ý cười: " Em còn nhớ không, lần đầu chúng ta gặp gỡ cũng là ở trên ban công sân thượng. Lúc đó em còn là thiếu nữ trung học, đứng ở đó, ngâm thơ ưu sầu ".


Thanh âm sâu kín trong đêm tối tựa như tiếng nhạc ngân êm ái của Chu Ý Nhiên nàng truyền vào tai, Mộc Thư Đồng bất giác quay qua, si ngốc nhìn nàng. Khuôn mặt tinh xảo, làn da mịn màng hồng hào, đôi mắt đen láy tinh anh. Xương quai xanh khêu gợi phản chiếu ánh trăng nhẹ, tản mát ra một lực hấp dẫn yêu mĩ thuần dã. Mãi đến khi gió nhẹ thổi qua khiến cho nàng rụt vai rút vào người cô, cô mới phục hồi tinh thần: " Chị bị lạnh rồi?! ".

" Đầu heo, vòng tay em thật ấm ".

Mộc Thư Đồng đem Chu Ý Nhiên nàng ôm càng chặt. Thật ra mà nói, mỗi khi nhìn nàng, cô đều muốn ôm nàng thật chặt vào lòng, khảm sâu vào xương tủy.

Cô đem mặt vùi vào cổ nàng, tham lam hít thở hương thơm tỏa ra từ thân thể của nàng, một loại cảm giác thân mật gần gũi lan tràn.

" Nhiên. Vợ ơi! ... " - thanh âm nhẹ nhàng của Mộc Thư Đồng truyền ra tựa như nức nở nhưng không phải nức nở ưu sầu mà là nức nở của sự hưng phấn, kích động vui sướng.


" Hửhm? ".

Thanh âm yêu kiều khẽ phát ra khiến Mộc Thư Đồng nhộn nhạo. Cô nắm vai nàng, tách ra một chút khoảng cách cho cả hai. Trong đêm tối, cô nhìn nàng đến ngây dại, cuối đầu, hạ một nụ hôn lên trán nàng, dừng lại một chút, sau đó trực tiếp hôn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.

Một nụ hôn nhẹ nhàng, ôn nhu không theo bất kì một quy luật bài bản nào cả, nó chỉ đơn giản là tùy theo cảm xúc.

Cô ôm nàng thật chặt, đem đầu lưỡi của mình tiến sâu vào bên trong cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, khuấy động toàn bộ mọi khoảng không. Sau đó, cô lại ép nàng tựa vào lan can, đôi tay vòng quanh eo nàng cũng rất tự nhiên mà vuốt ve thân thể nàng. Tay di chuyển lên trên, ngón tay khẽ chạm vào ngọn núi cấm, thế nhưng nàng lại không kháng cự, cô liền xòe tay ra bao trọn hết ngọn núi, cảm nhận hết thảy nhịp tim đang đập của nàng.











***

Tui là tui mê chế Nhiên này lâu lắm rồi nha, bả phúc hắc lắm.

***

Gõ có một chương thôi mà quải quá. Tui quá mệt mỏi với cái trình đánh máy của mình rồi. Chắc tui phải tải cái Typing Master xuống để luyện lại mấy ngón tay quá.

Ok, cảm ơn các bạn trẻ đã quan tâm theo dõi. Chúng ta sẽ gặp lại ở chương sau. Bye!

22:22 24/06