Sau khi Khiết Lam đi mất, Việt Bân cũng tính về nhà. Nhưng khi anh chuẩn bị đi ra ngoài thì Bartender chạy ra, ngăn anh lại :
“Xin lỗi ! Nhưng quý khách vẫn chưa thanh toán hai ly Black Russian và Daiquiri !"
Việt Bân nghe anh ta nói thế thì ngượng chín mặt, lần này đã là lần thứ n Khiết Lam bắt anh trả tiền rồi và đây cũng là lần thứ n anh gặp trường hợp làm anh phải ngượng đến như thế.
“Chị ấy lại như thế nữa ! Haizz..." Việt Bân lẩm bẩm, tay cầm tờ tiền đưa cho chàng Bartender tên Lục Ninh.
Nhưng cũng may cho Việt Bân , lúc trước khi anh và nó chuẩn bị kế hoạch ra khỏi Bạch gia, nó đã lén đưa cho anh một chiếc thẻ tín dụng, bên trong có hơn một vạn tệ. Nó nói đây là số tiền anh có thể sử dụng nếu có gặp chuyện tất trắc.
Mới đầu, anh còn từ chối, nhưng nó nói với anh, vẻ đầy thuyết phục :
“Thầy Chu ! Bên trong chiếc thẻ này chỉ có tầm khoảng hai trăm hai mươi tám tệ, rất ít ! Thế nên thầy cứ nhận lấy, cứ coi như là em trả cho thầy lại tiền những bữa thầy bao em món đậu phụ thối !"
Khi thấy anh lộ ra vẻ nghi ngờ, nó lại nói tiếp, tay dúi tấm thẻ vào tay anh : “Mật khẩu là 911\*\*169 ! Thầy nhớ rõ nhen !"
Vậy nên anh mới miễn cưỡng nhận chiếc thẻ tín dụng đó, chứ anh nào muốn đâu ! Nên lúc mà anh biết bên trong chiếc thẻ có hơn một vạn thì anh bất ngờ lắm, nhất quyết phải trả lại chiếc thẻ tín dụng kia cho cô bé.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Việt Bân đi về nhà, quả thật anh hoàn toàn không muốn tiêu xài số tiền trong thẻ của Tuyết Nhi, nhưng với cái chân đau của mình, anh bắt buộc phải tiêu một ít để trả tiền cho người lái taxi.
Và nhất định, sau vụ này, anh sẽ kiếm lại tiền để bù vào số tiền anh đã sử dụng trong chiếc thẻ tín dụng của cô bé Tuyết Nhi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
“Con đã về rồi sau ! Thật may quá !"Chu phu nhân sau khi nhìn thấy con trai của mình từ từ lếch cái chân bị bong gân của nó về, chạy lại ôm chầm lấy anh.
“Mẹ chẳng cần phải lo lắng cho con đâu ! Từ đêm hôm qua tới giờ, con chỉ đi chơi tại nhà của một người bạn thân thôi !" \- Việt Bân nói dối vì anh không muốn mẹ mình biết những chuyện “nhục nhã" của mình và một người như Bạch Quốc Thiên.
“Vậy thì tốt rồi !" Chu phu nhân thở phào nhẹ nhõm sau câu nói của con trai.
Rồi bà buôn con trai của mình ra, dìu anh lên lầu bởi vì việc phải chạy thật nhanh trên cái chân bị đau vào tối hôm qua làm cho tình trạng cái chân của anh lúc này càng thêm tồi hơn.
“À, Việt Bân này ! Chị của con, Khiết Lam cũng vừa mới đến đấy ! Nó bảo sẽ ở đây một thời gian vì lịch trình công việc ! Con có đồng ý chứ !" Chu phu nhân vừa dìu Việt Bân đi, vừa nói.
“Tùy chị ấy thôi !" \- Việt Bân nói.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau khi dìu Việt Bân vào phòng xong xuôi, bà Chu liền lập tức điện thoại cho Khiết Lam. Bởi Khiết Lam bây giờ đang trình diễn nên không thể nghe máy được nên Diệp Trân \- cô học trò nhỏ của cô mới nghe máy giúp người “thầy" của mình.
“A lô ! Là Chu phu nhân đúng không ạ !" Giọng nói trong veo của cô gái hai mươi hai tuổi cất lên một cách từ tốn.
“À...là cháu đó sao ! Chu Khiết Lam nó đâu rồi ? Mà thôi, nhờ cháu vậy ! Cháu nói với Khiết Lam giúp bác là nếu muốn, cháu và nó cứ đến chỗ của Việt Bân ! Thằng bé ấy đã đồng ý rồi ! " Bà Chu lúc đầu có chút ngạc nhiên, nhưng lát sau, bà lại vui vẻ nói.
“Vâng ạ ! Cháu sẽ nói với cô ấy ạ !" Diệp Trân nhẹ nhàng nói.
Cô gái tên Diệp Trân này quả thực làm cho mọi người xung quanh luôn trao sự tin tưởng cho cô. Từ con người này luôn phát ra một cái phong thái chững chạc, một sự dịu dàng và cũng không kém phần tự tin.
Ngoài ra, Diệp Trân còn là một con người lễ độ, từ tốn, thế nên ai ai trong nghề cũng biết đến và yêu quý, đôi khi là ngưỡng mộ cô gái nhỏ ấy.
Cô gái này quả đúng là xứng đáng với cái danh : “người học trò mà ‘nữ hoàng nhạc ballad\*' yêu quý nhất".
\(\*\) “Nữ hoàng nhạc ballad": một biệt danh mà mọi người đặt cho Chu Khiết Lam.