Khi Khiết Lam đã trình diễn xong, Diệp Trân liền đi lại, lễ phép nói :
“Chị Lam, Chu phu nhân vừa mới gọi đến ! Bà ấy bảo là chúng ta đã có thể ở tại biệt thự của em trai chị ạ !"
Chu Khiết Lam vì mải kí tặng và chụp hình với fan nên cũng không có quan tâm lắm, cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Vì thế, một lát sau, khi đã kí tặng xong, cô hỏi lại Diệp Trân cho chắc chắn :
“Chúng ta đã có thể ở tạm nhà của thằng nhóc đó rồi sao ?"
“Vâng ạ !" Diệp Trân nói, ánh mắt nhìn ra khung cửa sổ.
Vậy là cặp “thầy" trò ấy sẽ ở tại nhà của Việt Bân
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khi đã đến nơi, Chu Khiết Lam tay cầm chiếc vali, từ từ kéo vào nhà của Việt Bân, tiếp theo sau cô là Diệp Trân đang xách chiếc ba lô nhỏ màu hồng.
Diệp Trân đảo mắt, cô ngắm nghía xung quanh trong lúc đi đến căn phòng mà Chu phu nhân đã sắp xếp cho.
Quả thực là căn biệt thự này rất đẹp, nội thất tại đây được trang trí một cách rất trang nhã với tone màu chính là màu trắng ngà cùng với màu nâu cà phê \(sữa\) \- hai màu sắc này hòa quyện lại tạo nên một cảm giác rất chi là vintage.
Trong khi Diệp Trân đi về phòng riêng của mình thì Khiết Lam lại đi tới phòng làm việc của em trai cô. Mở cửa ra, Chu Khiết Lam thong dong bước tới bàn của em trai mình, giọng cô nhẹ nhàng cất lên :
“Nè Việt Bân ! Em biết cô bé này là ai chứ ? Chị thấy cô bé ấy mặc đồng phục của trường em nên hỏi thử !" Khiết Lam nói, tay đưa cho Việt Bân một bức ảnh
“Làm sao chị lại có được tấm ảnh này ?" Việt Bân chòm người dậy, ngạc nhiên sau khi liếc nhìn qua tấm hình.
“Cô bé đó cứ một mực xin chị chụp chung với nó, nên cũng không còn cách nào khác ! Mà nếu em không biết thì cũng không sao ! Chị đi vậy !" Cô nói, xoay người lại, định đi ra ngoài.
Việt Bân thấy thế thì cản cô lại, anh nói với cô, giọng bất lực : “Đó là Tuyết Nhi, đứa học sinh mà em đã kể cho chị vào lúc sáng !"
“Vậy sao ! Cô bé đó cũng khá là thú vị đấy !" Chu Khiết Lam cười nhếch mép, lộ ra vẻ dâm đãng mà cô luôn luôn muốn giấu đi.
Rồi Khiết Lam đi ra ngoài để cho Việt Bân làm công việc riêng.
Lần gặp cô bé Tuyết Nhi đó thật sự làm cho cô cảm thấy mình như bị hút hồn vậy, vẻ đẹp của Tuyết Nhi thật là đúng gu của vị “nữ hoàng" này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Vào lúc sáng ngày hôm sau, Chu phu nhân từ dưới lầu, giọng bà có vẻ vui vẻ, nói với một người hầu :
“A Viên ! Cháu mau đi gọi Việt Bân và Khiết Lam dậy ! Trời đã sáng rồi !"
Lập tức, cái người tên A Viên ấy nhanh chóng đi lên lầu, để gọi cô, cậu chủ của mình thức dậy theo lời của bà Chu.
Còn về phần của bà Chu, hôm nay bà thức dậy thật sớm để nấu bữa sáng cho Việt Bân và chị của anh. Sẵn tiện, bà còn chuẩn bị hộp cơm trưa cho đứa con trai bà yêu quý nữa. Đối với bà, việc này như để giết thời gian trong lúc rảnh rỗi vậy.
Diệp Trân thì đứng ở ngay sau Chu phu nhân, cô nhân lúc rỗi việc phụ giúp vị ân nhân của mình bằng cách thái vài quả cà chua và dưa leo theo lời của bà.
Đối với Diệp Trân, bà Chu là một người phụ nữ cực kỳ nhân hậu, bà không cay độc và kiêu căng như những vị phu nhân khác. Bà giống như một vị thánh sống trong lòng của Diệp Trân vậy. Và Chu phu nhân cũng chính là người đã cứu cô thoát khỏi cái trại trẻ đáng sợ đó.
“Haizz...Sáng rồi sau !" Từ trên lầu, Khiết Lam ngáp ngắn ngáp dài và đi xuống nhà bếp với bộ đồ ngủ.
Ở đằng sau cô là Việt Bân, anh đã quen với việc thức sớm nên bây giờ anh đã chuẩn bị sẵn sàng để đi làm rồi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Sau khi ăn sáng xong, Việt Bân liền lập tức đến trường, Khiết Lam thì về phòng riêng, còn duy nhất một mình Diệp Trân là ở lại giúp bà Chu dọn dẹp.
“Nè Diệp Trân ! Cháu biết Khiết Lam yêu ai không ? Ta thấy nó đã gần ba mươi rồi mà lại chẳng có người yêu nên hơi lo !" Bà Chu hỏi Diệp Trân, tay bà cầm chiếc bát, lau đi lau lại bằng chiếc khăn trắng.
“À...Ừm...Vào ngày hôm qua, lúc đang tặng chữ kí cho một cô bé, cháu thấy chị ấy có một biểu cảm hơi lạ !" Diệp Trân ngập ngừng nói trong lúc lau dọn bàn ăn.
“Biểu cảm gì ?" Chu phu nhân đột nhiên nói lớn, có lẽ bà hơi ngạc nhiên trước lời nói của Diệp Trân.
Việc Chu phu nhân bất ngờ nói lớn làm cho Diệp Trân có chút sợ hãi, cô tới gần Chu phu nhân, ghé sát tai bà, cô nói nhỏ : “Cháu thấy lúc trước khi cô bé đó đi, chị ấy có nói một câu rồi cười nhếch mép, ra vẻ thú vị lắm ! Chị ấy nói : ‘Thú vị thật' !"
Bà Chu nghe thấy thế thì cực kỳ kinh ngạc, nhưng rồi bà lại mỉm cười, bà nói nhỏ, nhưng vẫn đủ để Diệp Trân nghe được : “Vậy cũng được ! Hai đứa con gái yêu nhau cũng tốt thôi ! Miễn sao yêu nhau thật lòng là được !"
Diệp Trân sau khi nghe bà Chu nói thì cười ấm áp, đúng như cô nghĩ, bà Chu sẽ nói như thế.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong lúc đó, Khiết Lam ngồi trên chiếc ghế nhỏ, kê sát cửa sổ. Trên tay cô là một chiếc đàn guitar Classis, loại đàn cô thích nhất. Hôm nay cô rất rãnh, không có show diễn gì cả \(nói đúng hơn là cô đã từ chối tất cả\), nên cô quyết định sáng tác một bài hát mới.
Tiếng đàn của cô du dương và êm ái, phản ánh đúng chất của nhạc ballad, quả nhiên cô đúng thật là “nữ hoàng nhạc ballad".
Bỗng, từ dưới nhà, Chu phu nhân gọi cô : “Này Khiết Lam ! Việt Bân quên đem hộp cơm trưa theo rồi ! Con giúp ta đem cho nó nhé !"
Ngày hôm nay cô cũng chẳng có việc gì làm, nên dùng việc đó để giết thời gian cũng được. Thế là cô sửa soạn quần áo, bịt khẩu trang kín lại để đi đến trường của em trai mình.