Chu Khiết Lam sau khi nhận cơm hộp từ tay của bà Chu xong thì tức tốc đến chỗ của Việt Bân. Bây giờ cũng tầm tám giờ hơn, nếu đi bộ đến trường thì mất tầm khoảng mười lăm phút.
Mới đầu, Khiết Lam thấy dạo này mình cũng hơi mập lên rồi nên cô quyết định cuốc bộ dưới cái nắng 40°C, nhưng Chu phu nhân lại cản cô, bà nói con gái da phải trắng nên bắt cô mặc thêm nhiều quần áo.
Kết quả là đi được cỡ giữa đường, mồ hôi của Khiết Lam đã tuôn ra nhễ nhại rồi. Lau mồ hôi trên trán, cô bất giác mà thốt ra câu chửi thề : “Con mẹ nó, nắng nóng vãi ra !"
Mà nhắc mới nhớ, Khiết Lam chưa từng đến trường Lam Việt\* bao giờ. Vậy thì làm sao cô biết đường tới đó cơ chứ !
\(\*\) trường Lam Việt : ngôi trường Việt Bân đang dạy.
Nhưng cũng may cho cô, Lam Việt là một ngôi trường khá lớn và nổi tiếng. Vì vậy cô chỉ cần hỏi những người ở xung quanh là cô đã có thể đưa cơm hộp cho em trai
Chu Khiết Lam liền đi đến gần một người đi đường, đứng trước mặt họ, cô nói vẻ tội nghiệp :
“Chào bác ! Bác có thể cho cháu biết đường tới trường Trung học Phổ thông Lam Việt không ạ !"
Người đàn bà đó nhìn cô chằm chằm, im lặng một chút, bà ta nói :
“Cháu chỉ cần đi đến ngã tư đường, quẹo phải là đến nơi ! Nhưng nhìn cháu, ta thấy quen quen ?"
Khiết Lam bây giờ mới nhìn rõ mặt của người đàn bà ấy, mắt cô hơi trợn lên, đó chính là chủ tịch công ty cũ của cô. Nhìn bà ta, cô chối đây đẩy :
“Chắc là bác nhìn nhầm thôi ! Cháu chưa từng gặp bác bao giờ ! Nhưng cảm ơn bác, cháu đi đây !"
Cô nói rồi chạy thật nhanh. Cô chẳng hề muốn gặp người này chút nào \- một con người cực kỳ hiểm độc.
Chắc các bạn cũng muốn biết bà ta là ai ! Người đàn bà ấy là Viên Chi\-chủ tịch công ty CL Entertainment. Lúc Khiết Lam còn ở CL Entertainment, bà ta đã ép buộc cô phải hẹn hò với con trai cưng của bà ta chỉ bởi vì đứa con trai đó là một fan cuồng của cô.
Khi Khiết Lam rời khỏi công ty, Viên Chi còn đưa ra những tin đồn không đúng về cô, cũng may là mọi người luôn yêu quý cô, không tin bà ta, chứ không thì cô có lẽ cũng bị đá ra khỏi ngành giải trí rồi.
Thôi tạm gác lại chuyện đó ! Ta hãy tiếp tục nào !
Sau khi Khiết Lam đã chạy đi mất, Viên Chi mới nhận ra cô. Vì Khiết Lam là một cái gai trong mắt Viên Chi nên bà ta liền nhanh chóng chạy đi theo sau để theo dõi cô. Có lẽ là bà ta nghĩ cô đang đưa cơm cho người yêu nên mới thế chứ không thì người đàn bà này cũng chẳng thèm quan tâm.
Sau khi thấy Khiết Lam đã đi vào cổng trường, bà ta liền cười đểu, đối với người đàn bà hiểm độc này mà nói, dịp này quả thực có một không hai, bà ta nghĩ mình đã có thể loại trừ Chu Khiết Lam ra khỏi Cbiz.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Còn về phần của Khiết Lam, cô ngây thơ đến nỗi không biết có người đi sau theo dõi mình. Mà nếu cô có biết thì cũng chẳng sao ! Đây là em trai của cô cơ mà, đâu có gì phải lo sợ.
Việc tìm đường đến chỗ của Việt Bân mất khá nhiều thời gian nên lúc Khiết Lam đến nơi thì cũng đã gần chín giờ. Cô đã từng nghe Việt Bân nói anh chủ yếu dạy lớp 11A nên việc cô tìm đến lớp của anh cũng không lâu lắm.
Chu Khiết Lam khi đến lớp 11A thì thấy Việt Bân đang đứng trên bục giảng bài, đứng từ ngoài cửa, cô gọi khe khẽ nhưng vẫn đủ cho em trai mình nghe thấy :
“Việt Bân ! Chu Việt Bân ! Em để quên thứ này này !"
Việt Bân nghe thế thì từ từ bước ra ngoài, mới đầu anh còn không nhận ra được người chị gái của mình nhưng khi càng đến gần thì anh lại càng nhận ra. Anh nói với Khiết Lam khi đã đứng trước mặt cô, giọng anh hơi nhỏ, tỏ vẻ biết ơn :
“Cảm ơn ! Vất vả cho chị rồi ! Hay chị ra ngồi ở căn tin đi ! Lát nữa em sẽ xuống !"
Chu Khiết Lam ban đầu cảm thấy hơi ngại bởi cô chẳng phải là giáo viên của trường và cô cũng ccàng không phải học sinh của trường, nên việc ra ngồi ở căn tin có hơi kì cục. Nhưng sau khi nghe Việt Bân giải thích là nơi gọi là căn tin đó thật ra chỉ là một quán ăn gần trường thì cô mới đồng ý đi.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lạp Viên Chi lúc này vẫn còn theo sau cô, nhưng đến gần cổng trường thì bà ta bắt buộc phải dừng lại vì bản thân chẳng có lý do gì chính đáng để vào trong.
Và sở dĩ Chu Khiết Lam được cho vào là bởi vì cô đã nói đối rằng mình là người thân của Tuyết Nhi, đi vào để đưa đồ cho cô bé. Và cũng bởi vì ai ai cũng sợ cái thế lực của vị tiểu thư họ Bạch này nên người bảo vệ mới cho cô vào.
Viên Chi khi đã nhìn thấy cái gai trong mắt mình đi ra khỏi trường và tiến về phía quán ăn gần đó thì cười thầm trong bụng : “Phen này mày sẽ chết với tao, Chu Khiết Lam à !"
Còn Khiết Lam khi đã ngồi ở trong quán rồi, cô bắt đầu gọi nước trong lúc chờ đợi em trai mình. Nhưng khi cô đã thưởng thức món nước đó xong rồi, Việt Bân vẫn chưa ra tới, bực mình cộng thêm vài lần chán nản làm cô chửi thề trong đầu mình : “Mẹ nó ! Sau vẫn chưa ra đây chứ !"