Nhờ có chiếc Lamborghini của Việt Bân mà Khiết Lam đã có thể đến Bạch gia một cách nhanh nhất. Cô từ từ đi vào phòng khách, gương mặt tối sầm, cô giơ chân lên, đá Lý Phước Anh một cú từ đằng sau làm ả ngã quỵ, tay chỉ còn có thể vịn chiếc lan can của cầu thang.
Rồi cô ghé sát gương mặt của Phước Anh, biểu cảm tức giận : “Cô đã làm gì Tuyết Nhi của tôi ? Hửm..nói mau !"
Lý Phước Anh không nói được một lời nào, ả rất kinh ngạc, không ngờ cũng có ngày ả có thể thấy bộ mặt này của Khiết Lam. Ả lập tức đẩy Khiết Lam ra, hét lớn vào mặt cô :
“Tao đã đánh nó đó, thì sao hả ? Mày làm được gì tao ? Haha"
Lý Phước Anh nói xong liền cười lớn, còn Khiết Lam thì vẫn không đổi sắc mặt, ngược lại còn tức giận thêm, cô tát ả một bạt tai, đến nỗi làm ả ngã quỵ, cô nói tiếp vào tai ả, lời nói không có vẻ gì là đùa cợt :
“Nếu hôm nay tôi không có việc bận thì tôi dám cá là cô sẽ không còn cái mạng để về nhà đâu ! Cô đừng nghĩ tôi nói đùa ! Cô mà còn dám động vào em ấy thì đừng trách tại sao tôi độc ác !"
Nói rồi Chu Khiết Lam đi lại trước mặt Tuyết Nhi,nhìn vào vết tát lúc nãy của Phước Anh, cô hận không thể cho ả một trận ra trò.
Còn về phần Tuyết Nhi. Cô bé lúc này đang cảm thấy hạnh phúc tột độ, khó khăn lắm nó mới có thể nhìn thần tượng của mình ở một khoảng cách gần như vậy.
Chợt, Khiết Lam vuốt ve mái tóc của nó và hôn vào vết tát của Phước Anh lúc nãy, làm cho gương mặt của nó đỏ ửng lên, nhìn vào rất đáng yêu.
Rồi Khiết Lam thì thầm vào tai nó, giọng dịu dàng : “Nếu Lý Phước Anh có còn dám động đến em, cho dù có ra sao đi chăng nữa, hãy gọi cho chị biết, chị sẽ giúp em trừng phạt ả, được không ?"
Khiết Lam sau đó dúi vào tay nó số điện thoại của mình, cô cười nhẹ, vội ôm Tuyết Nhi vào lòng làm cho nó cực kỳ bất ngờ.
Xong xuôi, cô mới chú ý đến Quốc Thiên, Lục Ninh và Sở Tiêu \- những người nãy giờ đang phải chịu kiếp bóng đèn. Thay đổi thái độ, cô vui vẻ nói :
“Quốc Thiên , bà nội năm phút nữa thôi sẽ đến đây, vì thế nên bây giờ cậu hãy trở về biệt thự để đón tiếp bà, được chứ ! Và nếu có thể, cậu hãy dẫn Tuyết Nhi đi cùng."
“Được. Nè Tuyết Nhi, mau thay quần áo, chúng ta đến nhà của Tiểu Bân !"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Trong lúc Khiết Lam xử lý vụ của Phước Anh thì Việt Bân ở trong phòng riêng để suy nghĩ về cuộc đời mình.
Anh nằm trên giường ấp mặt vào gối, khóc không ra nước mắt. Bây giờ, anh cũng không thể thay đổi được gì nữa, cả Chu gia đều đã biết chuyện này, và sắp tới đây, bà nội của anh sẽ đến đây để xem mặt hắn \- đứa con rể vô liêm sỉ của Chu gia.
Bỗng dưng, có tiếng gõ cửa, một người hầu bước vào, đó là A Viên, cậu ta nói với anh, vẻ trang trọng :
“Thưa cậu chủ, bà ấy đã đến rồi ạ."
Anh nghe xong liền đứng phắt dậy, nhanh nhẹn đi ra ngoài để đón tiếp. Trang phục chỉnh tề cộng thêm vẻ điển trai vốn có, anh như làm cho các người hầu nữ tại biệt thự mê mệt mình.
Khi anh vừa đi ra ngoài phòng khách thì Quốc Thiên cũng vừa đến nơi. Hắn ta mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản nhưng cho dù vậy từ con người hắn, khí chất vẫn tỏa ra ngút ngàn.
Tiếp ngay sau hắn là Khiết Lam cùng Tuyết Nhi.....
\_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_ \_
ĐÔI LỜI CỦA TÁC GIẢ :
Sau khi trải qua một năm học đầy mệt mỏi thì cũng đã tới lúc ta nghỉ ngơi.
Trong vòng 1 tháng tới, ta hoàn toàn rảnh rỗi vì thế nên kể từ ngày hôm nay, truyện sẽ được up ngẫu nhiên, không theo lịch nữa và có thể, 1 ngày ta sẽ up 2 chương vì thế nên có lẽ truyện sẽ kết thúc nhanh thôi.
Tiếp theo là góc PR.
Vào khoảng 1\-8 ta sẽ ra một truyện mới có tên
“Bác Sĩ và Tổng Tài. Ai Công Ai Thụ ?"
Vì vậy nên ta mong các bạn sẽ vào truyện để đọc thử rồi sau đó góp ý cho ta. Xin cảm ơn !!!