Lão Đại Cũng Biết Yêu

Chương 27:Duyên




Khiết Lam ở ngay sau Quốc Thiên, cô mặc một bộ comple trắng, từ từ dắt tay Tuyết Nhi đi vào. Cô nhẹ nhàng và ôn nhu với Tuyết Nhi hơn hẳn những người mà cô bé đã từng gặp.

Tuyết Nhi thì bỗng chốc trở nên dịu dàng, nền nã hơn so với lúc trước. Gương mặt nó lúc này đỏ ửng vì ngại ngùng, rất ít khi nó được người khác dắt tay mà hôm nay người đang cầm tay nó lại chính là người nó thần tượng nhất, vì thế việc nó đỏ mặt cũng không có gì là lạ.

Còn về phần bà nội của Khiết Lam và Việt Bân, ngay lúc mọi người đã ổn định thì bà cũng đi vào biệt thự. Khuôn mặt bà mang vẻ nhân từ, bà từ từ bước vào, nhẹ nhàng như những cánh hoa đào khi rơi xuống mặt nước hồ phẳng lặng.

Còn cha của Khiết Lam và Việt Bân là Chu tổng thì đi theo sau mẹ mình, ông dìu tay bà đi lên chiếc bật thềm trắng vốn đã dốc còn khá trơn trượt.

“Thưa mẹ, rất mừng khi mẹ chẳng ngại đường xá xa xôi mà đến đây. Con cùng với các cháu cũng đã chuẩn bị cho mẹ một bất ngờ nhỏ !"

Giọng nói của Chu phu nhân vang lên, sau đó thì Khiết Lam đi tới, thì thầm một cái gì đó vào tai bà, xong xuôi, cô dẫn bà lên căn phòng đã chuẩn bị sẵn. Trước khi đi, cô còn nói với mọi người :

“Một lát nữa, khi bà nội đã thay quần áo xong, chúng ta hãy tập hợp ở phòng khách, được chứ !"

Vậy là cô dẫn bà của mình lên căn phòng có vị trí ngắm cảnh đẹp nhất biệt thự. Còn những người khác thì làm những việc mình thích, riêng cô sau khi làm việc đó xong thì dẫn Tuyết Nhi đi vòng quanh biệt thự.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

“Nè Tuyết Nhi, em thấy khoảng sân đó không ? Nếu nhìn từ đó lên trời vào ban đêm, em sẽ thấy được một bầu trời đầy sao đấy"...

“À, Tuyết Nhi này, em có thích vườn hoa đó không ? Hay là chị sẽ dẫn em đến đó !"...

“Bông hoa này thật là đẹp, Tuyết Nhi nhỉ !"...

Khiết Lam vẫn cứ nói, còn Tuyết Nhi vẫn cứ im lặng nhìn với ánh mắt ngạc nhiên, thích thú cho đến khi cô bé cất tiếng hỏi :

“À....Khiết Lam nè, có thật sự chị là chị của thầy Chu không ?"

Cô nghe xong liền cười khúc khích :

“Bộ em sợ chị sẽ cướp Tiểu bảo bối của anh trai em sao ? Hài thật !"

Rồi cô nói tiếp khi thấy nó đã gật đầu :

“Chị thật sự là chị của Việt Bân, nếu không tin thì em có thể hỏi Chu phu nhân ! À..mà Tuyết Nhi này, em đã bao giờ thật sự thích ai chưa ?"

“Có lẽ là có ạ !" Tuyết Nhi trả lời cô với gương mặt đỏ ửng.

“Đó là ai vậy ?"

“Là chị gia sư môn Toán và Anh của em đấy ạ ! Tuy những ngày đầu, chị ấy có vẻ hơi thô lỗ nhưng về sau thì em thấy chị ấy rất là dễ thương và tốt bụng ! Ngoài ra chị ấy còn nói chuyện rất hợp gu với em, nhưng dạo gần đây có lẽ chị ấy phải bận công việc vì mấy bữa nay, chị ấy không còn đến nhà em nữa ạ !"

Khiết Lam khẽ cười, cô hỏi nó :

“Em có chắc là mình thích cô ấy không ?"

“Đương nhiên là chắc chắn rồi, vì mỗi khi ở gần chị ấy, em lại thấy tim mình loạn nhịp !"

“Vậy ngược lại, em có nghĩ cô ấy có thích em ?"

Rồi từ bộ dạng phấn khích, Tuyết Nhi liền yểu xiều :

“Chắc là không đâu ạ ! Vì em nghe anh hai nói, chị ấy đã có bạn trai rồi ạ !"

“Không đ....À, nếu như cô ấy đang đứng ở trước mặt em thì sao ?"

Khiết Lam định phân trần việc Tuyết Nhi nghĩ mình đã có bạn trai mà quên rằng cô bé không biết người gia sư đó chính là cô, vì vậy cô liền bẻ sang một câu khác.

“Nếu thế thì thật tốt bởi vì em sợ rằng mình sẽ không thể nói được cho chị ấy biết là em thích chị ấy !".....