Lão Đại Cũng Biết Yêu

Chương 40:Cành hồng đỏ




Trong khi Quốc Thiên đang dằn vặt bản thân mình thì Khiết Lam cũng buồn không kém. Cô đã khóc rất nhiều từ khi ở trên xe và bây giờ cũng vậy.

Đôi mắt cô bây giờ đã sưng lên, cô đã khóc quá nhiều rồi, đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều đến thế. Cô đã tự dặn lòng mình là sẽ không sao đâu, nhưng với tình trạng hiện giờ, Việt Bân làm sao có thể qua khỏi chứ, em ấy\* đã mất khá nhiều máu trên đường từ bệnh viện đến đây rồi, làm sao có thể sống tiếp được nữa.

\(\*\) : nói theo góc nhìn của Khiết Lam.

Nhưng thôi, cô vẫn phải lạc quan lên, đây là một bệnh viện tốt, bệnh viện này vẫn có thể cứu sống em trai cô, cho dù có ra sao đi chăng nữa, cô vẫn mong là vậy !
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Khoảng mười lăm phút sau, ông bà Chu cũng đã đến nơi. Ông Chu lúc này đang rất phẫn nộ, ông quát vào mặt Quốc Thiên. Còn bà Chu thì lại khác, bà ngồi ở kế bên Khiết Lam, nước mắt giàn giụa, thật tội nghiệp cho bà, đây là đứa con mà bà rất yêu thương.

Và rồi, nửa tiếng sau đó, có một vị bác sĩ bước ra, ông ta với vẻ tiếc nuối, nói :

“Bệnh nhân đã được cứu sống rồi, nhưng......"

Quốc Thiên nghe xong từ “được cứu sống" liền bật dậy, hắn ta nhìn vị bác sĩ đó, ánh nhìn giống như một kẻ điên :

“Nhưng ? Nhưng cái gì ? Ông mau nói cho tôi !"

Vị bác sĩ đó sắc mặt vẫn không đổi, ông ta đã làm nghề này nhiều năm rồi, mấy việc như người nhà bệnh nhân nổi điên khi bệnh nhân không được cứu sống ông ta cũng đã chứng kiến nhiều lần.

Ông bác sĩ đấy tiếp tục nói, nhưng có vẻ hơi ngập ngừng :

“Bệnh nhân tuy đã được cứu sống nhưng khi bị xe tông đã xảy ra va chạm, hiện tại thì bệnh nhân đang bị mất trí nhớ tạm thời ! "

Quốc Thiên nhất thời liền buôn ra, tất cả mọi người ở đó đều khá hoang mang, nhưng rồi lại thôi, hắn lại hỏi tiếp :

“Vậy thì bao giờ Việt Bân mới có thể hồi phục...."

Ông bác sĩ đó, chưa nghe hết câu gương mặt đã tỏ vẻ hơi khó chịu, có lẽ là vì thái độ của Quốc Thiên, trong đầu ông ta lúc này đang có một ấn tượng xấu về hắn,

Chợt, Khiết Lam bỗng nhiên ngắt lời hắn, cô nhẹ nhàng bước tới trước mặt vị bác sĩ, từ tốn nói lời cảm ơn, mặc cho Quốc Thiên có đang lo lắng quá độ :

“Thật sự cảm ơn bác sĩ, nhờ có ông mà Việt Bân nhà chúng tôi mới có thể qua khỏi !"

Vì những lời lịch sự của Khiết Lam mà biểu cảm của ông bác sĩ trở lại bình thường, ông ta cười động viên, tuy có hơi giả tạo nhưng vẫn chấp nhận được :

“Nếu nhanh nhất thì sao hai tuần là bệnh nhân đã có thể phục hồi, còn trễ nhất thì chắc khoảng hơn một tháng !"

Rồi ông ta đi mất, ra hiệu cho những vị bác sĩ khác chuyển Việt Bân sang phòng bệnh số 157, sau đó thì Khiết Lam và những người kia đã có thể đi vào thăm...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Việt Bân lúc này chỉ còn nhớ được Khiết Lam cùng với một số người khác, có lẽ tất cả những người quan trong với anh, anh đều nhớ hết, chỉ ngoại trừ Quốc Thiên.

Sau vụ tai nạn, tính cách của Việt Bân cũng thay đổi ít nhiều, anh không còn ôn nhu như trước, ngược lại thì có vẻ hơi khó gần hơn.

Quốc Thiên vì việc này nên rất sầu não, Tiểu bảo bối của hắn bây giờ không còn nhớ hắn là ai nữa, thật là đau lòng mà !

Hắn đã hỏi Việt Bân rất nhiều câu hỏi về mình, nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại những cái lắc đầu của anh. Sau đó thì hắn bỏ cuộc hoàn toàn, trốn ra một góc tự kỷ...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Khoảng gần năm phút sau, Khiết Lam bỗng đi lại chỗ của hắn, vẻ nghiêm túc, cô thì thầm vào tai Quốc Thiên :

“Tôi đã biết được kẻ đứng đằng sau chuyện này, cậu có muốn dạy cho kẻ đó một bài học không? "

Hắn nghe xong hai con mắt liền lóe sáng, bỏ vẻ sầu não qua một bên, hắn ta liền trả lời, thái độ đúng như Khiết Lam mong đợi :

“Là ai ?"