Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 2




Sáng sớm tháng mười, Tô Thành lạnh thấu xương, Lãnh Diệp nằm trên lưng Quý Liên Hoắc, khuôn mặt nhỏ đã sớm tê cứng vì gió lạnh.

Ngày thường Quý Liên Hoắc dậy sớm ra chợ bán sỉ trái cây, sau đó thì đẩy xe bán rong trên đường, cứ bán như vậy đến khi trời tối, trên đường không còn mấy người nữa mới thôi.

Hôm nay vì Quý Đại Bảo quấy khóc nên hai người đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa, chợ còn chưa họp, bốn phía chẳng có chỗ nào chắn gió, Quý Liên Hoắc chỉ có thể ôm chặt đứa bé ngồi sau xe trái cây, lạnh đến mức mặt trắng bệch.

Lãnh Diệp nhìn Quý Liên Hoắc mặc quần áo đơn bạc đầy mụn vá, đến đôi giày vải cũng sờn rách, trong lòng vô cùng áy náy.

Vốn dĩ kế hoạch của nó sẽ là hôm nay Quý Liên Hoắc phải chăm sóc mình nên mệt tới mức không đi bán hàng được, ai ngờ con bạc kia tàn nhẫn như vậy, đuổi thẳng mình và chú nhỏ ra ngoài.
“Không khóc nữa?” Giọng Quý Liên Hoắc khàn khàn, sờ sờ tã của Quý Đại Bảo, lại sờ trán đứa nhỏ, không có nướ© ŧıểυ cũng không sốt.

“Oa……” Lãnh Diệp há miệng, rồi nhanh chóng phát hiện vì khóc cả đêm nên giờ cổ họng nó đã khô rát, không phát ra tiếng được nữa.

Quý Liên Hoắc chà xát tay mình rồi áp lên khuôn mặt lạnh đến đỏ bừng của thằng nhóc, cố gắng cho nó chút ấm áp.

“Ôi? Con nhà ai thế này, sao lại ngồi xổm ở đây?” Nắng sớm mông lung, một đôi vợ chồng bước tới, người phụ nữ nhìn thấy một lớn một nhỏ đang sưởi ấm cho nhau, lập tức sinh lòng thương hại.

“Mặc kệ đi!” Dưới ánh sáng nhàn nhạt, người chồng đã nhận ra hai người họ, vội vã kéo vợ mình đi, ánh mắt nhìn hai người đầy chán ghét.

Em không biết chuyện Quý gia sao?”

“Chuyện gì Quý gia?”
Người chồng thì thầm với vợ mình, người phụ nữ nhìn vẻ mặt Quý Liên Hoắc, vẻ mặt dần dần trở nên kiêng kị cùng vi diệu.

“Ai cũng biết cả rồi, đứa bé này chính là tai hoạ!” Người chồng kéo vợ mình đi, không quên nhổ nước bọt, “Mới sáng ra đã gặp, đúng là xui xẻo!”

Quý Liên Hoắc không biểu hiện gì, nhìn chằm chằm mặt đất, con ngươi không hề dao động.

Lãnh Diệp lại lo lắng nhìn thân nhân duy nhất của mình, nếu nó không nhớ nhầm, hiện tại Quý Liên Hoắc mới vừa bỏ học không lâu, vừa mới thành niên đã phải mang theo một đứa bé đi kiếm sống, còn phải chịu đựng ác ý lớn như vậy từ những người xung quanh.

Chú mình làm cách nào mà chịu đựng được năm năm này vậy?

Ánh mặt trời xua bớt chút lạnh lẽo, mấy chiếc xe ba bánh chở trái cây tươi từ khắp nơi chạy vào chợ, Quý Liên Hoắc cõng Quý Đại Bảo, dậm dậm đôi chân đông cứng vì lạnh rồi kéo xe vào chợ.
Hai mươi năm trước, chợ bán sỉ trái cây còn chưa có cả mặt đường xi măng, xe đẩy nhỏ đi trên mặt đường lồi lõm vô cùng không vững chắc.

Trong chợ sỉ ngoài những người mua về bán lẻ còn có người mua về bán rong, còn cả những hộ dân quanh đây muốn tới mua trái cây giá rẻ.

Trời còn chưa sáng hẳn, thanh âm gào to vang lên liên tục, xe ba bánh phun ra đầy những khói xe màu đen khiến Lãnh Diệp cau mày.

Nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra hôm nay, Lãnh Diệp vốn muốn ngăn Quý Liên Hoắc nhập hàng, tiết kiệm chút tiền để sau này còn đi khám chân, nhưng trước đó nó khóc một đêm gần như đã tiêu hao hết cả sức lực, giờ thì khản tiếng, bụng cũng trống trơn, muốn ngăn cản cũng không được nữa.

Đã lâu không ăn gì, trước mắt Lãnh Diệp như biến thành màu đen, dạ dày vô cùng khó chịu, trước khi mất ý thức, Lãnh Diệp nghĩ cuối cùng mình cũng được giải thoát, nhưng chỉ một lúc sau tiếng chó sủa dữ dội xung quanh tựa như một hồi chuông thông báo, buộc Lãnh Diệp phải mở mắt.
Sự việc vẫn xảy ra như trong trí nhớ, hai người vừa rời khỏi chợ sỉ trái cây không lâu đã bị đàn chó hoang tấn công, một tay Quý Liên Hoắc vung gậy gỗ, tay kia kéo xe trái cây chạy nhanh khỏi đám chó hoang đang cắn ống quần mình, cắn răng chạy hết một con phố mới thoát được đàn chó.

Thấy Quý Đại Bảo quá mức yên tĩnh, Quý Liên Hoắc còn chưa kịp thoát cảnh chật vật đã dừng chân lấy một quả quýt trên xe đẩy ra, anh cẩn thận bóc vỏ rồi đưa cho đứa bé trên lưng.

Hai tay Quý Đại Bảo cầm quả quýt, cố gắng cắn bên trên để hút nước quýt, vì thiếu dinh dưỡng nên giờ Quý Đại Bảo chỉ mới có hai cái răng, một chiếc còn hơi khấp khểnh, thân mình nhỏ hơn những đứa trẻ khác, thoáng nhìn qua cũng không giống như một đứa bé đã một tuổi.

Quý Liên Hoắc vừa đẩy xe vừa bóc quýt cho đứa bé trên lưng mình, chờ Quý Đại Bảo ăn quýt xong thì hai người cũng tới nơi bày hàng.
“Tiểu Quý, sao lại tới đây bán trái cây!” Quý Liên Hoắc vừa đẩy xe tới, ông cụ bán hạt dẻ rang đường bên cạnh đã vội vàng đi tới, ánh mắt còn nhìn về phía cuối phố.

“Chỗ này có thu phí bảo kê, cháu quên chuyện lần trước bị thương rồi sao?”

“Không quên.” Quý Liên Hoắc lắc lắc đầu nhìn xe trái cây, môi cũng trắng bệch.

Ông cụ nhìn theo ánh mắt Quý Liên Hoắc, thấy một quả sầu riêng lớn bên cạnh trái cây rẻ tiền trên xe đẩy.

Ông cụ chợt hiểu ra, ánh mắt bất lực.

Trước đây Quý Liên Hoắc bán hàng ở đây, có một vị khách quen rất thoáng tính, cũng rất thích sầu riêng, vị khách đó thường xuyên chào hỏi Quý Liên Hoắc, còn nhắc anh nhập hàng.

Tô Thành ở hướng Bắc, giờ đã qua mùa sầu riêng từ lâu, giờ Quý Liên Hoắc đi chợ sỉ thấy sầu riêng nên mới mang tới đây bán sao?
“Cháu không muốn sống nữa sao?” Ông cụ hạ giọng, vô thức nhìn về phía bả vai anh.

Hình ảnh Quý Liên Hoắc bị lưu manh chém trước đó vẫn còn rõ ràng trong tâm trí ông cụ, vừa nghĩ đến hình ảnh máu me ấy, não ông cụ như muốn tê dại, nhưng đứa nhỏ này không rên một tiếng, đôi mắt tối om nhìn chằm chằm tên lưu manh cầm đao, một tay nắm chặt chiếc gậy gỗ dính máu đập thẳng vào đầu đối phương khiến người ta nhìn mà khϊếp vía.

“Đại Bảo khóc cả đêm rồi.” Quý Liên Hoắc chọn ít trái cây đẹp trên xe đẩy rồi đặt lên phía trên, “Chỉ cần bán được một nửa xe hàng này là sẽ có tiền đưa nó đi khám.”

Một cái đầu nhỏ xù xù đúng lúc thò ra khỏi bả vai Quý Liên Hoắc, đôi mắt đen bóng nhìn ông cụ đằng trước.

“Ôi chao, Đại Bảo!” Ông cụ cười hiền từ xoa xoa đầu Quý Đại Bảo, lại lấy ít hạt dẻ trong túi ra nhét vào túi áo nó.
Quý Đại Bảo vội vàng nhận lấy, nhưng tay nó quá nhỏ, nắm hai hạt cũng đã đầy tay rồi, một hạt dẻ tròn vo lăn xuống, ông cụ khom người nhặt lên, sau đó liền thấy ống quần thiếu niên bị rách cùng vết xước trên cẳng chân.

“Đây là bị làm sao thế?” Ông cụ nhìn thêm vài lần, cũng may vết thương không chảy máu.

“Bị chó hoang cắn.” Quý Liên Hoắc bày hàng xong liền lấy một chiếc bát sứ mẻ trong túi treo cạnh xe đẩy ra, “Ông Vu, cho cháu mượn chút nước ấm với.”

“Ôi, thằng bé này, mượn cái gì chứ.” Ông cụ thương lắm, lập tức bước về quầy hàng chỗ mình lấy một bình trà nhỏ ra đổ cho Quý Liên Hoắc hơn nửa bát.

Quý Liên Hoắc lấy một cái lọ lớn bằng nhựa màu xám từ trong túi vải ra, đổ một ít bột gạo vào bát, dùng đũa khuấy đều.

Kẻ đã ăn vô số sơn trân hải vị như Lãnh Diệp giờ đang nhìn đắm đuối bát cháo bột, mùi thơm khiến Lãnh Diệp nuốt nước miếng, bụng sôi ùng ục.
Sờ thành bát thấy không nóng nữa, Quý Liên Hoắc lấy một chiếc thìa nhỏ ra đút cháo bột cho Quý Đại Bảo, miệng Quý Đại Bảo giờ cứ như vực sâu không đáy, thìa nào đút tới cũng nuốt.

Quý Liên Hoắc cúi đầu vét nốt thành bát, đút cho Quý Đại Bảo nửa thìa cháo bột cuối cùng, Quý Đại Bảo vuốt bụng, lâu lắm mới được ăn no.

“Tiểu Quý, cháu còn chưa ăn gì mà?” Ông lão cẩn thận lấy một hộp cơm bằng nhôm đưa cho Quý Liên Hoắc.

“Đây là con dâu ông làm cho ông, ông không ăn hết, còn lại đổ đi cũng phí, cháu ăn giúp ông đi.”

“Cảm ơn ông.” Quý Liên Hoắc mím đôi môi trắng bệch, đưa tay nhận cơm hộp ông cụ đưa, lại nghiêm túc cúi mình, “Sau này cháu nhất định sẽ trả ơn ông.”

“Thằng nhóc này, chỉ là chút cơm thừa thôi mà.” Ông cụ cười móm mém rồi quay về sạp hàng của mình rao to với người qua đường.
"Hạt dẻ rang nóng hổi thơm phức đây!"

Nơi Quý Liên Hoắc bày hàng là một trong những đoạn đường hoàng kim nhất Tô Thành, xung quanh có hai tiểu khu và một bệnh viện cấp tỉnh, đối diện là khu ăn chơi về đêm nổi tiếng ở Tô Thành, vừa đến tối thì càng đông người.

Quý Liên Hoắc vẫn để dành hộp cơm ông Vu cho mình, chỉ khi nào đói quá mới ăn hai miếng, kiên nhẫn chống chọi qua một ngày.

Hôm nay bán hàng cũng khá ổn, Quý Liên Hoắc bán được mười cân táo và nửa thùng quýt, quả sầu riêng to thì vẫn còn nguyên trên xe đẩy, cũng có người hỏi nhưng vừa nghe giá cả đã chạy xa.

Nhân lúc Quý Đại Bảo ngủ chảy nước miếng, cũng không có khách, Quý Liên Hoắc lấy hộp cơm ra ăn hai miếng, còn tiện tay dùng đũa cẩn thận nhặt một hạt cơm trên thành hộp cho vào miệng.

Chạng vạng, bầu trời nhuộm một màu cam ấm áp, một chiếc ô tô chậm rãi đậu chéo đối diện với quầy hoa quả, thân xe sáng bóng như gương, ông Vu tò mò đi tới đứng cạnh Quý Liên Hoắc, nhìn nhìn logo xe, không nhịn được chậc một tiếng.
“Tiểu Quý, thấy hình chữ B có cánh lớn kia không?” Ông Vu xoa tay, ánh mắt đầy hâm mộ, “Xe Bentley đó, giờ mấy người có tiền ở Tô Thành đều chuộng loại này.”

“Ừm.” Quý Liên Hoắc nhàn nhạt đáp lời, vẫn cúi đầu xem thành hộp còn dính hạt cơm nào không.

“Tiểu Quý, cháu đoán xem chiếc xe đó bao nhiêu tiền?” Ông Vu vẫn rất hứng thú, còn rủ Quý Liên Hoắc đoán giá tiền.

Quý Liên Hoắc ngẩng lên nhìn nhìn, thấy chiếc xe này rõ ràng rất khác với những chiếc siêu xe tư nhân xa hoa khác, lắc lắc đầu.

“Con ông nói với ông rồi, ít nhất cũng phải là con số này.” Ông Vu giơ hai tay.

“Mười vạn?” Quý Liên Hoắc chẳng có khái niệm gì với con số này, chỉ duy nhất một lần nghe đến, đó là sau khi anh trai chị dâu mình chết, đối phương bồi thường ba vạn.

Nhưng tiền đó ông ngoại giữ hết, sau đó thì cậu mình cầm hơn nửa đi trả nợ bạc rồi.
“Mười vạn?” Ông Vu lắc đầu, giọng điệu nghiêm túc hơn, “Là mười lần mười vạn, một trăm vạn đó!”

Quý Liên Hoắc không nói gì, con số này quá mức xa vời, bản thân anh có lẽ cả đời này cũng không thể có nhiều tiền như vậy được.

“Hả?” Ông Vu nghiêng đầu nhìn rồi ngạc nhiên khẽ thốt lên, Quý Liên Hoắc cũng vô thức ngẩng đầu, anh thấy hai người đàn ông đang bước nhanh đến trước xe, vẻ mặt tươi cười đón tiếp.

“Xem ra là nhân vật lớn rồi.” Ông Vu mở to mắt hóng chuyện.

“Hai người đàn ông đó là giám đốc của quán bar Dạ Thú, trước đó ông từng thấy ông chủ của con trai ông tới đây chơi rồi, đó là ông chủ lớn mà còn chưa từng thấy giám đốc ra đón, hôm nay thực sự là nhân vật lớn rồi.”

Quý Liên Hoắc nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua quán bar lớn nhất nơi đây.
“Tiểu Quý, chắc cháu cũng nghe đến quán bar Dạ Thú rồi đúng không, các phú hào nổi danh ở Tô Thành này đều tập trung ở đó, uống rượu một lần tiêu đến hàng vạn cũng là chuyện bình thường. Nghe con trai ông nói ở đó có cả khu trong và khu ngoài, còn có bể bơi, có rất nhiều cô gái xinh đẹp!”

Quý Liên Hoắc nhìn hai chữ Dạ Thú rồi một lần nữa cúi đầu nhìn hộp cơm trong tay mình.

“Ô, người trong xe ra rồi!” Ông Vu kích động huých huých Quý Liên Hoắc, Quý Liên Hoắc cầm chắc hộp cơm rồi ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi giày da đắt tiền không nhiễm một hạt bụi đang bước xuống xe.

Người trong xe nghiêng thân bước ra, tây trang sẫm màu càng làm nổi bật dáng người của đối phương, chân dài, eo thon, ánh mắt Quý Liên Hoắc chậm rãi chuyển lên, rồi bỗng ngưng thở.

Không hề giống như những gì Quý Liên Hoắc nghĩ, đó là một người đàn ông rất trẻ.
Người đàn ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng cài đến tận nút trên cùng, nước da trắng ngần, nét mặt thanh tú, một cặp kính gọng vàng đeo trên sống mũi cao thẳng, nhìn rất văn nhã, đôi môi tuy nhạt màu nhưng lại mang vẻ lãnh diễm trầm ổn khiến người khác không thể làm lơ được.

Không biết vì sao Quý Liên Hoắc bỗng cảm giác như cánh tay bị đánh sáng nay của mình bỗng dưng ngứa râm ran, như thể máu đang sôi trào dưới da anh khiến người ta như muốn xé nát.

“Loảng xoảng” một tiếng, Quý Liên Hoắc cúi đầu, thấy hộp cơm bằng nhôm đã rơi khỏi tay mình.

Không hiểu sao Quý Liên Hoắc bỗng thấy run tay, anh vội cúi xuống thu dọn tàn cục.

Đây là hộp cơm của ông Vu, đâu phải của mình.

Vương Chiêu Mưu bước ra khỏi xe, đang chuẩn bị đi uống rượu cùng Trương tổng, vừa đi không được hai bước đã nghe thấy tiếng động vang lên sau mình.
Lão Tề nhanh chóng bước lên che trước người Vương Chiêu Mưu, nhanh chóng nhìn về nơi phát ra âm thanh, Vương Chiêu Mưu quay đầu lại, thấy một ông cụ vẻ mặt vô tội đang xoa tay đứng ở bên kia đường.

Hơi hơi mỉm cười với ông cụ, Vương Chiêu Mưu vỗ vỗ vai lão Tề, dưới sự chào đón nhiệt tình của giám đốc quán bar, cậu cất bước vào Dạ Thú.