Lão Vương Không Muốn Lạnh

Chương 3




“Vương thiếu gia, Trương tổng đã chờ cậu trong ghế lô rồi.” Giám đốc Dạ Thú cười toe toét, “Ông chủ đã dặn tôi hôm nay nhất định phải chiêu đãi cậu cẩn thận.”

“Hôm nay tôi tới nói chuyện thôi.” Vương Chiêu Mưu lễ phép cười, ánh mắt đảo qua đại sảnh quán bar.

Giờ còn chưa phải lúc bắt đầu cuộc sống về đêm, trong đại sảnh chỉ có mấy thanh niên đang chơi bài uống rượu.

“Thay tôi mời họ một chén.” Vương Chiêu Mưu nhìn thoáng qua mấy người đó rồi xoay người tiến vào ghế lô.

Trương tổng đã tới được một lúc rồi, còn uống trước, hai người phục vụ nhìn mười mấy chai rỗng trên bàn, im lặng không dám nói gì.

“Tới đây uống một chén, làm gì cứ ra vẻ ngượng ngùng mãi thế!” Mặt Trương tổng đỏ bừng, ôm lấy một nữ phục vụ, bàn tay cũng sờ soạng, tay kia cầm chén rượu không ngừng đưa đến miệng cô.
“Cô bán nhiều rượu cho tôi như thế mà bản thân lại không chủ động chút sao?”

“Ông chủ, tôi chỉ bán rượu, nhà tôi còn có người ốm mà…..” Tóc tai cô phục vụ đã hỗn loạn, gương mặt cũng đỏ bừng, có vẻ đã uống không ít.

Vương Chiêu Mưu liếc lão Tề, lão Tề hiểu ý, tiến lại gần nắm lấy tay Trương tổng, bàn tay như còng sắt kéo Trương tổng ra khỏi nữ phục vụ.

“Trương tổng, ngài say rồi.”

“Ôi chao.” Miệng Trương tổng đầy mùi rượu, nghiêng người liếc nhìn lão Tề rồi cười hì hì đứng lên nhìn Vương Chiêu Mưu.

Xem tôi này, chẳng để ý nữa, Chiêu Mưu đến rồi đó à.”

“Trương tổng.” Vương Chiêu Mưu hơi hơi mỉm cười.

“Tới đây uống chút nào!” Mặt Trương tổng vẫn đỏ, nghiêng ngả vỗ vai Vương Chiêu Mưu, “Tôi nói cho cậu nghe nhé, nhà cậu có ba người con, tôi chỉ tin tưởng mỗi cậu, Vương thị ở trên tay cậu chắc chắn sẽ như mặt trời ban trưa, có thể hô mưa gọi gió!”
“Hôm nay Trương tổng không dẫn người tới sao?” Vương Chiêu Mưu nhìn quanh, không thấy hai vệ sĩ ngày thường đâu cả.

“Không làm chuyện xấu thì sợ gì chứ, cho họ sang ghế lô cách vách chơi rồi.” Trương tổng cười cợt nhìn nữ phục vụ bên cạnh, “Đã ra ngoài chơi thì phải tận hứng chứ, đúng không?”

“Lão Tề, sang phòng bên cạnh nhìn xem.” Vẻ mặt Vương Chiêu Mưu vẫn bình thường, “Vệ sĩ của Trương tổng cũng phải tiếp đãi tốt mới được.”

Lão Tề gật đầu, nhanh chóng mở cửa rời đi.

“Chiêu Mưu, tới đây uống nào, họ đều nói cậu tửu lượng kém, nhưng còn lâu tôi mới tin.” Trương tổng nheo mắt, tự mình rót rượu cho Vương Chiêu Mưu, “Tôi với ba cậu quen biết đã lâu, cậu cũng nên nể mặt tôi chút chứ nhỉ?”

Vương Chiêu Mưu cười cười, ngón tay thon dài trắng nõn bưng ly rượu Trương tổng vừa rót cho mình, cậu khẽ rũ mắt, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
“Là đàn ông thì uống đi!” Trương tổng giơ tay, cố khích cậu.

“Trương tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Vương Chiêu Mưu không nhanh không chậm nói, cậu nhìn rượu trong ly thuỷ tinh, khẽ lắc lắc.

“Tôi biết!” Trương tổng nói luôn, “Còn không phải là tửu lượng của cậu kém sao, tôi không ngại!”

“Vậy nếu xảy ra chuyện gì……”

“Có chuyện xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm!” Trương tổng vỗ ngực đảm bảo, thấy Vương Chiêu Mưu vẫn chưa nâng ly, gã ta nhướn mày, hơi không vui, “Tôi vừa nhận đơn hàng hơn bảy nghìn vạn cho Vương gia các cậu, giờ đến một ly rượu mà cậu cũng không muốn uống phải không?”

Cửa ghế lô chợt mở ra, lão Tề đi đến, Trương tổng vừa muốn hỏi gì đó đã thấy Vương Chiêu Mưu lưu loát ngẩng đầu, chỉ ba bốn giây đã uống hơn nửa ly.
“Lúc này mới đúng…..” Trương tổng còn chưa dứt câu, đã thấy Vương Chiêu Mưu ném mạnh ly rượu xuống.

Lão Tề như nhận được tín hiệu, lập tức bước qua chỗ Trương tổng, Trương tổng phát hiện có gì đó không ổn, lập tức lớn giọng gọi hai vệ sĩ của mình, nhưng một lúc lâu vẫn không ai đáp lại.

Lão Tề nhìn thoáng qua ông chủ mình, Vương Chiêu Mưu khẽ gật đầu, lão Tề lập tức đấm mạnh vào mặt Trương tổng, chỉ lát sau đã áp Trương tổng mặt mũi bầm dập quỳ xuống trước mặt Vương Chiêu Mưu.

“Vương Chiêu Mưu, cậu điên rồi sao!” Trương tổng nhìn chăm chú đôi giày da không nhiễm một hạt bụi trước mặt, mơ hồ không rõ lên án, “Tôi chính là……”

“Ông nghĩ tôi không biết ông là cái thứ gì sao?” Vương Chiêu Mưu nhấc chân đạp thẳng vào mặt gã đàn ông kia, rồi chậm rãi dùng sức, mãi tới khi mặt đối phương kề sát sàn nhà, không nói nổi câu nào mới hơi mỉm cười nhìn nữ phục vụ vừa rồi, “Phiền cô qua đây chút.”
“Ông, ông chủ.” Nữ phục vụ sợ hãi, đi làm hơn hai tháng, lần đầu tiên cô thấy cảnh này.

“Rót rượu cho gã, cô rót bao nhiêu, tôi mua bấy nhiêu.”

Giọng nói của Vương Chiêu Mưu rất văn nhã ôn hoà, còn mang theo chút trấn an, “Có tôi đây, gã không dám gây phiền toái cho cô đâu.”

“Thật, thật sao?” Nữ phục vụ run giọng, ngón tay không ngừng vặn góc áo.

“Tôi không bao giờ nói dối.” Vương Chiêu Mưu điềm nhiên thu chân, lại rút một tấm thẻ rồi ra hiệu cho hai người phục vụ kia, “Quẹt thẻ.”

Không biết nữ phục vụ lấy đâu ra một cái phễu, dưới sự trợ giúp của lão Tề, cô bắt đầu đổ từng chai vào miệng Trương tổng.

Cứ rót xong một chai lại quẹt thẻ một lần, Vương Chiêu Mưu tuỳ ý dựa vào sofa, gác chân nhắm mắt dưỡng thần.

Không biết qua bao lâu, âm nhạc trong ghế lô dừng lại, Vương Chiêu Mưu chậm rãi mở mắt, nhìn Trương tổng bị rót rượu tới mức không ngừng nôn ra.
“Đưa đến bãi rác gần đây đi, ném xa chút.” Vương Chiêu Mưu đứng dậy, đẩy đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi, ôn hoà cười cười với mấy phục vụ rồi ưu nhã rút mấy tờ tiền mặt trong ví ra.

“Giúp tôi đưa gã đi.”

Trong đại sảnh quán bar, mấy thanh niên đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên thấy mấy phục vụ đang dìu một người đàn ông đang nôn không ngừng ra ngoài.

Nhớ đến người vừa mời rượu mình, mấy thanh niên hơi dừng lại rồi tiếp tục chơi bài Poker, coi như không thấy chuyện vừa rồi.

Vương Chiêu Mưu bước xuống khỏi lầu hai, ngồi bên quầy bar nhìn giờ.

Ít nhất cũng phải nửa tiếng nữa lão Tề mới đi vứt rác về, tuy vừa xử lý một kẻ rác rưởi nhưng Vương Chiêu Mưu chẳng thấy nhẹ lòng đi chút nào.

Vương thị vẫn sẽ phá sản, mình vẫn sẽ trắng tay rồi ốm chết dưới hầm ngầm, chỉ bớt được một kẻ dựa vào Vương thị kiếm lợi rồi bỏ đá xuống giếng mà thôi.
“Vương thiếu gia, cậu có uống gì không?” Bartender nhiệt tình hỏi.

“Cho mấy ly sở trường của anh đi.” Vương Chiêu Mưu hơi mệt mỏi, xoa xoa chân mày.

Thời gian trôi qua từng giây, lão Tề vừa về đã thấy ông chủ mình đang ngồi bên quầy bar, còn trò chuyện gì đó với bartender.

“Ông chủ.”

Vương Chiêu Mưu quay mặt sang, đuôi mắt ửng đỏ.

“Tìm được Lãnh Diệp chưa?”

“Ông chủ, tôi đã kiểm tra cả mấy thành phố gần Tô Thành rồi, không có đứa trẻ một tuổi nào tên Lãnh Diệp cả.”

Lão Tề nhìn Vương Chiêu Mưu vẫn đang trầm tư suy nghĩ, chỉ đành căng da đầu nói tiếp.

“Còn một việc nữa……” Vẻ mặt lão Tề vô cùng bất đắc dĩ, “Chiêu Vân thiếu gia đã chờ cậu ở trường một ngày rồi.”

Vương Chiêu Mưu hơi sửng sốt, “Nó nhận sai chưa?”

“Không nhận, cậu ấy ăn cà chua trong bồn cây nhỏ ở phòng hiệu trưởng, còn nói…..”
“Còn nói gì?” Vương Chiêu Mưu nhìn sang.

“Còn nói…..” Lão Tề thấp giọng, “Nếu cậu còn không đến, cậu ấy sẽ kể hết với mọi người chuyện ba năm trước cậu uống say ôm chó nhà người khác, dạy một đám ông bà cụ nhảy múa, còn đứng ở giao lộ chỉ huy giao thông rồi bị cảnh sát bắt đi.”

“Nói linh tinh, tôi như thế bao giờ.” Ánh mắt Vương Chiêu Mưu mơ hồ.

Lão Tề nhìn một lúc lâu, đột nhiên gọi bartender đến hỏi.

“Ông chủ uống bao nhiêu rồi?”

“Bảy ly.” Bartender vừa đáp vừa lau lau ly tách.

Lão Tề nhíu mày, “Ông chủ vừa nói chuyện gì với cậu vậy?”

Vẻ mặt bartender đầy bất đắc dĩ, “Vương thiếu gia tranh luận với tôi xem 64 con ếch có bao nhiêu chân. Tôi nói 256 nhưng Vương thiếu gia nhất định bảo là 255, cậu ấy bảo vì một con trong đó chỉ có ba chân.”
Lão Tề thấy không ổn, vừa quay đầu đã thấy người kia biến mất từ khi nào, trong lòng không khỏi lộp bộp.

“Mau! Mau tìm người!”

×××

“Ôi chao, quả sầu riêng này thơm quá!” Một vị khách đang đứng bên xe trái cây xoa xoa tay.

“Anh trai nhỏ này, có thể tách sầu riêng ra rồi bán cho tôi một nửa không, mua cả mình tôi ăn không hết.”

“Có thể.” Quý Liên Hoắc lấy một chiếc túi nylon sạch ra rồi dùng tay bẻ chỗ nứt trên quả sầu riêng.

“Ông có dao này.” Ông Vu thấy Quý Liên Hoắc dùng tay bẻ liền lấy con dao ở quầy hàng của mình ra đưa cho Quý Liên Hoắc.

“Đây là do con trai ông bảo ông cầm phòng thân.” Ông Vu thấy Quý Đại Bảo vừa tỉnh ngủ liền chọt chọt, “Ôi, bé con tỉnh rồi này.”

Một đêm không ngủ, đương nhiên một đứa bé sẽ không chịu nổi, Quý Đại Bảo ngủ gục luôn, nhưng vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi sầu riêng khiến người ta hít thở không thông, hun tới mức Quý Đại Bảo suýt nữa trợn trắng mắt.
Sao lại có người thích ăn thứ này cơ chứ!

“Sáu đồng tám một cân, chỗ này tổng cộng bốn cân hai, tổng hai mươi bảy đồng năm, tính anh tròn hai bảy đồng.” Quý Liên Hoắc giơ tay bổ sầu riêng, vị khách kia vừa muốn trả tiền đã thấy ông cụ huých huých Quý Liên Hoắc.

Quý Liên Hoắc ngẩn người, lập tức ngẩng lên, “Ngại quá, tôi tính sai, là hai tám đồng.”

“Hôm nay đúng lúc tôi vừa có lương.” Vị khách cũng không để ý, đếm đếm tiền rồi trả Quý Liên Hoắc, “Vừa có tám trăm đồng lương nên tôi mới dám mua cái này đó chứ, đắt thật ấy.”

Khách hàng cầm thịt quả sầu riêng vui vẻ rời đi, ông Vu trêu chọc nhìn thiếu niên.

“Tiểu Quý, thật không giống cháu chút nào, ông chưa bao giờ thấy cháu tính tiền sai, hôm nay làm sao thế?”

Quý Liên Hoắc cúi đầu, dùng túi nylon gói nửa quả sầu riêng còn lại vào, không biết do lạnh hay do gì mà vành tai anh phiếm hồng.
“Chậc.” Ông Vu cũng coi như người từng trải, vừa thấy dáng vẻ Quý Liên Hoắc lúc này, lại nghĩ tới lúc nãy anh làm rơi hộp cơm, lập tức hiểu ra.

“Tiểu Quý, vị đại thiếu gia lúc nãy vừa nhìn đã biết là người ở thế giới khác hoàn toàn với chúng ta.” Ông Vu thở dài, “Trước kia có người thấy cháu đẹp trai còn bảo ông làm mối, nhưng vừa nghe thấy cháu phải nuôi đứa nhỏ, còn có ông cậu cờ bạc, mấy người kia đã sợ tới mức cuốn gói chạy suốt đêm.”

“Cháu…..sẽ không lập gia đình.” Ánh mắt Quý Liên Hoắc ám ám, lẳng lặng lau thịt quả trên lưỡi dao đi, anh hiểu rất rõ hoàn cảnh của mình, dù có đến với con gái nhà ai thì cũng chỉ mang hoạ cho người ta thôi.

“Ài.” Ông Vu lại thở dài, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã trợn mắt.

Còn chưa kịp thở dài xong, ông Vu đã túm tay Quý Liên Hoắc như thể gặp quỷ, Quý Liên Hoắc không hiểu ra sao ngẩng đầu, vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên kia đường đang lẳng lặng nhìn mình.
Dường như đối phương vừa ra khỏi Dạ Thú, tây trang vẫn chỉnh tề, tư thái ưu nhã hào phóng, đôi mắt đẹp dưới chiếc kính gọng vàng kia đang nhìn mình, vẻ mặt còn hơi mang chút men say, Quý Liên Hoắc cầm dao đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn người kia, đại não trống rỗng, tay chân cũng không biết đặt ở đâu.

Quý Đại Bảo cũng bị ông Vu gõ trúng, lại cảm giác được lưng chú nhỏ mình đang cứng lại liền tò mò liếc qua, cũng thấy người thanh niên trẻ tuổi phía đối diện.

Quý Đại Bảo nheo mắt, cảm thấy người này trông quen quen, nhưng không nhớ nổi là đã từng gặp ở đâu.

“Tiểu Quý, hình như cậu ấy vẫn luôn nhìn cháu.” Ông Vu nghiêng người khẽ nói.

Chỉ bị nhìn thôi mà Quý Liên Hoắc đã cảm thấy não mình như trống rỗng, không biết sao liền vô thức cúi đầu nhìn lại mình, áo đơn cũ nát, trên khuỷu tay còn đầy mụn vá, trước ngực dính đầy vết bẩn, ống quần còn bị chó hoang cắn rách.
Đôi giày vải dưới chân đã giặt đến bạc màu, mũi giày đã mòn tới mức mấy ngón chân cũng sắp thò ra, trên lưng còn đang cõng một đứa nhỏ một tuổi, đầu tóc rối loạn dơ bẩn, có phải thoạt nhìn……vừa buồn cười vừa lố bịch không?

Quý Liên Hoắc gần như không dám ngẩng đầu, sợ mình vừa ngẩng lên sẽ thấy người kia đang cười nhạo.

Có mấy chiếc xe đạp lướt nhanh trên đường, nhưng thanh niên kia chẳng hề để ý, cứ vậy bước thẳng tới.

Quý Liên Hoắc nghe thấy tiếng chuông xe đạp thanh thuý, anh ngẩng đầu theo bản năng, ngay sau đó, chỉ thấy bên đùi mình nặng xuống, một đôi mắt xinh đẹp qua chiếc kính đang nhìn thẳng vào mình.

“…….Tổng, hôm nay không lạnh……..thu mua……”

Càng nhìn gần, ngũ quan của thanh niên càng tinh xảo đến cực điểm, nhưng Quý Liên Hoắc không hiểu đối phương đang nói gì, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra, chỗ hai người kề sát lại càng nóng như sắp sôi trào.
“Ầm” một tiếng, hơi thở Quý Liên Hoắc rất hỗn loạn, anh đặt dao trong tay xuống, đầu óc trống rỗng, trong mắt chỉ còn mỗi thanh niên trẻ tuổi này.

Đôi mắt người ấy đầy men say ngẩng đầu, ánh mắt mềm mại, còn lấp lánh ánh nước, một tay ôm chân thiếu niên, tay kia sờ sờ con dao vừa rơi xuống, ông Vu thấy thế lập tức tiến lên cầm con dao nhét lại vào sạp mình.