Lấy Nhầm Tổng Tài (Lấy Nhầm Tổng Tài Hạ Nhật Ninh)

Chương 830




Chỉ sau vài phút, âm thanh dưới sàn nhà càng lúc càng lớn.

Giữa chỗ hai người đứng đột nhiên xuất hiện một khe hở.

Hai người lập tức nhảy sang một bên, súng trong tay nhắm thẳng vào vị trí khe hở, sẵn sàng tấn công đối phương bất cứ lúc nào.

Ầm ầm ầm ầm.

Khe hở càng ngày càng lớn, dần dần thành một cái hố to.

Mắt Sùng Minh như xẹt qua bão táp, ngón tay như muốn bóp cò, Hạ Nhật Ninh lập tức làm động tác dừng bắn, ngăn cản hành động tiếp theo của Sùng Minh.

Cũng may người đó là Hạ Nhật Ninh, nếu đổi thành người khác, Sùng Minh nhất định sẽ không nghe lời người đó.

Sùng Minh hạ súng xuống, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhật Ninh.

Hạ Nhật Ninh hơi nghiêng đầu nói: “Trong tay đối phương không có vũ khí.”

Sùng Minh thu lại ánh mắt, tiếp tục nhìn bên dưới khe hở.

Khe hở tiếp tục lan rộng, có người giơ vải trắng lên, hét bằng tiếng anh: “Đừng nổ súng, đừng giết tôi!”

Khóe miệng Hạ Nhật Ninh giương lên, nghịch súng trên tay, nói: “Dưới đó có bao nhiêu người?”

“Tổng cộng ba người. Hai người bị thuơng rồi.” Đối phương trả lời ấp úng.

“Lên đây.” Hạ Nhật Ninh lui lại hai bước: “Ba người lên cả đây. Đừng hòng giở trò gì, nếu không...mấy người biết kết cục rồi đấy.”

“Vâng vâng vâng.” Người bên dưới nhanh chóng trả lời, trong giọng nói tràn ngập lo lắng và sợ hãi.

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh lại lui về sau vài bước, ba người lần lượt bò lên.

Trong đó một người trúng đạn ở đùi, một người trúng đạn ở cả tay và chân.

Nhìn ba người này, Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh đều cảm thấy kỳ lạ, nhưng không biết kì lạ chỗ nào.

Người không hề hấn gì đang run rẩy đi ở phía trước, lúc nhìn thấy Sùng Minh, cả người càng run dữ dội.

Hạ Nhật Ninh hỏi: “Anh quen anh ấy?”

“Không. Không quen.” Người đó run cầm cập, rõ ràng đang nói dối.

Sùng Minh nhăn mày, nói: “Chắc tôi chưa từng gặp anh ta. Người nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi, trừ mấy tên đàn em ra, những người khác đều chết cả rồi.”

Ba người nghe thấy lời Sùng Minh, cả đám đều run sợ.

“Xin hai người đừng giết chúng tôi!” Ba người quỳ xuống, co người lại.

“Dưới đó có gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi.

“Là khoang dinh dưỡng của chúng tôi.” Người không bị thương lên tiếng, trong mắt tràn đầy lo lắng và hoảng sợ.

“Khoang dinh dưỡng?” Ánh mắt Sùng Minh sáng lên: “Đi, xuống dưới xem thế nào!”

Ba người bị Sùng Minh đuổi xuống dưới dẫn đường.

Hạ Nhật Ninh nhanh chóng đi theo, dưới sàn nhà là một sàn nhỏ có thể nâng lên, hạ xuống, kích thước đủ cho ba, bốn người ở.

Vậy nên năm người chỉ có thể chen chúc.

Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh cao lớn nên ba người kia chỉ có thể co người đứng vào một góc.

Cơ quan ầm ầm khởi động, sàn nhỏ từ từ hạ xuống.

Sùng Minh liếm môi, ánh sáng trong đáy mắt càng thêm rực rỡ: “Tôi không biết bên dưới phòng thí nghiệm lại có một nơi như thế này. Xem ra, năm đó tôi đã quá sơ ý.”

Hạ Nhật Ninh quét mắt nhìn xung quanh, đây là một phòng thí nghiệm nhỏ, diện tích khoảng hơn 100 mét vuông.

Xung quanh đều là mạch điện, ở giữa đặt vài thứ hình dạng giống như quan tài thủy tinh.

Hạ Nhật Ninh đi qua đó, thấy chỉ có ba chiếc quan tài rỗng, còn lại đều chứa xương cốt.

Sùng Minh nói: “Thì ra còn có nơi như thế này tồn tại. Năm đó tôi đã bỏ sót. Ba anh sao lại thế này?”

Ba người đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tất cả đều không dám lên tiếng.

“Nói ra, mấy người có thể sống.” Hạ Nhật Ninh bình tĩnh nói: “Phòng thí nghiệm này sớm đã là đồ bỏ đi, nếu mấy người không nói, sẽ không có ai đưa mấy người ra ngoài. Ba người ở trong này, sớm muộn cũng sẽ chết.”

Ba người đó trao đổi ánh mắt với nhau, người không bị thương nói: “Chúng tôi đều bị mang ra làm thí nghiệm. Thí nghiệm chúng tôi phải làm là kỹ thuật đông lạnh. Sau khi bị bắt tới đây, chúng tôi bị ép làm thí nghiệm này. Lúc đó đám chúng tôi đều bị bắt, chẳng có cách nào cả, chúng tôi phải thử tất cả các loại thí nghiệm khác nhau. Do đó, chúng tôi nằm trong khoang dinh dưỡng có hình dáng giống hệt quan tài này, sau đó cảm thấy vô cùng buồn ngủ nên đã thiếp đi. Đợi chúng tôi tỉnh lại, nơi đây chỉ còn duy nhất ba chúng tôi sống sót, những người khác đều biến thành xương cả. Chúng tôi cũng không biết đã qua bao lâu, cũng không biết chúng tôi bao nhiêu tuổi rồi.”

Hạ Nhật Ninh ngạc nhiên hỏi: “Vậy còn nhớ thời gian làm thí nghiệm không?”

Người đó gật đầu trả lời: “Cuối năm 2000.”

Dường như Sùng Minh nghĩ ra chuyện gì đó, nói: “Tôi có chút ấn tượng với chuyện này. Lúc đó hình như có một thí nghiệm tương tự. Nhưng thời gian thí nghiệm quá lâu, vậy nên không để ý lắ. Không ngờ thí nghiệm này lại thành công? Đáng tiếc những người làm thí nghiệm năm đó đều bị tôi giết sạch rồi, tài liệu cũng bị tiêu hủy gần hết, giờ có muốn khôi phục lại cũng không được.”

Hạ Nhật Ninh hưng phấn: “Thú vị. Hơn hai mươi năm rồi. Bọn họ không hề thay đổi gì cả.”

Ba người đó sợ hãi nhìn Hạ Nhật Ninh và Sùng Minh.

Khóe miệng Hạ Nhật Ninh khẽ nhếch, nói: “Không sai, ba người không nghe nhầm. Kể từ lúc ba người làm thí nghiệm đến nay đã hơn hai mươi năm rồi. Phòng thí nghiệm này cũng bị bỏ hoang hơn hai mươi năm nay. Mấy người còn sống đúng là một kì tích.”

Súng trên tay Sùng Minh nhắm thẳng vào ba người bọn họ, lạnh lùng nói: “Giải phẫu có lẽ sẽ tìm ra nguyên nhân vì sao ba người họ không chết.”

Lời của Sùng Minh khiến ba người họ run lên, đáy mắt ánh lên sự khủng hoảng.

Hạ Nhật Ninh cười lớn, ngăn cản Sùng Minh, nói: “Người sống có giá trị hơn.”

Sùng Minh cười, lúc này mới hạ súng xuống.

“Trong này còn có người nào còn sống không? Ba người sống kiểu gì?” Hạ Nhật Ninh hỏi tiếp: “Nếu tôi nhớ không nhầm, chỗ này không hề có đồ ăn.”

Người đó tránh né trả lời: “Chỉ có ba người chúng tôi thôi. Ba người chúng tôi lần lượt quay về khoang dinh dưỡng, chỉ cần về đó sẽ không thấy đói.”

Hạ Nhật Ninh mở một khoang dinh dưỡng ra mới thấy trong khoang có một mũi kim, có thể trực tiếp tiêm vào trong cơ thể.

Xem ra, bọn họ sống được nhờ dinh dưỡng được bổ sung từ mũi kim này.

Đúng là kỹ thuật tiên tiến!

Sùng Minh nói với Hạ Nhật Ninh: “Chúng ta đi chỗ khác xem sao. Tôi nhớ những thứ lúc đó dùng làm thí nghiệm được đặt ở cạnh phòng thí nghiệm này.”

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Được.”

Hai người xoay người rời đi.

Bỗng nhiên ba người đó nói: “Cầu xin hai cậu đưa chúng tôi ra ngoài đi! Chúng tôi không muốn ở đây nữa!”