Lệ Chi Nhân

Chương 29




Edit: Khả Khả

“Đúng là mê hoặc! Vi phu cᏂị©Ꮒ nàng chết luôn!”

Lục Thừa nhìn mỹ nhân trước mặt lắc mông, chơi đùa với vυ" mình, lập tức dương v*t sưng đau. Hắn quỳ thẳng thân người, nhất hai đùi Ngụy Vân La lên, để nửa người dưới của nàng treo lơ lửng, côn th*t to lớn lại tiếp tục xâm nhập vào huyệt đạo mềm mại.

“A….” Ngụy Vân La nắm khăn trải giường dưới thân, rêи ɾỉ trong thỏa mãn.

Lục Thừa không đợi nàng làm quen, hắn dập nhanh vào tiểu huyệt mịn màn kia. Dù sao, tiểu dâʍ đãиɠ này đã được hắn chơi rồi, dâʍ ɖị©ɧ giữa hai chân nhớp nháp, trơn tuột, huyệt đạo cũng “nhận diện được người quen” nên chủ động liếʍ mυ"ŧ nam căn đang đi vào cơ thể.

Hắn giữ chân Ngụy Vân La, hông thúc tới mỗi lúc một nhanh, mỗi lần như vậy túi trứng đánh mạnh lên âm hôn, miệng ngâm nga: “La Nhi, La Nhi…”
“Ư…ư….tướng công….tướng công…ư…a…” Mặt Ngụy Vân La đỏ bừng, đáp lại hắn.

Ngụy Vân La bị Lục Thừa nhấc chân lên dập mạnh bạo, nửa người trên không có chút sức lực nào, hai tay nắm lấy vải trải giường, hai bầu vυ" trước ngực xóc nảy bốn phương tám hướng, nhiều lần đánh lên cằm nàng.

Lục Thừa đỏ mắt nhìn, trong lòng hắn đột nhiên muốn bạo da^ʍ, hắn cắn răng cố ý thả chậm tốc độ, nhưng sức lực vẫn mạnh bạo. Hắn hung hăng đâm vào hoa huy*t nữ nhân, khí thế như muốn nhét cả tinh hoàn vào. Mỗi lần hắn thúc sâu vào trong, hai tay đồng thời kéo căng đùi nàng.

“Á.….mạnh quá….a…….” Ngụy Vân La che bụng nhỏ mình lại, hét lớn, nàng muốn tránh khỏi sự giam cầm đáng sợ này của Lục Thừa.

Nhưng, chút giãy giụa này của nàng đối với Lục Thừa không hề có tác dụng: “La Nhi…Vi phu cᏂị©Ꮒ nàng có sướиɠ không? Hả? Trả lời ta….”
Lục Thừa buông hai chân Ngụy Vân La ra, kéo thân trên của nàng ngồi dậy, hai người đang trong tư thế “Quan âm tọa sen”, hắn bóp chiếc eo mỏng manh của Ngụy Vân La, tiếp tục cong eo thúc mạnh từ dưới lên, đến độ vυ" của nàng dán lên da thịt hắn rung lắc liên hồi.

“A…ha….” Ngụy Vân La có cảm giác như cả cơ thể bị xuyên qua, gần như thở không nỗi. Nàng chống lên ngực Lục Thừa, ánh mắt cố gắng trấn tĩnh, nhíu mày: “Lục…Lục Thừa…ta có chút khó chịu!”

Lục Thừa không nhìn sắc mặt nàng, hắn đang tận hưởng mị thịt của thê tử cắи ʍút̼ dương v*t mình. Hắn ôm bả vai nàng, vùi đầu vào xương quai xanh liếʍ mυ"ŧ: “Bảo bối của ta khó chịu ở đâu? Có chỗ nào chưa được sướиɠ sao? Là chỗ này? Hay chỗ này?”

Lục Thừa ngả ngớn nói, miệng cười gian trá thay đổi phương hướng dương v*t trong huyệt đạo, hắn dùng qυყ đầυ và gân xanh quấn quanh trên côn th*t để bắt nạt mị thịt ướŧ áŧ của tiểu kiều thê.
“Á!” Đột nhiên Ngụy Vân La che bụng mình lại kêu lên, lúc này đây không phải là tiếng rên của du͙© vọиɠ.

Lục Thừa cũng nghe ra khác thường, hắn thu lại ý cười, dừng động tác lại để nhìn nàng: “La Nhi, nàng làm sao vậy? Khó chịu ở đâu? Hay là đến kỳ quỳ thủy?”

Nói xong, hắn rút côn th*t ra, nhưng ngoại trừ dâʍ ɖị©ɧ trong suốt bị đánh thành bọt và dịch trắng đυ.c rỉ ra từ qυყ đầυ của hắn thì không có gì khác thường cả.

Nhưng Ngụy Vân La vẫn che bụng lại, mặt nhăn nhó đau đớn, Lục Thừa lập tức lo lắng.

Hắn mặc kệ bên dưới còn đang ngẩng cao đầu, vội mặc quần áo lên, bước xuống giường đi tìm lang trung cho nàng: “La Nhi đừng sợ, ta lập tức đi tìm Trương đại phu!”

Dưới bụng nhỏ Ngụy Vân La đau đớn không thôi, không biết vì sao trong lòng nàng có chút bất an, nàng cắn môi sợ hãi nhìn Lục Thừa.

“Bảo bối ngoan, đừng sợ!” Lục Thừa đau lòng, hôn lên trán đang nhăn lại của nàng.

Trước tiên, Lục Thừa khoác áo cho nàng, để nàng nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn đệm kín mít, chỉ lộ mỗi đầu ra, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.

——

Đêm khuya, Lục Phủ vẫn thắp đèn sáng trưng.

Ngụy Vân La nằm trên giường, đưa cánh tay ra cho một đại phu tóc bạc bắt mạch. Lục Thừa nhìn chằm chằm với vẻ mặt lo lắng.

Chỉ thấy Trương đại phu đăm chiêu, sau đó, hỏi Ngụy Vân La vài vấn đề đơn giản, rồi đứng lên chắp tay với họ cười nói: “Chúc mừng Lục đại nhân, Lục phu nhân có hoạt mạch, có lẽ là phu nhân đã mang thai!”

“Cái gì?” Lục Thừa sững sờ tại chỗ, nhất thời không phản ứng gì.

Ngụy Vân La cũng ngây ngốc nhìn đại phu.

Giây tiếp theo, Lục Thừa phục hồi lại tinh thần, lập tức hớn hở ôm Ngụy Vân La vào lòng, khó kìm nén được hôn lên má nàng: “La Nhi, nàng được làm mẫu thân rồi!”

Môi Ngụy Vân La khẽ cong lên, nhìn về phía bụng mình đang ở dưới lớp chăn, bộ dạng vẫn ngốc nghếch như vậy.

“Khụ! Khụ!” Trương đại phu đứng bên cạnh trở nên dư thừa, lão hắng giọng nhắc nhở đôi phu thê này. Sau đó lấy giấy bút ra viết một toa thuốc: “Phu nhân đau bụng là vì bị động thai, dù sao thai cũng còn nhỏ, chỉ hơn một tháng. Trước mắt, lão phu kê một phương thuốc an thai, phu nhân uống trong vòng 7 8 ngày cho ổn định mạch tượng. Lúc sau, mỗi tháng lão phu đến khám hai lần, bảo đảm mẫu tử sẽ bình an!”

Lục Thừa cầm toa thuốc đưa cho hạ nhân đi sắc.

Khi tiễn Trương đại phu rời phủ, Trương đại phu hạ giọng nói với Lục Thừa: “Lục đại nhân, lão phu hiểu người trẻ tuổi như ngài khí huyết tràn trề, nhưng nữ tử mang thai trong ba tháng đầu và hai tháng cuối cần phải kiêng chuyện phòng the!”

“Khụ!” Tai Lục Thừa đỏ bừng: “Ta biết rồi, đa tạ Trương đại phu!”