Edit: Khả Khả
Lúc Nguỵ Vân La vừa biết mình mang thai, Lục Thừa dỗ dành một lúc lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Nàng không thể tin được, trên thân thể mình đột nhiên có thêm một sinh mệnh, tiểu gia hoả này sẽ ở trong bụng nàng suốt chín tháng, nó sẽ từ từ lớn dần, biến thành một con người hoàn chỉnh.
Tuy là nàng từng đề cập đến chuyện mang thai với Lục Thừa, nhưng một tiểu hài tử ở trong bụng lâu như vậy… hơn nữa, từ trước đến nay, nữ nhân đối với sinh đẻ là như bước vào con đường thập tử nhất sinh. Nàng là đích nữ được sủng ái của phủ Thừa tướng, chưa từng chịu bất kỳ khổ đau nào. Đến giờ, nàng vẫn còn cho rằng mình là một tiểu hài tử, tưởng tượng đến cảnh sắp tới mình sẽ sinh ra một đứa nhỏ từ đây, khiến nàng có chút sợ hãi.
Nhưng…
Nàng lại nghĩ huyết mạch chảy trên người tiểu hài tử này là huyết mạch của mình và Lục Thừa, không hiểu sao Nguỵ Vân La lại có cảm giác thoả mãn.
Cuối cùng, dưới sự trấn an của Lục Thừa, Nguỵ Vân La cũng uống thuốc. Sau khi tắm rửa xong, hắn ôm nàng vào lòng đi ngủ.
——
Vì thai còn nhỏ, cộng thêm chuyện cái đêm Nguỵ Vân La và Lục Thừa lăn lộn xuýt sảy, cho nên việc nàng mang thai chỉ có bọn nàng và người của phủ thừa tướng biết.
Lục Thừa sợ Nguỵ Vân La chạy loạn khắp nơi, chịu đả kích, cho nên hạ lệnh để nàng trong phủ dưỡng thai, đến khi nào mạch tượng ổn định mới được ra phủ.
Trôi qua hơn nửa tháng, Nguỵ Vân La cảm giác mặt mình hình như căng ra thêm một chút, tâm trạng vô cùng buồn rầu.
Hôm nay, Thẩm Chi Như đưa tin đến Lục Phủ, hẹn Nguỵ Vân La ngày hôm sau đến Lê Thính Viên xem kịch.
Lê Thính Viên khác với Tuỵ Anh Viên, nó là một viên đứng đắn. Khi Thái Hậu muốn nghe kịch sẽ gọi đào hát của Lê Thính Viên vào cung biểu diễn.
Nguỵ Vân La ở trong phủ cũng buồn chán, buổi tối âu yếm cho Lục Thừa một hồi lâu, nàng cho hắn bú √υ" rồi dùng miệng mυ"ŧ cho hắn ra, thoả mãn ngọn lửa của nam nhân, song lại không thể để hắn đi vào khiến Nguỵ Vân La nghẹn lại.
Cuối cùng, Lục Thừa chịu để nàng ra ngoài, đồng thời bú ʍúŧ cho nàng dễ chịu hơn.
Ngày hôm sau, Nguỵ Vân La mang theo hai nha hoàn và năm hộ về, hào hứng đi ra phủ.
Thẩm Chi Như nhìn khí thế long trọng của nàng thì cảm thấy kỳ lạ, nàng ta nhìn đi nhìn lại vài lần vẫn không nói gì.
Cho đến khi hai người vào phòng riêng, Thẩm Chi Như lấy rượu đào hoa mười năm tuổi chuẩn bị chiêu đãi tỷ muội thì Nguỵ Vân La xua tay nói: “Hôm nay muội không uống rượu, Như tỷ cất lại đi!”
Thẩm Chi Như nhíu mày: “La Nhi, không phải chứ? Đến cả chuyện uống rượu mà Lục đại nhân cũng quản sao?”
Hai má Vân La ửng hồng, cúi đầu: “Ây dà, không phải…là muội đang có thai!”
“……” Thẩm Chi Như trượt tay, vò rượu đánh một tiếng “cộp” trên bàn: “Ngươi có thai?”
Ngụy Vân La khẽ gật đầu.
“Ngươi…… Các ngươi……” Thẩm Chi Như không dám tin nhìn nàng: “Các ngươi thành thân chưa đến một năm? Ôn tỷ còn chưa có! Tốc độ này có nhanh quá không?”
Ngụy Vân La mím môi, trong đáy mắt là vẻ kiêu ngạo không thể che giấu: “Tiểu gia hỏa này muốn đến, muội có cách nào khác đâu?”
“Hắc hắc…ngươi đó,” Thẩm Chi Như hứng thú đến bên cạnh nàng, xem bụng: “Để ta nhìn cái bụng có thai thử trông thế nào!”
Nguỵ Vân La mặc kệ nàng: “Mới hơn hai tháng thôi, chưa có gì cả!”
“Chậc chậc,” Thẩm Chi Như cảm thán: “Tiểu tử ngoan, có phải mỗi lần Lục đại nhân đều cố ý bắn vào trong, trăm phương ngàn kế muốn bụng ngươi lớn lên, để ngươi không đi gặp những công tử khác phải không?”
Ánh mắt Nguỵ Vân La dao động, nàng cảm thấy có lẽ Lục Thừa có suy nghĩ như vậy thật.
Từ sau khi nàng đến Thành Bắc tìm hắn, không chỉ không để nàng uống thuốc tránh thai, mà mỗi lần làm đều bắn thật sâu vào trong, nàng mơ hồ có cảm giác hắn rót vào tận tử ©υиɠ của nàng.
Nhưng, Thẩm Chi Như không trêu chọc Nguỵ. Vân La nữa, nàng đang suy nghĩ nên tặng gì cho tiểu gia hoả trong bụng này, vì dù sao thì Nguỵ Vân La là người đầu tiên trong đám tỷ muội mang thai trước, đứa trẻ trong bụng này vô cùng đặc biệt.
Các nàng nghe kịch xong rồi dùng cơm trưa, sau đó tản bộ ven hồ, băng qua vườn hoa hải đường rộng lớn, bọn họ gặp một người không ngờ đến.
“La Nhi!”
Nguỵ Vân La và Thẩm Chi Như đều sửng sốt, nhưng sau đó, các nàng nhanh chóng hành lễ với Cung Đình Chất: “Cung thế tử!”
Cung Đình Chất vội tiến tới nâng Nguỵ Vân La lên: “Không cần đa lễ, đứng lên đi!”
Nguỵ Vân La có chút xấu hổ, lặng lẽ lui về sau một bước, né tránh bàn tay của hắn: “Thế tử cũng đến đây thưởng xuân sao?”
“Đúng vậy, kinh thành có bốn mùa rõ rệt, hoa khoe sắc thắm, đã lâu rồi ta chưa nhìn thấy cảnh xuân tuyệt đẹp thế này,” Cung Đình Chất cảm khái: “La Nhi không cần phải câu nệ, cứ gọi ta một tiếng ca ca như khi xưa là được rồi!”
Không biết có phải vì nàng đã làm mẫu thân hay không, mà dù không có Lục Thừa ở đây, nàng vẫn trầm ổn hơn mọi khi. Nguỵ Vân La nghiêm túc nói: “Thế tử, điều này e không phù hợp lắm!”
Cung Đình Chất thở dài, dáng vẻ cảm thông: “Đúng vậy, La Nhi đã trưởng thành rồi, dù sao chúng ta chỉ là người xa lạ!”
Thẩm Chi Như ở bên cạnh nhíu mày, lời này nói ra khó có thể trả lời lại.
Nguỵ Vân La cũng khó xử nhìn hắn.
Cung Đình Chất sờ đến ngọc bội treo bên hông, Nguỵ Vân La nhìn theo động tác của hắn, suýt chút nữa bị doạ…
Nào có ngờ được, lần này hồi kinh, Cung Đình Chất vẫn còn đeo ngọc bội Cá Thờn Bơn lúc trước nàng đưa cho hắn.
Cũng may, nàng đã sớm bảo Thuý Điệp mang miếng ngọc bội kia đi cầm cố rồi, nếu không, thật khó mà giải thích được.
Cung Đình Chất thấy Nguỵ Vân La đang nhìn miếng ngọc bội trong tay mình, thuận thế hắn gỡ miếng ngọc xuống đưa cho nàng, cười nói: “Sao vậy? Không gọi ca ca đã đành, còn muốn lấy lại đồ đã tặng cho ca ca lúc trước sao?”
Nguỵ Vân La mặc kệ ánh mắt trêu chọc của Thẩm Chi Như bên cạnh, nàng vội nói: “Không phải, Thế tử cứ cầm đi, đồ đã tặng rồi nào có lý đi đòi lại?”
“Ta nghĩ cũng đúng, La Nhi nào nhỏ mọn đến vậy,” Cung Đình Chất cố tình trêu nàng, thấy phản ứng của nàng như vậy, hắn thoả mãn cười, nhận lại ngọc: “Không biết nàng còn giữ không?”
Nguỵ Vân La cảm thấy ánh mắt Thẩm Chi Như sáng rực khi xem vở diễn này.
Nàng đang loay hoay không biết nên trả lời Cung Đình Chất thế nào thì giọng nói quen thuộc ở đằng sau vang lên.
“La Nhi còn giữ thứ gì?”
Nguỵ Vân La bị doạ đến mức kinh hãi đứng yên tại chỗ, đưa lưng về phía người đang chầm chậm bước tới, vẻ mặt đầy bi thương.
Khả: Tôi đi đọc bài kinh cầu siêu cho Là Lá La Là La đây.