Linh Dược Thần Sư

Chương 1105: Sát Thần Bố La Đặc (2)




Nhìn sang hỏa diễm Chân Long trên đỉnh đầu Khắc Lôi Nhã, Kiệt Sâm thì thào một câu. Giờ khắc này hắn nhớ tới thời điểm lúc trước hắn đang hút tam giai linh hoàn bất tử Hỏa Phượng linh tâm, bởi vì chịu không được bổn nguyên chi lực của cửu giai Thánh Thú bất tử Hỏa Phượng, sau đó trong cơ thể Khắc Lôi Nhã đột nhiên toát ra một cổ kinh khủng lực lượng trợ giúp chính mình vượt qua cửa ải khó. Lúc ấy ý chí của cửu giai bất tử Hỏa Phượng phía dưới cỗ lực lượng kia của Khắc Lôi Nhã phóng xuất ra giống như là con chuột gặp được mèo, chạy trốn tứ phía, căn bản ngay cả dũng khí phản kháng đều không có.

Cùng lúc đó, Kiệt Sâm lại nghĩ tới lúc trước sau khi đại lục tinh anh đối kháng kết thúc. Thời điểm tại linh đấu thành cắt ra Hỏa Hệ Chân Long long khí, ngay cả Bát Giai Đế Linh Sư đều hàng phục không được Hỏa Hệ Chân Long Long khí, cũng bị Khắc Lôi Nhã đơn giản hấp thu, để cho nàng tấn cấp thất giai Hoàng Linh Sư.

Cũng khi đó chấm đỏ trên mặt Khắc Lôi Nhã cũng bị Hỏa Hệ Chân Long Long khí hấp thu, về sau triệt để biến mất.

Trên bầu trời, tất cả mọi người đều ngừng chiến đấu, nhìn sang Hỏa Diễm Chân Long trên đỉnh đầu Khắc Lôi Nhã mà rung động tại chỗ. Uy áp đáng sợ lan ra thiên địa, ngay cả mấy người Ngả Kim Sâm tháp chủ, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ, trong lòng đều kinh hãi, cảm nhận được sự sợ hãi vô biên.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người không biết nên như thế nào thì Hỏa Diễm Chân Long trên đỉnh đầu Khắc Lôi Nhã lộ ra hóa thành hình, trong miệng đột nhiên phát ra một tiếng gầm gầm lên giận dữ ẩn chứa uy áp khủng bố. Tiếng rống giận dữ ầm ầm vang vọng trong thiên địa, lập tức xông vào trong óc tất cả mọi người.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người ở nơi này sắc mặt tái nhợt, tại đây không thể địch nổi uy nghiêm, trong lòng khó chịu vì áp lực cực lớn.

Trong tiếng rống giận dữ, Hỏa Diễm Chân Long nhanh chóng biến ảo dài đến hơn mười thức. Thân hình chậm rãi ngưng tụ cuối cùng diễn biến trở thành một người nam tử cao lớn.

- Là kẻ nào ... dám động thủ với hậu duệ của Sát Thần Bố La Đặc vĩ đại?

Nam tử này toàn thân do hỏa diễm tạo thành, hắn vừa xuất hiện thì phảng phất thần linh đến thế gian, triệt để nắm phiến thiên địa này trong tay. Hai con ngươi lạnh như băng trực tiếp nhìn về phía Phi Ly Á đối diện, đồng thời tay phải nâng lên, liền dùng sức chộp tới Phi Ly Á phía trước.

Ầm ầm!!!

Lực lượng không thể ngăn cản hàng lâm thế gian, bàn tay mang theo ngọn lửa kia phảng phất thủ chưởng của thần linh từ hư không dò xét ra trực tiếp bao phủ Phi Ly Á.

Uy thế nhiếp trảo mãnh liệt làm cho người ta sợ kinh hồn tởm đáng.

Phi Ly Á thân là cửu giai đỉnh phong thủy hỏa song hệ Thánh Linh sư dưới cỗ lực lượng này kinh ngạc nhìn nam tử tự xưng Bố La Đặc. Đôi mắt toát ra không phải sợ hãi, mà là một loại hỗn hợp thần sắc phức tạp hơn cảm xúc gồm oán hận, kích động, khó có thể tin nổi, mặc kệ công kích bằng ngọn lửa của nam tử kia.

- Là ngươi?

Nhưng hỏa diễm chi thủ của nam tử kia sắp chạm tới người của Phi Ly Á thì đột nhiên nam tử ngọn lửa kia dừng lại động tác, gương mặt do hỏa diễm tạo thành toát ra vẻ không thể tin được, rồi lại tràn ngập thần sắc giật mình.

- Vì cái gì?

Hắn thì thào nói nhỏ, chợt thu hồi thủ chưởng, ánh mắt tràn ngập sát ý xẹt qua trên mặt mọi người khắp nơi giống như phải nhớ kỹ tất cả mọi người, rồi sau đó --

- Bồng!

Hỏa diễm nam tử ầm ầm bạo liệt ra biến thành hỏa diễm đầy trời triệt để tiêu tán bên trong hư vô.

Uy áp tràn ngập toàn bộ thiên địa làm cho người ta cơ hồ không thở nổi đồng thời biến mất.

Mà nguyên bản khí tức vô cùng khủng bố tản ra trên người Khắc Lôi Nhã, hai cái đồng tử màu vàng cũng một lần nữa biến trở về màu bạc. Trong hai tròng mắt tràn ngập đạm mạc của nàng mạnh mẽ khôi phục thần thái, ngọn lửa trên người cũng dập tắt.

- Đây là. . . Xảy ra chuyện gì?

Khắc Lôi Nhã ngơ ngác nhìn hiện trường yên tĩnh đến quỷ dị, trên mặt toát ra thần sắc nghi hoặc, tựa hồ đối với chuyện đó xảy ra lúc trước hoàn toàn đã không có ấn tượng. Sau một khắc nàng khẩn trương, lo lắng nhìn bốn phía rồi cuống quít nhanh chóng nhìn tới trên người Kiệt Sâm cách đó không xa.

- Thiếu gia!

Trong hốc mắt Khắc Lôi Nhã thoáng cái tuôn ra nước mắt, nàng xông tới ôm lấy Kiệt Sâm trên người tràn đầy máu tươi. Lúc này, nàng như là một lần nữa biến trở về thị nữ nhu nhược, hai mắt khóc tới đỏ hoe, bộ dạng lê hoa đái vũ nhìn sang Kiệt Sâm, tràn đầy đau lòng.

Giờ phút này khí tức khủng bố trên người Khắc Lôi Nhã sớm đã biến mất, nhưng mấy người Ngả Kim Sâm, Bỉ Tư Pháp Mỗ, Mạch Khắc Cách Lôi Địch, Tư Đặc Lý Nhĩ, Lôi Âu Na, Khang Bá Ba Kỳ trước đó ngừng giao chiến thì vẫn ngơ ngác nhìn sang Khắc Lôi Nhã. Đôi mắt toát ra thần sắc rung động cùng không thể tin được.

- Sát Thần Bố La Đặc, Hỏa Diễm Chân Long, quả. . . Quả nhiên chính là vị đại nhân đó...

Ngả Kim Sâm tháp chủ thì thào, hung hăng nuốt xuống một miếng nước bọt, toàn thân tràn đầy đổ mồ hôi, miệng trở nên khô khốc.

Kiệt Sâm cho dù là ngu ngốc, giờ phút này cũng có thể cảm thụ ra, lúc trước hào khí hiện trường sinh tử đấu còn thảm thiết vô cùng thì lúc này quá mức quỷ dị.

Nếu như nói lúc trước, mấy người bị lực lượng đáng sợ trong cơ thể Khắc Lôi Nhã đột nhiên lao ra kinh trụ thì hiện tại, sau khi nam tử hỏa diễm kia biến mất, cục diện lại một lần nữa về tới tình huống trước đó. Nhưng từ nét mặt của Ngả Kim Sâm tháp chủ, Bỉ Tư Pháp Mỗ tháp chủ mà xem xét thì mấy người đồng thời bị hỏa diễm nam tử do Hỏa Hệ chân khí ngưng tụ thành tên là Sát Thần Bố La Đặc chấn nhiếp. Nghe nói người này rất mạnh, cho dù hắn đã biến mất, nhưng là đối phương vẫn không dám ra tay.

- Thiếu gia, ngươi đi mau, Khắc Lôi Nhã tuyệt sẽ không làm cho nàng làm tổn thương tới thiếu gia một chút nào.

Chứng kiến biểu lộ của Khắc Lôi Nhã đối với mình hoảng sợ như thế, thân hình Phi Ly Á rõ ràng run rẩy một chút.

- Khắc Lôi Nhã, không phải sợ, ta cam đoan, ta sẽ không làm hại ngươi. Ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút mà thôi.

Phi Ly Á run rẩy lên tiếng, nàng thân là Cung Chủ Thiên Thần Cung Khai La Đế Quốc, cửu giai đỉnh phong thủy hỏa song hệ Thánh Linh. Giờ phút này tựa như một người nữ tử bình thường, trên mặt không còn có loại thần sắc cao ngạo, coi trời bằng vung. Chỉ có hối hận, ảo não cùng thống khổ.