Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 54: Trừng phạt tàn khốc




Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Trong khi những thú nhân khác đều cho rằng lần này Mục Vân Vũ chắc chắn sẽ tàn phế, thì Ninh Phỉ đã lưu loát nắn lại xương cốt cho cậu, bôi thuốc mỡ, kẹp ván, cắt da thú, buộc dây mây treo lên cổ.

Cũng may lần này chỉ gãy xương tay, nếu là xương sườn thì...

Anh vội vàng che miệng quạ lại.

"Tổn thương gân cốt cần một trăm ngày, đúng rồi, hiện tại ngươi đếm đến một trăm đi? Dù cho năng lực hồi phục của thú nhân rất tốt, nhưng dù thế nào thì ngươi cũng phải nghỉ ngơi một tháng rưỡi. Trong một tháng rưỡi này không được biến hình, không được tháo nẹp, cũng không được chịu mệt chịu lạnh. Có muốn ăn uống gì thì nói với ta và Tiểu Sở. Suýt thì quên mất, ngươi còn phải ăn kiêng, hải sản, thịt dê, thịt hươu đều không thể ăn... Để ta xem, trong khoảng thời gian này để bọn họ bắt lợn rừng cho ngươi ăn ha."

Ninh Phỉ nhìn Mục Vân Vũ vai trần ủ rũ cụp đuôi, lại nhìn cái trạng thái như tiểu tức phụ của cậu ta hầu hạ bên cạnh Mục Vân Sở, cười lạnh nói: "Về phần cá mú và bạch tuộc hai người bắt được, đừng có nghĩ tới nữa. Còn có... Tiểu Sở, chuyện này trong lòng ngươi cũng biết rõ phải làm thế nào, ăn kiêng cùng Đại Vũ đi."

Mục Vân Sở mặt mày ủ ê không dám phản bác, chỉ có thể yếu ớt ừ một tiếng.

Ngay khi người đàn ông tàn phế tay treo trên cổ vừa xuất hiện, đã bị các thú nhân vây kín.

"Cái này thật sự có thể tốt lên sao?" Lão Thạch Đầu cẩn thận sờ soạng cánh tay của Mục Vân Vũ, có chút không thể tin được.

Ninh Phỉ gật đầu khẳng định "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ tốt lên." Thầy thuốc Trung y nối xương chuyên nghiệp khẳng định, anh ở bộ đội nhiều năm như vậy, nếu nói anh không chữa được mấy vụ gãy xương đơn giản này thì quá coi thường anh rồi.

Triệu Lỗi – chính là con báo đốm què chân kia – mặt đầy hâm mộ nhìn cánh tay của Mục Vân Vũ. Lúc trước hắn cũng bị gãy xương, xương cốt đứt gãy không lành, cuối cùng thì hoàn toàn hỏng, thậm chí không thể dùng sức. Cũng vì thế mà lâu lắm rồi hắn không biến về nhân dạng, bởi một chân thật sự không tiện đi đường. Sau này, Ninh Phỉ thu xếp làm cho hắn cái gậy, tập dùng một lúc, rốt cuộc có thể chống gậy đi đường. Quả thực làm hắn vui mừng rất lâu.

"Nếu năm đó..." Nếu năm đó, hắn hạ quyết tâm đi cùng Lão Thạch Đầu, nhất định có thể gặp được sứ giả. Bạn đồng hành của hắn cũng sẽ không chết, chân cũng sẽ không... Hắn cũng không biết cảm giác lúc này như thế nào. Có một chút mất mát, có chút ghen ghét, nhưng càng bất lực nhiều hơn.

Lão Thạch Đầu vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Đừng nhắc tới chuyện năm đó nữa, bây giờ cũng không phải là ăn không đủ no, sau này nếu có người bị gãy tay gãy chân cũng sẽ không ... đó cũng là chuyện tốt."

"Đúng vậy đúng vậy..." Triệu Lỗi thở dài, chống gậy yên lặng đi qua một bên.

Ninh Phỉ nhìn biểu tình của Triệu Lỗi, cười nói: "Lỗi thúc không cần phải khổ sở như thế, tuy chân ngươi không tốt, nhưng ngươi còn đôi tay mà. Bộ lạc chúng ta có rất nhiều việc, chỉ cần có tay là có thể làm được, cần gì lo lắng chứ?"

Triệu Lỗi bừng tỉnh khỏi chuyện đau lòng, liên tục gật đầu nói "Ừ, đúng vậy, là do ta nghĩ quá nhiều."

"Còn có..." Ninh Phỉ nâng tay, ý bảo mọi người chú ý tới mình " Lần này cứu Đại Vũ trở về, mọi người đều lập công. Hiện tại ngoài trời đang có bão tuyết, trừ phạm vi bộ lạc, đi đâu cũng rất phiền toái. Nhưng mà... Đại Vũ bắt về hai loại cá có hương vị không tệ, ta kiến nghị tối nay, chúng ta cùng nhau ăn tiệc cá!"

Cá?

Không ít thú nhân đều nhìn chằm chằm Mục Vân Sở, trong khoảng thời gian này ầm ĩ đòi ăn cá còn không phải là vị tiểu sứ giả này sao?

Ninh Phỉ quét mắt về phía báo gấm sau lưng Mục Vân Vũ, hừ một tiếng nói: "Hắn làm chuyện sai lầm cũng đã chịu trừng phạt. Còn nữa, Đại Vũ tự ý đơn độc ra ngoài, kết quả toàn bộ lạc phải đi cứu ngươi, còn suýt nữa phế bỏ một cánh tay của mình. Cho dù các ngươi là sứ giả hay thần thú, cũng phải chịu trừng phạt. Ở đây ta đều đã nói rõ ràng trước mặt mọi người, đến lúc đó đừng cảm thấy ta không có tình người.

Thứ nhất, bộ lạc là một chỉnh thể, tất cả mọi người phải đoàn kết, không thể vì tâm tư riêng mà gây ra tác động nhỏ. Nếu bị ta phát hiện, nhẹ thì phạt, nặng thì ... Đuổi khỏi bộ lạc!"

Các thú nhân kinh ngạc thì thầm.

"Sai lầm thế nào thì bị đuổi ra khỏi bộ lạc?" có thú nhân không nhịn được hỏi.

"Gây trở ngại đối với lợi ích của bộ lạc, ảnh hưởng sự phát triển của bộ lạc, châm ngòi ly gián người trong bộ lạc, cùng với giặc bên ngoài cấu kết xâm hại bộ lạc, đều sẽ bị đuổi. Ta cảm thấy mọi người chắc sẽ không phạm phải những sai lầm này, đúng không?" Ninh Phỉ lười biếng đưa mắt nhìn quanh một vòng, thú nhân bị anh nhìn đến tê dại cả da đầu, không biết ánh mắt của linh miêu này lại sắc bén như vậy.

"Ngươi yên tâm, chúng ta vĩnh viễn sẽ không phản bội bộ lạc, vĩnh viễn sẽ không phản bội Thần Thú cùng sứ giả!" có thú nhân hô lớn.

Ninh Phỉ vừa lòng gật gật đầu, thu hồi ánh mắt tiếp tục nói: "Thứ hai, mặc kệ là thú nhân ra ngoài săn bắt hay là thú nhân làm việc ở trong bộ lạc, đều phải nghe theo mệnh lệnh, không được tự ý rời khỏi bộ lạc. Ta nghĩ mọi người cũng thấy được, tự mình rời bộ lạc sẽ có hậu quả thế nào, lần này may mắn chỉ là gãy xương tay, ta còn có thể cứu. Nếu lần sau gặp chuyện nghiêm trọng hơn thì thế nào? Nếu tính mạng bị uy hiếp? Muốn ta phải làm sao bây giờ? Kéo cả bộ lạc đi cùng?"

Mục Vân Vũ gục đầu vào ngực. Trước kia cậu ta chỉ đơn độc bay lượn, một mình săn bắt, một mình đi lại, một mình ngủ nghỉ, đâu chịu nổi cái loại uỷ khuất này? Còn không phải là... Đáng tiếc không được, cậu ta biết lần này mình sai rồi, nếu không có Ninh Phỉ, cậu ta có lẽ đã chết trong bão tuyết. Tuy rằng cậu ta không hối hận về việc đưa Mục Vân Sở đi bắt cá, nhưng cậu cũng biết bản thân đã quá lỗ mãng.

"Ta sai rồi." Mục Vân Vũ nỗ lực ngẩng đầu, lộ ra gương mặt đỏ lên "Ta không nên im lặng không báo với ai, một mình chạy đi, kết quả còn khiến bản thân thế này, làm hại mọi người vượt bão tuyết tìm ta. Nếu không có ngươi, có lẽ ta đã... Từ nay về sau ta sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa!"

"Ta, ta cũng sai rồi..." Mục Vân Sở rơi nước mắt "Ta không nên lợi dụng sự tôn trọng của mọi người mà tuỳ hứng, lại càng không nên xúi giục Đại Vũ đưa ta đi bắt cá, để thoả mãn lòng hư vinh của mình. Sau này ta nhất định sẽ nỗ lực làm việc, còn, còn nữa, xin mọi người giám sát ta!" Y nói xong liền cúi đầu thật sâu.

Các thú nhân đều ngây ngẩn cả người.

Hôm nay, bất kệ là lời nói của Ninh Phỉ hay là chuyện huynh đệ Mục Vân nhận sai, đều khiến bọn họ cảm thấy xa lạ, đồng thời cũng khiến bọn họ có nhận thức mới. Cho dù là sứ giả, cho dù là thần thú, chỉ cần làm ra việc không tốt đối với bộ lạc, chắc chắn sẽ bị phạt!

Ninh Phỉ nhẹ nhàng thở ra.

Mục Vân Sở đỡ Đại Vũ về phòng nghỉ ngơi, vành mắt phiếm hồng lao ra làm việc. Y nấu cơm ngon hơn Ninh Phỉ nhiều, hơn nữa từ nhỏ y lớn lên ven biển, kỹ thuật làm cá rất cao siêu.

Thịt cá chiên chanh, da cá xào ớt cay, xương cá muối tiêu chiêu dầu, canh đầu cá khoai sọ,..

Bận rộn nửa ngày, cuối cùng y xách theo một vại cháo thịt thanh đạm, một chồng bánh bột ngô cùng một chén dưa muối trở lại trong phòng, cùng Mục Vân Vũ ăn cơm.

"Này..." Lão Thạch Đầu nhìn đồ ăn trong chén, nhịn không được mà nói với Ninh Phỉ "Hay cho họ ra ăn cơm đi, chúng ta ăn ngon như vậy, bọn họ ..."

Ninh Phỉ xua tay nói: "Đại Vũ bị thương xương cốt cần phải ăn kiêng, nếu không xương cốt sẽ dễ gãy. Khi ra ngoài bắt thêm con lợn rừng cho bọn hắn ăn thêm một bữa là được, chứ thịt dê thịt bò, cá, ớt cay gì gì cũng không được ăn."

"Nhưng còn Tiểu Sở phải làm sao bây giờ? Hắn ..." Lão Thạch Đầu có chút không đành lòng.

Ninh Phỉ cười lạnh nói: "Đầu sỏ gây tội chính là hắn, để hắn ăn chút đồ thanh đạm cùng Đại Vũ đi, khỏi phải làm ra vẻ. Thạch Đầu thúc đừng nói gì cả, ta biết rõ gần đây Tiểu Sở làm gì, cả bộ lạc có mỗi hắn làm việc nhẹ nhàng nhất, bận rộn nhất chỉ là dạy cho các ngươi biết chữ mà thôi. Ngươi xem, hắn béo đến mức thấy hai cái cằm luôn rồi kìa! Ta sợ mùa xuân đến, hắn béo quá không ra khỏi cửa được, mới để hắn giảm cân. Còn có, chính hắn làm sai thì tự hắn gánh vác, không ai được bao biện cho hắn."

Lão Thạch Đầu đem lời định nói nuốt xuống, yên lặng thở dài.

Ninh Phỉ cười vỗ tay nói: "Làm sao? Ăn tiệc lớn còn không thấy vui? Mau chóng nên ăn thì ăn, nên uống thì uống! Về sau ai phạm sai lầm liền ngẫm lại hai anh em bọn họ, biết không?"

Các thú nhân liền gật đầu không ngừng, rốt cuộc cũng bắt đầu ăn cơm.

Không thể không nói, thịt cá biển đúng là mỹ vị thơm ngon. Hơn nữa, cá mú ít xương, cắn một miếng to, cảm giác như tan trong miệng.

Đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài truyền đến tiếng bão tuyết rít gào, nghe đáng sợ đến lạ. Bất quá, trừ bỏ người trực đêm, các thú nhân khác đều say giấc trong chăn êm nệm ấm, tiếng ngáy khò khè nho nhỏ vang lên.

Mục Vân Vũ khó chịu trở mình, nơi bị trói chặt trên cánh tay đau nhức vì sưng tấy. Cậu ta vừa nằm nghiêng xuống đã thấy hai con mắt to tròn như bóng đèn nhỏ nhô ra từ đống lông đối diện.

"Còn chưa ngủ?" Cậu nhẹ giọng hỏi

Bóng đèn nhỏ nhấp nháy một chút, Mục Vân Sở chậm rãi chui ra từ giữa đống lông, nhỏ giọng nói: " Ngươi không hận ta sao? Nếu không phải tại ta, cánh tay của ngươi..."

"Ta không hận ngươi" Mục Vân Vũ vươn tay ra, xoa đầu Mục Vân Sở hai lần " Là ta quá muốn chứng minh bản thân, trách ta."

"Thực xin lỗi..." Mục Vân Sở nói xin lỗi đối phương, "Kỳ thật ngươi không có sai, ngươi chỉ là thấy ta không thoải mái, muốn làm cho ta vui vẻ thôi. Là ta... Là ta quá tuỳ hứng." Y dời tay Mục Vân Vũ từ trên đầu xuống, nắm chặt trong tay, nhẹ giọng nói " Ta quá tuỳ hứng, trước kia sống đói khổ, chỉ hy vọng ăn no là tốt lắm rồi, không cần phải trở lại khoảng thời gian hạnh phúc trước đây; nhưng từ khi đến nơi này, ăn no, còn ăn ngon nữa, sinh hoạt cũng khá tốt, có các huynh đệ tỷ muội các ngươi quan tâm ta. Đặc biệt là ngươi... Tuy rằng lúc ấy ngươi suýt hù chết ta, là... Có người huynh đệ như ngươi thật sự khiến ta vui vẻ.

Sau khi đến nơi này, ta gần như không cần chịu khổ, ngay cả đi săn cũng không cần đi... Lão đại tuy rằng miệng nói ghét bỏ ta vướng chân, nhưng ta biết hắn xem ta như em trai. Ngươi cũng nhường nhịn ta rất nhiều, làm ta thực sự cho rằng mình đã trở về thời điểm năm đó, có thể tuỳ hứng làm nũng không cần kiêng nể gì. Là do ta quên mất nơi này không phải nhà mình, ai cũng không phải cha mẹ ta, không có nghĩa vụ cưng chiều ta. Bọn họ kính trọng, quan tâm ta, còn ta lại..."

Y nói, không nhịn được đem mặt chôn vào lòng bàn tay to rộng của Mục Vân Vũ, không ngăn được nước mắt rơi.

Người ta vẫn nói, dễ dàng từ tiết kiệm trở nên xa hoa. Y gần như quên mất bản thân trước kia có thể vì một miếng thức ăn mà đánh nhau cùng người ta, cũng quên mất vì nguồn nước quý giá mà chịu đựng mấy tháng trời chẳng hề tắm rửa, càng quên mất quãng thời gian mất đi nhân tính, quên mất y từng phải đề phòng người khác cướp lấy thành quả lao động của mình.

Y từ một chàng sinh viên đơn thuần, hạnh phúc vui sướng, trở thành kẻ ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, trong lòng toan tính thâm độc, mỗi ngày mở mắt ra, chuyện đầu tiên nghĩ tới là làm sao để no bụng. Y nỗ lực thu thập đồ ăn, nỗ lực làm cho những thức ăn đó có thể nuốt được, nỗ lực để không bị tang thi hay thứ gì khác giết chết...

Khi vừa đến thế giới này, y đã kiểm tra điểm mấu chốt của mọi người xung quanh, mặc dù y ghen tị vì Ninh Phỉ có không gian mà y lại không có, nhưng cũng ỷ vào bản thân là "đồng hương" mà ôm đùi người ta. Được người khác che chở làm y gần như quên mất đây là thế giới thú nhân, là thế giới cá lớn nuốt cá bé, những thú nhân này thoạt nhìn thì rất mạnh mẽ nhưng thực chất lại vô cùng yếu ớt, ở đây không có công cụ chữa bệnh, nên cho dù chỉ là một căn bệnh nhỏ cũng khiến họ đối diện cái chết.

Thực ra Ninh Phỉ để ý đến từng hành động nhỏ nhặt của y, nhưng có lẽ hắn thực sự xem y như người thân nên cũng không khiển trách. Chỉ là lần này, y chạm đến điểm mấu chốt của Ninh Phỉ.

Cái Ninh Phỉ muốn là một bộ lạc phồn hoa vui sướng, chứ không phải một bộ lạc ngập tràn mưu mô cùng toan tính. Hắn thật sự làm sai, sợ rằng cái sai lầm tuy bé nhỏ không đáng kể ở hiện đại, nhưng trong thế giới này lại bị phóng đại gấp trăm lần.

Lần này trừng phạt, trong lòng Mục Vân Sở biết rõ không quá nghiêm trọng, cho dù có là không cho y ăn đi nữa thì y cũng sẽ chấp nhận. Nhưng y cũng hiểu nỗi khổ tâm của Ninh Phỉ, cho dù là ai phạm sai lầm, đều phải chịu trừng phạt! Vương tử phạm pháp xử tội như dân thường, không có ai có tư cách ở đây đòi làm người đặc biệt!

Y nghĩ đến Ninh Phỉ ngày thường, khi gặp nguy hiểm, anh luôn xông lên trước, những điều chỉnh đối với bộ lạc đều là vì đặt tính mạng và sinh hoạt của thú nhân đặt lên đầu. Có lẽ bởi vì Ninh Phỉ có cái không gian nên không sợ hãi nguy hiểm, nhưng y cũng biết, với tính tình của Ninh Phỉ, dù không có không gian đi nữa thì hắn cũng sẽ luôn lao về phía trước.

Đây là khoảng cách giữa người với người.

"...Ta thực sự sai rồi." Mục Vân Sở lần nữa lặp lại. Y lau khô nước mắt, đôi mắt trải qua sự gột rửa của dòng lệ càng trở nên sáng ngời. Y nhìn về phía Mục Vân Vũ vẫn đang im lặng an ủi mình, cũng là lúc này, y chân chính nhận ra đây là huynh đệ của mình, một người huynh đệ đối xử với y rất tốt, một người huynh đệ mà y có thể giao ra cả tính mạng!

"Ta sẽ không làm những việc khiến người khác chán ghét nữa, cũng sẽ không vì lợi ích của bản thân mà làm tổn thương người khác. Ta phải gánh vác trách nhiệm của một sứ giả, khiến bộ lạc trở nên tốt đẹp hơn. Đại Vũ, trong khoảng thời gian này ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, mãi đến khi ngươi có thể tung bay trên bầu trời mới thôi!"

"Chỉ cần ngươi không ghét bỏ ta..." Mục Vân Vũ lẩm bẩm ra tiếng.

"Làm sao mà ta ghét bỏ ngươi được? Hai ta là huynh đệ mà!" Mục Vân Sở khai sáng tư tưởng, tâm tình cũng tốt lên không ít. Y bò dậy, dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán Mục Vân Vũ, "Còn hơi nóng, bất quá ta nghe nói nhiệt độ loài chim đều tương đối cao... A, đáng tiếc là trước đó không chú ý. Ngươi chờ chút, ta đi lấy chậu nước tới. Lão đại nói nếu miệng vết thương nhiễm trùng ngươi sẽ phát sốt, để ta chú ý nhiều hơn." Y nói xong, liền nhảy từ giường xuống, chạy một mạch ra ngoài.

Mục Vân Vũ há miệng thở dốc, hắn ngồi dậy dựa mình vào tường, nhẹ giọng nói:"Ta đâu có ghét bỏ ngươi? Ta chỉ sợ... Sợ ngươi không cần ta."

Cậu ta từ nhỏ không có cha mẹ, sau này cũng một thân một mình, đơn độc không hợp đàn đã sớm trở thành danh hiệu của cậu. Những thú nhân vũ tộc từ việc muốn mời cậu chơi cùng, đã thành thấy mặt cậu ta liền tránh xa. Cậu ta canh giữ cái tổ mà cha mẹ để lại, cứ thế trưởng thành.

Khi đến tuổi trưởng thành, các cậu bé bắt đầu khoe bộ lông lộng lẫy của mình với những cô nương trong bộ tộc, nhảy những vũ điệu sứt sẹo, sau đó khiêu chiến với người khác một trận, chỉ cầu một nụ cười của các nàng. Bản thân cậu ta lại không mảy may xúc động, vừa không muốn vỗ cánh, cũng chẳng nghĩ đến việc khiêu vũ, càng không muốn cùng các cô nương sinh trứng.

Có lẽ là chính mình bị bệnh...

Cậu càng ngày càng lạnh nhạt, mãi đến khi tuyết lớn làm sập cái tổ gia truyền của cậu ta, cậu mới bắt đầu cân nhắc có nên đổi nơi sinh sống hay không. Cứ thế bay thẳng về phương nam, gặp qua thú nhân với muôn hình muôn vẻ, rồi đột nhiên bắt gặp một con báo gấm.

Con báo gấm kia quả thực rất thú vị, khiến cậu ta không nhịn được muốn trêu chọc.

Sau đó, lại gặp một bộ lạc gồm linh miêu, lão hổ cùng báo đốm.

Linh miêu nọ mời cậu ta định cư tại bộ lạc, kỳ thật cậu ta muốn từ chối, nhưng lại thấy bộ dáng nhắm mắt theo đuôi linh miêu của con báo gấm kia, lại không nhịn được mà đồng ý. Hơn nữa chỗ này cũng chỉ có một con đại bàng là hắn, không có đại bàng cái, bọn họ sẽ không phát hiện hắn có bệnh... Phải không?

Cậu ta nhịn không được muốn có chung họ với con báo gấm kia, nhịn không được muốn thoả mãn yêu cầu sở hữu nó, nhịn không được muốn trực tiếp đoạt lấy vị trí thần thú bên người Mục Vân Sở, chỉ đơn giản là vì cái bộ dáng muốn cự tuyệt lại không nỡ kia của báo gấm, thật là thú vị. Bất quá sau này cậu lại muốn được nghe đối phương nói một câu –

Đại Vũ, ngươi thật tốt.

Mục Vân Sở bưng chậu nước đi vào, nước vẫn còn ấm. Y đỡ Mục Vân Vũ nằm xuống, đem da thú mềm mại thấm nước, vắt khô, đắp lên trán Mục Vân Vũ, dặn dò: "Đừng nhúc nhích, ngươi cứ ngủ đi, ta sẽ chăm sóc ngươi."

Mục Vân Vũ nâng tay, bắt lấy góc váy của Mục Vân Sở, thấp giọng nói: "Được".

Cậu mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác như có đôi tay mềm mại lau mặt mình. Cậu tưởng mình trở về lúc còn là chim non, cha đem cậu đặt ở giữa bụng mềm mại nhiều lông, mẹ xé nát một con thỏ, từng chút từng chút bón thịt cho cậu ăn.

"Con ta còn non đã thấy rất cường tráng, tương lai nhất định sẽ trở thành cường giả trên trời!"

"Giống như cha, càng bay càng cao"

"Giống như mẹ, có thể bện ra chiếc tổ xinh đẹp và thoải mái nhất."

"Đứa con bé bỏng của ta, con mau mau lớn... Sau này cả mảnh trời kia đều thuộc về con ."

-----

"Ngươi phải nhanh khỏi bệnh nha, đột nhiên ngươi phát sốt cả một ngày đêm là muốn hù chết ta sao? Cho ngươi uống canh xương hầm, uống cái gì đó bổ bổ ... Điêu huynh của ta ơi, ngươi không tốt lên, sau này sao mà bay được!"

Mục Vân Sở lải nhải đút nốt cho Mục Vân Vũ ngụm canh xương hầm, thở dài đặt chén sang một bên. Còn chưa kịp ngồi xuống, một cái ôm nóng bỏng liền ôm y vào lòng.

"Đừng bỏ ta..."

Đứa nhỏ này, Mục Vân Sở chậc một tiếng, giơ tay lau sạch nước canh dính bên môi Mục Vân Vũ, " Ta sẽ không ..."

"Mẹ, đừng bỏ ..."

"Ông nội ngươi!"