Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 55: Ta không muốn sống nữa.




Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Có một trận bão tuyết trong ba ngày, Mục Vân Vũ bị sốt trong ba ngày đó, cuối cùng cũng hạ sốt vào ngày tuyết ngừng rơi.

Đám thú nhân thở phào nhẹ nhõm, bọn họ thật sự cho rằng tên thú nhân Vũ tộc này không thể sống sót, thậm chí còn bắt đầu do dự có nên nhắc nhở Ninh Phỉ, thật sự không thể đem người... Ra ngoài sao.

Cũng không thể trách được đám thú nhân sẽ như vậy, bởi vì bọn họ đã trải qua loại chuyện này, hơn nữa có một số loại bệnh truyền nhiễm, vì sức khỏe của những thú nhân khác trong bộ lạc, bọn họ chỉ có thể tàn nhẫn.

Hoàn hảo...

Mục Vân Sở mấy ngày nay cũng mệt mỏi, ban ngày y làm một ít công việc trong khả năng của mình, dạy thú nhân nhận biết chữ - chủ yếu là dạy thú nhân mới viết tên mình và một số chữ liên quan đến bộ lạc, ví dụ như nhà cửa, cây cối, bàn,... cũng như một số phép cộng trừ nhân chia và các công thức đơn giản.

Công việc nhận biết số ở giai đoạn đầu, có thể trực tiếp giao cho những thú nhân đã được học trước dạy là được.

Mệt mỏi nhất là vào ban đêm.

Ban ngày Mục Vân Vũ có thể mơ mơ màng màng tỉnh lại trong chốc lát, ăn chút gì uống chút nước, vừa đến buổi tối liền bắt đầu nói nhảm, gọi cha gọi mẹ, trong miệng lẩm bẩm không dừng lại được. Cũng khó trách cậu ta là một anh chàng ít nói và lạnh lùng, kết quả vào thời điểm này cậu ta là một kẻ lắm lời.

Mục Vân Sở khó hiểu nhìn anh ta, đút nước, đắp chăn, tránh cho cậu ta lật người sẽ đè cánh tay của mình, lúc nghỉ ngơi đều chắn ở bên cánh tay bị gãy của cậu ta. Chỉ cần đối phương muốn lật qua bên này, có thể trực tiếp tỉnh lại.

Ban đêm Mục Vân Vũ bắt đầu hạ sốt, nhiệt độ trên giường sưởi cộng thêm thảm da dày khiến cho cơ thể cậu ta toàn là mồ hôi, nấu bồ công anh và rễ bản lam* đã phơi khô thành nước, rót hết ra chén cho cậu ta, tránh cho cơ thể vì ra nhiều mồ hôi mà cả người bủn rủn, còn rót không ít nước đường đỏ và nước muối pha loãng.

(* rễ bản lam: vị thuốc Bắc dùng giải nhiệt, tiêu độc, phòng bệnh)

Trong khoảng thời gian này, Mục Vân Sở đã thề một trăm hai mươi lần: Về sau ta sẽ không bao giờ làm điều gì ngu ngốc nữa!!

Mục Vân Vũ mở mắt ra, liền thấy Tiểu Sở ôm đầu gối ngồi đầu gối bên trái, mái tóc vàng nhạt xõa xuống, che khuất trán y. Anh ta có thể nhạy bén cảm nhận được toàn thân mình khô ráo sảng khoái, mà dù cho có mơ hồ, cũng có thể biết những ngày này mình không ngừng đổ mồ hôi, hơn nữa là Tiểu Sở giúp mình lau người.

hơi nhúc nhích một chút, Mục Vân Sở đột nhiên tỉnh lại, y ngơ ngác nhìn đôi mắt đen của thú nhân một lát, sau đó nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"

Mục Vân Vũ ừ một tiếng, bởi vì mấy ngày liền phát sốt, cổ họng có chút khô khốc.

"Ôi mẹ ơi, ngươi đã tỉnh rồi... Không, ngươi thật sự tỉnh rồi." Mục Vân Vũ vẻ mặt cảm tạ trời đất, đưa tay sờ trán Mục Vân Vũ, "Không nóng, xem ra là hạ sốt rồi. Lão đại, lão đại." Y nhanh chóng chạy ra ngoài.

Mục Vân Vũ vốn muốn chạm vào con báo nhỏ của mình, nhưng bàn tay giơ lên bị treo lơ lửng trên không.

"Lão đại, Đại Vũ tỉnh rồi, hạ sốt rồi!!"

Ninh Phỉ đang ở bên ngoài xúc tuyết cùng đám thú nhân, có thể nói trận bão tuyết đã đổ tuyết, rất nhiều cây cối bị đốn ngã, nếu bọn họ không luôn cảnh giác mà ra ngoài quét tuyết trên nhà và những nơi khác, sợ là cả bộ lạc đều bị chôn vùi trong đống tuyết.

Nhưng bây giờ cũng không bị chôn nhiều quá, xung quanh phòng ở của bộ lạc đều là tường tuyết cao, hai căn nhà khác thì không sao, nhưng trong sân bọn Ninh Phỉ còn có chuồng cừu, chuồng lợn và ổ thỏ, những thứ này đều phải chú ý một chút, nếu không cẩn thận, một năm chăm sóc sẽ uổng phí.

Lão thạch đầu đau lòng cho đàn gia súc của ông, khóe miệng nhếch lên lo lắng, hận không thể dứt khoát ở trong chuồng dê và xúc tuyết.

May mắn, sau một đêm tuyết rơi dày đặc, đến rạng sáng mới chậm rãi dừng lại. Cho nên đám thú nhân ở trong phòng ba ngày, ăn cháo ba ngày không nhịn được nữa, đều chạy đến chỗ Ninh Phỉ lấy dụng cụ, muốn đem nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ. Về phần dụng cụ, là những vỏ sò to bằng chậu rửa mặt được Ninh Phỉ bảo quản.

Bọn họ phải dọn tuyết này bỏ vào trong giỏ, gánh đến trên hồ xa, nếu không chờ mùa xuân tan băng, lối vào có thể sẽ trở thành sân trượt băng hoặc vũng bùn.

Lúc này, Mục Vân Sở chạy ra ngoài, báo cho mọi người một tin vui - Mục Vân Vũ đã tỉnh!

Ninh Phỉ cắm vỏ sò lên đống tuyết, đi theo Mục Vân Sở vào trong phòng.

Mục Vân Vũ đã khó khăn bò dậy, dựa vào tường.

"Ngươi đang làm gì vậy? Nằm xuống, nằm xuống!" Mục Vân Sở giống như thú nhân cao lớn và khỏe mạnh làm giấy dán tường, y thật sự rất sợ hãi.

Ninh Phỉ nhìn Mục Vân Vũ vẻ mặt khổ sở, cười nói: "Được rồi, ngồi xuống một lát đi, dù sao cũng nằm ba ngày rồi, xương cốt có lẽ đã mềm nhũn. Đúng rồi, Đại Vũ ngươi đói bụng chưa?"

Vừa dứt lời, anh đã nghe thấy tiếng bụng của Mục Vân Vũ.

Mục Vân Vũ sờ sờ bụng mình, thành thật gật đầu: "Ta đói."

Mấy ngày nay hắn vẫn uống nước canh, chút nước nhờn trong bụng, đã sớm thoát ra ngoài qua mồ hôi.

"Ta đi lấy đồ ăn cho ngươi!" Mục Vân Sở vừa mới đi vào, nghe được hai chữ này, liền quay gót đi ra ngoài.

Bởi vì bão tuyết nên gần đây đồ ăn tương đối khó khăn, ngoại trừ ngày đầu tiên ăn bữa cá lớn, thời điểm khác đều ăn cháo và bánh ngô, hoặc nấu sủi cảo hoặc mì sợi.

Trong bình gốm trên bếp lò còn hâm cháo ngô, trong sọt bên cạnh đặt một ít bánh ngô ăn thừa cùng một ít trứng vịt muối luộc. Mục Vân Sở bóc hai quả trứng vịt, cho lòng đỏ trứng vào bát cháo, sau đó bưng bát cháo cùng hai cái bánh ngô vào phòng.

Mục Vân Vũ không chịu để người khác đút cho mình, cậu ta đặt bát cháo lên đầu gối, dùng cánh tay bị thương đỡ, tay còn lại nắm lấy cái muỗng, cằn nhằn ăn một cái bánh ngô, hai ba miếng liền ăn hết. Cậu ta thật sự rất đói.

Sau khi múc thêm ba chén cháo đặc rồi ăn hết năm bánh ngô cùng bốn cái trứng vịt, cuối cùng cậu ta cũng cảm thấy thỏa mãn.

"Ăn được thì tốt, sẽ sớm khỏi thôi." Ninh Phỉ thấy Mục Vân Vũ hoàn toàn không sao, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi ra ngoài làm việc."

Chờ Ninh Phỉ đi ra ngoài, Mục Vân Vũ gãi gãi tóc, có chút xấu hổ thấp giọng nói: "Mấy ngày nay đều là ngươi giúp ta lau mồ hôi đúng không?"

Mục Vân Sở kéo áo lông che bả vai, nói: "Không phải ta thì còn có thể là ai? Ngươi bằng lòng để người khác lau người, đút cơm cho ngươi ăn sao?"

Mục Vân Vũ vội vàng lắc đầu. Mặc dù trước đây không có cảm giác như đi lại trần truồng, nhưng sau khi đến bộ lạc này và quen với việc mặc quần áo, mọi người dường như có chút xấu hổ.

Cậu ta xem Mục Vân Sở như người nhà của mình, nhưng nếu là người khác... Cậu ta sẽ xấu hổ chết.

"Ngươi có muốn nằm thêm một lát không?" Mục Vân Sở đứng trên mặt đất nói: "Ta phải ra ngoài làm việc, bên ngoài tuyết dày đến nỗi sắp che hết phòng rồi."

Mục Vân Vũ gật gật đầu, nhìn con báo săn nhỏ của mình vui vẻ chạy ra ngoài.

Cậu ta suy nghĩ một chút, gian nan mặc váy, đi giày da, lại phủ thêm áo choàng lớn rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng. Cửa phòng được đóng chặt, căn phòng tối như mực. Bên ngoài vang lên tiếng la hét của đám thú nhân, tiếng xúc tuyết, tiếng trò chuyện và tiếng cười.

Chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn qua khe cửa sổ, chỉ thấy một mảnh trắng xóa. Cậu ta biết tình trạng này của mình nếu như đi ra ngoài, nhất định sẽ gây thêm phiền phức cho Tiểu Sở, nên cậu ta đứng ở cửa một lúc rồi mới chậm rãi bước vào phòng.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên nhận ra dường như có chỗ nào đó không đúng...

Trong phòng này mùi rất hỗn tạp, mùi thức ăn, mùi than củi, còn có mùi của thú nhân khác. Nhưng không biết sao, cậu ta chỉ cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng, độc quyền thuộc về mình.

Mục Vân Vũ nhìn quanh phòng, cuối cùng rơi xuống xấp áo lông thật dày bên cạnh bếp lửa. Cậu ta đi tới nhặt một góc áo lông đưa lên mũi ngửi - khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng!

Mặc dù mùi rất nhạt, nhưng cậu ta tuyệt đối có thể ngửi thấy, đó là mùi nước tiểu của bản thân!!

Đây, đây là...

Mục Vân Vũ cầm lấy tấm áo lông kia, quả thật rất bối rối, không biết nên đem áo lông này trong phòng, hay là trực tiếp làm như không thấy, hoặc nhét vào trong bếp đốt đi!

Một thú nhân Hổ tộc đột nhiên đẩy cửa đi vào uống nước, nhìn thấy Mục Vân Vũ đứng cạnh bếp lò, còn tưởng rằng cậu ta muốn ăn cái gì, ngây ngô hỏi: "Trong bình có cháo, ngươi ăn trước chút đi." Vừa nói, vừa dùng ống trúc múc cho mình một chén nước trong một cái bình khác, ào ào rót xuống.

Đặt chén xuống, hắn phát hiện Mục Vân Vũ vẫn còn đứng đó, lúc đầu hắn có chút khó hiểu, nhưng khi nhìn thấy áo lông trong tay, hắn lại mỉm cười: "Áo lông đó? Giặt sạch sẽ là được, không có mùi gì đúng không?"

"Cái này... Ta..." Mục Vân Vũ đột nhiên bông tay, không biết nên nói cái gì.

Thú nhân hổ tộc vỗ vai cậu ta: "Không có việc gì, chỉ là giặt áo lông thôi mà? Sức lực của Tiểu Sở quá yếu, cho nên chúng ta giúp ngươi giặt sạch. Việc ngươi khỏi bệnh là chuyện lớn, ngươi không biết mấy ngày nay mọi người trong bộ lạc lo lắng cho ngươi nhiều lắm... Được rồi đừng đứng ở ngoài nữa, bên ngoài lạnh lắm, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Mục Vân Vũ cảm thấy cả người mình nóng đến sắp nổ tung, cậu ta yếu ớt cười cười với thú nhân hổ tộc, nhấc chân khó khăn trở về phòng, chậm rãi nằm trên giường, sau đó kéo tấm da đắp lên mặt.

Cậu ta cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy người khác!

Thú nhân hổ tộc kia tên là Chu Nguyên, là con trai của chú Chu Nhai, còn có một đứa em trai tên là Chu Phương. Hắn uống đủ nước xong đi ra ngoài đóng cửa tiếp tục dọn tuyết, đi tới trước mặt Mục Vân Sở, đột nhiên nói: "Ta vừa vào phòng đã thấy Đại Vũ xuống giường, đang đứng trong đại sảnh. Tưởng hắn đói bụng, nhưng khi nhìn thấy áo lông sắc mặt hắn có chút khó coi."

Thú nhân bên cạnh đang xúc tuyết nghe xong sửng sốt: "Sao lại khó coi? Chưa giặt à? Hẳn là giặt sạch rồi mà? Ta đã ngửi qua... Không có mùi gì." Đối với bọn họ mà nói, da bị dính mùi người dùng ban đầu không vấn đề gì.

Mục Vân Sở sau khi xúc tuyết hai lần, không biết vì sao muốn cười. Y nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nói: "Suỵt... Các ngươi đừng nhắc chuyện này trước mặt Đại Vũ, biết không?"

"Tại sao?" Đám thú nhân không hiểu.

Mục Vân Sở rối rắm nói: "Da mặt hắn mỏng, biết chúng ta giúp hắn giặt nước tiểu trên tấm đệm, có lẽ sẽ xấu hổ?"

Đám thú nhân cười lớn, Chu Nguyên nói: "Có gì mà xấu hổ? Khi còn nhỏ ta còn vô tình tiểu vào người cha ta. Đến khi lớn lên, ta đi tiểu khắp nơi, thậm chí còn dẫm lên nước tiểu của em trai ta nữa."

Cách đó không xa, một thú nhân hổ tộc trẻ tuổi hét lớn: "Ngươi còn nói sao? Cuối cùng ngươi lại ngủ trên bãi cỏ bên cạnh ta, hại ta phải dời tổ!"

"Tóm lại là không thể nói ra được, biết không? Các ngươi nghĩ thử xem, nếu các ngươi bị bệnh không thể di chuyển và đái dầm, người khác giúp các ngươi giặt đệm... Các ngươi có đồng ý để mọi người biết không?"

Đám thú nhân đều đồng ý tuyệt đối không nói, sau đó tiếp tục làm việc.

Đáng tiếc những lời này truyền tới đôi tai nhạy bén của Mục Vân Vũ, cậu ta không biết nên thở dài, tức giận hay xấu hổ - cậu ta chỉ muốn bóp chết chính mình.

Đám thú nhân quả nhiên giữ lời hứa, dù sao chuyện này trong mắt bọn họ cũng không phải chuyện gì to tát. Làm việc hơn nữa ngày, mọi người đều mệt mỏi, nhao nhao đến nhà Ninh Phỉ chờ ăn cơm.

Lúc trước con cá mú chỉ ăn được một phần ba con vì nó quá lớn. Sau này, vì tuyết rơi quá dày đặc, Ninh Phỉ đơn giản chia cá mú thành ba phần, để thú nhân hai phòng khác tự mình mang về nấu một phần cháo ăn hoặc nướng ăn.

Hiện tại không còn cá mú, nhưng trong không gian còn có một con bạch tuộc lớn!

Thú nhân lớn tuổi tay chân nhanh nhẹn dán bánh ngô nấu cháo thịt, bếp lửa hai bên cùng mở, bữa trưa cũng nhanh chóng được chuẩn bị.

Ninh Phỉ cười nói: "Buổi trưa chúng ta tùy tiện ăn chút lót dạ, buổi tối sẽ có một bữa ăn ngon."

"Buổi tối ăn cái gì?" Cô gái hổ tộc, Ngô Tú Nhi có tính tình hoạt bát, thích ăn nhất. Vừa nghe Ninh Phỉ nói đồ ăn ngon, nàng lập tức lấy lại tinh thần.

Ninh Phỉ đi đến bãi đất trống bọn họ đã dọn, vung tay ném con bạch tuộc kia ra ngoài.

Đám thú nhân ồ một tiếng, lùi về sau vài bước. Bọn họ chưa từng nhìn thấy loại vật này, loại đồ ăn mềm nhũn này có thể ăn được sao?

"Thứ này gọi là bạch tuộc, có thể nướng ăn hoặc nấu cháo, ăn rất ngon và dai, buổi tối chúng ta sẽ ăn món này!" Ninh Phỉ nhìn cánh tay của tám thú nhân khỏe mạnh nhất, trong đầu đã nghĩ tới nhiều cách ăn bạch tuộc khác nhau.

Thật ra thì cách ăn bạch tuộc phổ biến nhất hiện tại là nướng bằng sắt, đặt chân bạch tuộc lên que tre, đặt trên tấm sắt nóng, rưới dầu và dùng sức ấn một cái, vị tươi ngon của bạch tuộc lập tức bị kích thích ngay, rắc chút tiêu, muối và hành, ăn ngon đến không thể dừng lại được.

Còn có bạch tuộc xào rau hẹ, bạch tuộc xào ớt xanh, bạch tuộc xào tiêu, bạch tuộc kho tàu và kinh điển nhất là bạch tuộc viên. Nhưng bây giờ bọn họ có những dụng cụ đơn giản, chỉ có thể làm món bạch tuộc nướng. Nhưng bạch tuộc nướng cũng có hai loại, một là nướng lửa, một là nướng lò hầm.

Ninh Phỉ ăn xong bữa cơm đơn giản, liền bắt đầu nghĩ tới con bạch tuộc.

Bởi vì con bạch tuộc này rất lớn, cho nên da của nó cũng rất dai. May mắn thay, chỉ cần dùng chút lực, dao vỏ sò vẫn có thể cắt da bạch tuộc. Xé lớp màng nhầy bên ngoài rồi cắt chân thành từng miếng, thái lát từng miếng. Bạch tuộc thái lát trực tiếp đặt vào trong đĩa gốm, nhét vào trong lò hầm để nướng. Vì buổi tối mới ăn, cho nên chân bạch tuộc không cần nướng khô, có thể nước nhiều lần trong biểu chiều.

Một số thú nhân hơi tàn tật không thể làm việc nặng cũng tụ tập xung quanh, dùng tuyết chà sạch tay, dưới sự chỉ huy của Ninh Phỉ xử lý tất cả chân. Cắt thành từng miếng từng miếng, rất nhanh đã xử lý xong một râu bạch tuộc.

Ninh Phỉ bắt đầu xử lý đầu bạch tuộc.

Trong đầu bạch tuộc có túi mực, tuy rằng túi mực là dược liệu, nhưng Ninh Phỉ cũng không hiểu được tác dụng của nó, thay vì bị thú nhân ăn thịt bừa bãi thì thà rửa sạch sẽ còn hơn. Hơn nữa túi mực cũng không ngon, có thể còn có độc.

Dấu vết màu đen đều dùng tuyết lau sạch, đầu bạch tuộc khổng lồ cuối cùng cũng bị mổ ra, cạo đi sụn trong suốt bên trong, bỏ đi túi mực, chỉ còn lại thịt mềm mại màu hồng trải rộng trên mặt đất. Đầu bạch tuộc to bằng đầu xe tải, chỉ riêng phần thịt đã dày hơn hai thước, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.

Con bạch tuộc này không thể ăn hết, Ninh Phỉ lại gọi Mục Vân Sở chuẩn bị món ăn khác.

Bánh ngô và bánh xèo hành lá là món ăn chính hằng ngày, món ăn kèm là khoai tây hầm thịt khô hoặc thịt xông khói, tính theo đầu người mà luộc trứng vịt muối, bên trong mỗi trứng vịt đều ướp dầu, đặc biệt thơm ngon. Cắt củ cải muối và cải trắng thành sợi, tuy rằng không có dầu mè, nhưng còn có một ít quả óc chó rang, nghiền nát rau muối và trộn đều, ăn với cháo là ngon nhất. Món chính đầu tiên là con bạch tuộc đã làm gãy tay của Mục Vân Vũ.

Xào ớt đỏ và hạt tiêu cho thơm, bạch tuộc thái hạt lựu bọc một chút bột mì rồi chiên một chút, sau đó đổ ớt vào xào chung. Bỏ dưa chua vào ngâm nước rồi cắt thành sợi nhỏ, xào với bạch tuộc rồi cho thêm nước hầm; bạch tuộc mỏng được xiên qua xiên tre, đặt trên đá hoặc than lửa từ từ nướng. Tảo bẹ cắt thành từng miếng cho vào bình với bạch tuộc, cho một ít cá khô và sò điệp vào nấu thành món canh hải sản thơm ngon. Còn có bạch tuộc thái lát nướng trong lò hầm, mỗi miếng đều chảy nước trở nên vô cùng mềm dẻo, xé một miếng dọc theo đường vân và nhai trong miệng, nó có thể mang lại vị mặn thuộc về nước biển, rất ngon và dai.

Cuối cùng là loại thích hợp nhất cho thú nhân nhỏ và con non, có một số thú nhân nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị thay răng, loại bạch tuộc khô dai này đặc biệt thích hợp để chúng mài răng chơi đùa, tránh cho chúng gặm đuôi hoặc móng vuốt của cha mẹ, gặm đến nỗi khắp nơi đều là nước dãi.

Đám thú nhân lần đầu tiên ăn loại cá mềm mại và đàn hồi này, cả đám kinh ngạc không thôi, càng thêm ngưỡng mộ đối với Ninh Phỉ và Mục Vân Sở. Dù sao lúc đầu bọn họ cũng chỉ ăn thịt sống, cũng chỉ có thể ăn thịt con mồi có lông, hôm nay đến bộ lạc này mới biết được, trên thế giới này có rất nhiều thứ có thể ăn! Hơn nữa, hai vị sứ giả luôn có thể làm những món ăn bình thường hoặc chưa từng thấy qua trở nên vô cùng ngon miệng!

Trên bếp lửa có một nồi nhỏ, dùng để nấu cháo xương rau củ cho Mục Vân Vũ, những khúc xương được để lại từ hôm trước, chuyên dùng để hầm cạnh và cháo. Ninh Phỉ nghiêm khắc thi hành chính sách trừng phạt Mục Vân Sở không được ăn đồ Mục Vân Vũ không ăn được, đồ ăn nấu chín xong liền đuổi Mục Vân Sở về phòng, bày đồ ăn trước mặt bọn họ chỉ có một tô cháo đặc, một đĩa dưa muối, hai quả trứng vịt muối cùng hai chồng bánh ngô và bánh xèo hành lá. Món mặn duy nhất là một tô lớn khoai tây hầm thịt xông khói.

Hai người ăn trong im lặng, một là thèm, một là xấu hổ.

Ninh Phỉ cuối cùng cũng không quá tuyệt tình, anh bưng một bát bạch tuộc nướng nhỏ qua cho bọn họ: "Nếm thử đi, đầu sỏ đập gãy tay ngươi, ăn một chút cũng không thành vấn đề... Ít nhất ta cũng cho ngươi biết mùi vị của kẻ thù như thế nào."

Mục Vân Vũ:...

Làm ơn đừng nói nữa!!

Mục Vân Sở:...

Đừng lo, tôi nhất định sẽ ăn ngon!