Edit: Thúy
Beta: Chin + Tobi
Checker: chưa check
***
Khi Ninh Phỉ trở về nhà đã là buổi chiều, vừa hạ cánh, một bóng trắng đã lao tới, cọ xát cái đầu lông xù to lớn của nó vào người Ninh Phỉ.
"A Chinh hai ngày nay ăn ngủ không ngon, ngày nào cũng ngồi xổm ở cửa nhìn bốn phía, thêm chút nữa là có thể trở thành hòn vọng phu rồi." Mục Vân Sở mỉm cười đi tới, ôm một cái váy vải bố trong người ném cho Mục Vân Vũ đã biến thành hình người, hỏi: "Chuyến đi này thế nào?"
"Có thu hoạch lớn." Ninh Phỉ vừa vuốt ve đầu Ninh Chinh vừa đi vào trong sân.
"Ồ?" Hai mắt của Mục Vân Sở sáng lên, hỏi: "Là đồ ăn hay vật dụng?"
Ninh Phỉ đưa túi da cho lão Thạch Đầu đi đến chào, sau đó lại nhận chai nước bạc hà từ Lão Thạch Đầu uống một ngụm đến cạn. Anh lau miệng, nói: "Là than đá. Bên kia có một núi than đá rất lớn."
"Than đá??" Mục Vân Sở gần như nhảy dựng lên: "Thật hay giả vậy? Than đá sao? Vậy chúng ta có thể rèn thêm nhiều đồ sắt có độ tinh khiết cao hơn rồi!"
Ninh Phỉ mỉm cười gật đầu, anh nghỉ ngơi một lát trong sân, sau đó lại kéo Mục Vân Sở đi tới nơi rèn sắt. Anh vung tay, một khối than đá khổng lồ rơi xuống khoảng trống bên cạnh.
Mục Vân Sở kêu một tiếng nhào tới, cẩn thận sờ sờ bề mặt than đá: "Tốt quá tốt quá, chất lượng than đá này nhìn qua có vẻ khá ổn đấy chứ? Anh nhìn kết cấu này xem, ai da thật tốt!"
Than đá thì tốt hơn gỗ rất nhiều, vừa dễ cháy hơn, lại còn chịu nhiệt tốt hơn. Đặc điểm lớn nhất là vẫn có thể được đốt cháy ngay cả khi bị dính nước, không giống như gỗ, bị dính chút nước thì chỉ có khói, khó cháy. Dù bây giờ họ đã xây kho chứa gỗ nhưng vẫn không tránh khỏi việc gỗ bị ẩm ướt. Khi ở bên ngoài thì còn tốt, khói trực tiếp tản ra. Mùa đông ở trong nhà liền đặc biệt khó chịu, chỉ có thể phơi khô gỗ trước rồi mới dùng, vô cùng tốn thời gian.
Bây giờ đã có than đá, dù là nấu nướng hay sưởi ấm cũng đã thuận tiện hơn rất nhiều.
"Đại Vũ, cầm búa tới đây!" Mục Vân Sở gân cổ kêu lên.
Mục Vân Vũ đang ăn. Sân của Ninh Phỉ quanh năm thường dự trữ một ít đồ ăn để đám thú nhân lót bụng khi đói. Hiện giờ những thú nhân nhỏ trong bộ lạc rất mau đói, còn có những thú nhân cái đang mang thai có thể ăn bảy tám bữa trong một ngày. Chỉ cần đói bụng thì sẽ tới sân này uống một chén cháo hoặc ăn một miếng bánh. Bây giờ có nồi hấp lại càng tiện hơn, trong nồi hấp có cơm chín, bánh bao và màn thầu, bên cạnh có cả kim chi và lọ dưa chua, trong kho còn có thịt xông khói và xúc xích. Nấu nướng một chút là có ngay một bữa ăn.
Mục Vân Vũ một tay ăn bánh bao, tay kia cầm búa đi tới đưa cho Mục Vân Sở.
Mục Vân Sở cầm búa nhẹ nhàng gõ nhẹ vào khối than đá khổng lồ cao khoảng mười mét, chiều ngang khoảng tầm năm, sáu mét trước mặt, sau đó đập xuống ở các góc để tách ra vài mảnh than vụn. Y nhặt những mảnh vụn lên rồi ném vào hố lửa trong sân.
Mảnh vụn than đá được đột ngột tiếp xúc với lửa lúc đầu phát ra khói xanh, sau đó nhanh chóng cháy thành màu đỏ sáng khi được nung nóng.
"Khối đá này có thể đốt được sao?" Lão Thạch Đầu sau khi làm việc xong ở sân sau đi tới, vẻ mặt kinh ngạc nhìn những mảnh đá màu đen đang đỏ trong hố lửa.
Mục Vân Sở cười, nói: "Có thể, nhiệt độ còn rất cao, nhược điểm duy nhất là không thể nướng thịt hoặc hầm khoai lang khoai tây nữa. Nhưng mà không sao, lát nữa chúng ta sẽ đốt một ít than củi dùng để dành cho mùa đông."
"Sao rồi?" Ninh Phỉ cách hàng rào trúc lớn tiếng hô.
Mục Vân Sở cười nói: "Ít khói, hơn nữa cháy rất nhanh." Y đi đến ao nước rửa tay, hiện tại ao nước này đã bị đàn vịt con chiếm giữ, khiến lũ mèo lớn khó chịu, chỉ có thể lấy nước từ giếng múc nước ra để mà xối một trận.
Đàn vịt con cũng không hề sợ bọn họ, hiện tại chúng đã coi cái ao này là lãnh địa của mình, ai đến gần cũng sẽ cất tiếng quạc quạc, thậm chí còn dám dùng cánh xông lên đánh nhau.
Mục Vân Sở nhanh chóng tránh né sự tấn công của đàn vịt nhỏ, vẩy tay đi đến trước mặt Ninh Phỉ, nói: "Đào thêm một cái ao khác đi, hai ngày nay cái ao này luôn bị lũ vịt chiếm giữ, báo hại ai cũng không thể tắm rửa được. Đại Thạch cũng không thể ngâm mình tắm táp gì được."
Ninh Phỉ gật đầu nói: "Trước tiên cứ đập vỡ khối than đá này đã, chia mỗi sân một phần để dự trữ dùng vào mùa đông. Tôi đã cùng với bộ lạc bên kia thỏa thuận rồi, muốn học cái gì đều phải dùng than đá để trao đổi, chỉ sợ trong khoảng thời gian này Đại Vũ phải vất vả rồi."
Không còn cách nào khác, bộ lạc của anh cũng chỉ có một người thuộc Vũ tộc, vừa phải làm máy bay vận chuyển, máy bay chở khách, vừa phải đảm nhận nhiệm vụ máy bay trinh sát, khi không có chuyện gì còn phải đi săn, vô cùng bận rộn.
Nhưng Mục Vân Vũ hiển nhiên không quan tâm tới chuyện này, cậu ta chỉ ừ một tiếng, rồi lại tiếp tục cúi đầu ăn bánh bao.
Những thú nhân đi săn cùng những thú nhân làm việc trên núi và ruộng đều đã quay trở lại, những thú nhân nhỏ thét to lùa bầy linh dương về chuồng. Trong thời gian này, dê con ăn uống rất tốt, mỗi con đều béo lên. Khiến cho người nhìn thật cao hứng.
Những thú nhân bận rộn ngoài ruộng đã cắt một ít rau lang tươi mang về, rau lang được làm sạch rồi xào chung với thịt xông khói ăn cùng cơm, mùi thơm nức mũi. Ngày đó các thú nhân được ăn một lần liền nhớ mãi không quên, lâu lâu lại mang về một ít. Dù sao khoai lang dưới đất có rất nhiều, lại lớn nhanh, thậm chí chúng còn được ưa chuộng hơn những loại rau dại kia.
Thú nhân làm việc trên núi cũng hái được rất nhiều nấm cùng quả dại về, bây giờ bọn họ phân công công việc rất rõ ràng.
Làm việc trong nhà, làm ruộng, lên núi hái nấm và nhặt củi cùng với đi săn. Không cần Ninh Phỉ chỉ huy, bọn họ đã biết tự phân chia nhiệm vụ và ca trực, mỗi ngày làm việc đều rất phấn chấn.
Các thú nhân tụ tập quanh sân nhìn khối than đá, tuy cười nhưng có vẻ không có hứng thú. Hơn nữa nghe nói thứ này chỉ có thể đốt cháy, còn không thể dùng để nướng khoai lang hay thịt nên càng không mấy hứng thú. Họ phấn khích khen ngợi Mục Vân Sở cho có lệ, rồi sau đó ai nấy đều bắt tay vào chuẩn bị bữa tối.
Rốt cuộc vẫn là việc ăn uống quan trọng hơn.
Sau bữa tối, Ninh Phỉ giải thích thỏa thuận của mình với bộ lạc Hổ tộc, các thú nhân không hề có ý kiến gì với lời sứ giả nói, hơn nữa sứ giả còn nói than đá này có nhiệt độ cao, so với gỗ sưởi ấm vào mùa đông thì tiện hơn, liền cũng bắt đầu cảm thấy đó là thứ tốt.
"Chúng ta cần người đến Hổ tộc để dạy bọn họ cách đan giỏ trúc, có ai nguyện ý đi không?" Ninh Phỉ hỏi. Mặc dù đang đối mặt với tất cả thú nhân, nhưng ánh mắt của anh lại tập trung vào Đại Quang và nhóm thú nhân đến từ bộ lạc của anh ta.
Đại Quang nói: "Để tôi đi, tôi có thể đan giỏ trúc."
Trên thực tế, những thú nhân này về cơ bản không được tiếp xúc với những đồ vật ngay từ ban đầu, chỉ là khi đang trong ca trực thì học được một số cách làm sản phẩm thủ công đơn giản như đan giỏ trúc từ những thú nhân nguyên thủy trong bộ lạc mà thôi. Suy cho cùng, họ vẫn còn trẻ, tâm sức chủ yếu vẫn là đặt vào việc săn bắn nhiều hơn.
Ninh Phỉ gật đầu đồng ý với đề nghị của Đại Quang. Sau đó, anh nói: "Ngươi qua đó cũng tốt. Dù sao ngươi cũng quen biết họ. Sau khi đến đó thì thuận tiện dạy bọn họ mấy phép tính đơn giản, bởi vì ta đã thỏa thuận với họ về số lượng than đá, được tính bằng đơn vị rổ." Anh đưa một mảnh vỏ cây qua, trên đó được viết bằng than củi về cách trao đổi: "Đến lúc đó ngươi cũng giám sát một chút."
"Không thành vấn đề." Trịnh Đại Quang tính tình tương đối bình tĩnh, lúc trước khi thủ lĩnh Quang đến bộ lạc này, tâm tình không tốt, cũng chính là do Trịnh Đại Quang thực hiện một buổi "tư vấn tâm lý", đưa hắn qua đây chính là lựa chọn tốt nhất.
Tới giờ nghỉ ngơi buổi tối, các thú nhân vui vẻ cười đùa dùng nước giếng tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng của mình.
Vừa vào phòng, Ninh Chinh vốn im lặng suốt đêm liền ôm lấy Ninh Phỉ hít hà, lông mày nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
"Bé Chinh, ngươi làm gì vậy?" Ninh Phỉ nằm ở trên giường, bị người bên cạnh trêu chọc khiến cơ thể bị kích thích nhưng lại không thể làm gì. Anh cầm lấy chiếc quạt hương bồ vỗ nhẹ: "Ngủ không ngon à? Ta hai ngày này cũng chưa được nghỉ ngơi tốt."
Ninh Chinh phồng má, buồn bực nói: "Trên người ngươi có mùi của con hổ khác."
Ninh Phỉ: ...
"Ta chỉ mới ngủ trong động của bọn họ có một đêm thôi, vẫn chưa ngủ ngon." Ninh Phỉ đẩy con hổ trắng to lớn đang quấn quanh mình như bạch tuộc ra, ngơ ngác nói: "Hơn nữa ta mới tắm xong ... Ngươi không thấy nóng sao?"
"Trên người Đại Vũ không có!" Ninh Chinh không chịu buông ra, vô cùng không vui.
"Bởi vì hắn ngủ trên cây. Hắn là chim, còn ta thì không phải! ... Được rồi được rồi, không phải bây giờ ta đã về rồi sao? Ngủ với ngươi một đêm thì trên người ta cũng sẽ đầy mùi của ngươi thôi, vậy được chưa?" Thú nhân rất nhạy cảm với mùi, hơn nữa còn có tính sở hữu cực mạnh. Cũng may anh không mang theo Ninh Chinh đi, nếu không để Ninh Chinh nhìn thấy những cô nàng linh miêu kia chắc chắn sẽ phát điên lên mất.
"Ta cũng sắp trưởng thành rồi, từ nay về sau ngươi có thể đi đâu cũng mang ta theo luôn có được không? Ca, ngươi mang ta theo đi." Ninh Chinh gắt gao ôm chặt người trong lòng, thấp giọng cầu xin: "Ta không còn là trẻ con nữa, trong nhà cũng không thiếu người giữ nhà. Ta muốn đi theo ngươi, không muốn cứ ở nhà đợi ngươi nữa đâu."
Tay đang vẫy quạt của Ninh Phỉ dừng lại một chút, âm thầm thở dài nói: "Được." Bộ dáng này của Ninh Chinh khiến trong lòng anh run rẩy. Đứa nhỏ này quá phụ thuộc vào anh, trừ phi hắn có thể thật sự tìm được cô nàng hổ mà hắn thích, nếu không có lẽ anh sẽ không bao giờ thoát được khỏi "miếng cao da hổ" này.
Nhưng mà ...
Bóng dáng của những cô nàng linh miêu kia hiện lên trong đầu Ninh Phỉ, tuy chỉ là cái nhìn thoáng qua nhưng thân hình săn chắc và đường cong của những cô gái đó vẫn in sâu vào thị giác của anh. Anh phát hiện mình thế mà thực sự có thể bình tĩnh khi đối mặt với những cô nàng xinh đẹp đó, phản ứng duy nhất của anh chính là các cô nàng ở đấy thật quá tự do và cởi mở, khiến anh có chút không chịu đựng được.
Sáng sớm hôm sau, Trịnh Đại Quang cõng theo một chồng giỏ trúc rời đi cùng Đại Vũ.
Ninh Phỉ nhìn Đại Vũ bay càng ngày càng xa, quay đầu nói với Mục Vân Sở: "Tôi nghĩ bộ lạc của chúng ta cần thêm vài thú nhân thuộc Vũ tộc, nếu không thì chỉ có một mình Đại Vũ thì chắc sẽ rất mệt mỏi."
"Cũng không phải là không thể" Cho đến khi bóng dáng Đại Vũ không còn nhìn thấy nữa, Mục Vân Sở mới thu hồi tầm mắt, hừ nói: "Không thể cứ mãi lấy lông trên người một con cừu được. Sau này tôi sẽ hỏi Đại Vũ xem hắn có bạn bè nào sẵn lòng đến nơi này của chúng ta không... Ở gần đây chẳng lẽ không có người Vũ tộc nào sao? Nhà Đại Vũ lại ở quá xa, đi tới đi lui cũng rất phiền phức."
Ninh Phỉ liếc y một cái, chậc lưỡi nói: "Còn chưa gả qua mà đã đau lòng cho người đàn ông của mình đến vậy rồi sao?"
Mục Vân Sở sửng sốt một chút, sau đó không biết xấu hổ nói: "Tôi biết anh hâm mộ đến ghen tị. Ai da, tôi và Đại Vũ mỗi ngày đều có thể tình chàng ý thiếp, người nào đó chỉ có thể giương mắt mà nhìn thôi. Cô dâu nuôi từ bé của mình chưa lớn còn không nói. Cho dù trưởng thành rồi thì phương diện kia cũng là nằm trên." Nói xong, y còn nhìn Ninh Phỉ cười khiêu khích.
"Cậu đủ rồi đó." Ninh Phỉ tức giận nói: "Cẩn thận tiểu cúc biến thành hoa hướng dương, cuối cùng không thể khép lại được."
"Còn đỡ hơn cái gì gì phía trên đầy gân a, tôi chính là đã thấy qua rồi, chậc chậc, so với cái chùy thì còn đáng sợ hơn đó nha. Sợ là người nào đó chỉ cần gật đầu một cái là trà hoa cúc sẽ bay tung tóe đầy mặt đất mất thôi, nụ cười linh miêu đã ố vàng*." Mục Vân Sở vừa nói vừa bắt đầu hát.
(*Nụ cười đã dần ố vàng - được trích trong lời bài hát "菊花台" của Châu Kiệt Luân Ninh Phỉ lạnh mặt giơ chân lên, một chân đặt lên mông của con liệp báo đang kiêu ngạo, trực tiếp đá liệp báo xuống vũng bùn.)
Mục Vân Sở nhảy dựng lên giũ bùn trên người xuống, hét lớn: "Anh vốn là thẹn quá mà hóa giận!"
Ninh Phỉ nhún nhún vai, bước nhanh rời đi.
Ninh Phỉ đã lên kế hoạch quy hoạch cho bộ lạc của mình một cách cẩn thận. Nhìn từ trên cao, khu vực này có hình dáng như một quả cà tím dài, hiện tại bọn họ đang sống ở phần đầu, hồ nước ngọt lại nằm ở phần đuôi. Nếu quy hoạch cẩn thận, ít nhất có thể mở ra thêm vài trăm mẫu ruộng ở đây, hơn nữa với một số vùng núi bằng phẳng cũng có thể có hàng nghìn mẫu đất, đủ để họ hình thành một ngôi làng quy mô lớn ở đây.
Nếu đang có ý định xây dựng một ngôi làng, vậy thì không thể làm lung tung lộn xộn được, nếu không sẽ lãng phí rất nhiều tài nguyên đất đai. Hơn nữa anh cũng không dự định chỉ xây dựng một cái ngôi làng ở đây, về sau trong bộ lạc sẽ ngày càng nhiều thú nhân, lãnh thổ của bộ lạc cũng sẽ càng mở rộng, giống như Hổ tộc, người trong bộ lạc sẽ sống rải rác khắp nơi. Khi có chuyện gì xảy ra thì tập hợp lại với nhau, đó mới là biện pháp đúng đắn.
Bọn họ hiện tại không có nhiều người lắm, tạm thời không cần làm như vậy, khi số lượng vượt quá một trăm người thì mới cần phải cân nhắc việc di cư.
Ninh Phỉ vẫn còn canh cánh trong lòng đối với khu vực Tam Bất Quản đó.
Nơi đó khá đẹp, địa hình bằng phẳng, lại còn nằm gần một quặng sắt, tài nguyên tương đối phong phú. Điểm không tốt duy nhất chính là ở đó có rất nhiều loài động vật hoang dã phổ biến như gấu nâu, sói xám và khỉ đầu chó. Chỉ riêng ba loại này thôi đã khiến Ninh Phỉ đau đầu.
Thú nhân sinh sản rất chậm, nhưng dã thú sinh sản lại rất nhanh, đặc biệt là những con khỉ đầu chó và sói xám, con non từ lúc sinh ra cho đến khi thành niên chỉ cần hai đến ba năm là đã có thể trưởng thành rồi. Mặc dù tuổi thọ của chúng không dài bằng thú nhân, nhưng tốc độ sinh sản nhanh như vậy cũng sẽ tạo thành mối đe dọa lớn đối với thú nhân.
Ninh Phỉ có thể nghĩ ra một số biện pháp để xua đuổi sói xám và gấu nâu. Nhưng đối với đám khỉ đầu chó kia thì lại khá là phiền phức, chúng có thể đánh nhau trên cây, cũng có thể chạy lung tung trên đất liền, chay mặn không kị độc ác bá đạo, đồng thời cũng là ác bá của khu vực Tam Bất Quản đó.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nghĩ ra cách đuổi lũ khỉ đầu chó đi nên tạm thời anh gác ý định đó sang một bên. Những gì cần làm trước mắt là quy hoạch cho bộ lạc của mình.
Khối than đá khổng lồ kia đã bị vỡ thành từng mảnh, Lão Thạch Đầu chỉ huy các thú nhân khuân vác về sân, dùng rơm che lại để tránh bị mưa tạt trúng. Trong sân của Ninh Phỉ có nhiều than hơn một chút, bởi vì sân của họ phụ trách cung cấp ba bữa một ngày cho các thú nhân, nên cần tiêu thụ một lượng rất lớn củi lửa.
Mặc dù công việc chăn nuôi gia súc đã được một số lão thú nhân khác đảm nhận, nhưng Lão Thạch Đầu hàng ngày vẫn bận rộn như cũ. Sáng sớm thức dậy là ông liền chuẩn bị bữa sáng, sau đó thuận tiện xay nhuyễn phần đậu nành đã ngâm vào buổi tối, một phần đun sôi thành sữa đậu nành, một phần làm thành đậu hủ non để ăn với cơm, phần còn lại ép thành đậu hủ khô để hầm trong nồi ăn cho buổi tối. Buổi trưa thì đi hái rau rừng, thái bắp cải, ủ bột hấp bánh bao. Buổi chiều lại bắt đầu dọn dẹp chuồng thỏ và chuồng lợn, đem phân gom lại rồi chất đến cái hố phía sau sân.
Hố phân bón này không còn là hố nhỏ được đào ban đầu nữa, thay vào đó là một hố lớn hơn được đào ở địa điểm mới, phân bón đều được tích trữ đến mùa xuân năm sau, có thể dùng trong vườn trồng rau. Những loại rau đó sau khi phát triển đều rất mọng nước. Lượng phân bón dư ra được vận chuyển đến mấy thửa ruộng ở ngoài đồng để đảm bảo không xảy ra tình trạng thiếu phân bón cho đất.
Khối lượng công việc càng ngày càng trở nên nặng nhọc, nhưng Lão Thạch Đầu vẫn không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn tràn đầy năng lượng.
Ninh Phỉ đi vòng quanh sân trước vài lần, cầm nhánh cây vẽ trên mặt đất hồi lâu, cùng Mục Vân Sở thương lượng một lúc, sau đó quay lại tìm Lão Thạch Đầu.
"Làm một cái quảng trường?" Lão Thạch Đầu đặt bát cháo xuống, cẩn thận lắng nghe ý tưởng của Ninh Phỉ.
Lúc này phần lớn các thú nhân đều đã ăn xong bữa sáng, chỉ có một ít lão thú nhân và các thú nhân tàn tật do Lão Thạch Đầu dẫn đầu vừa hoàn thành công việc, ngồi xuống tận hưởng thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
"Đúng vậy." Ninh Phỉ trải một tấm vỏ cây ra, nói: "Sau khi vào thu chúng ta sẽ phải xây thêm nhà, sau này khi có nhiều người, chúng ta sẽ phải mở rộng thêm nhiều cánh đồng, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ biến thành một bộ lạc lớn. Vì vậy ta nghĩ chúng ta cần lên kế hoạch ngay từ bây giờ, trước khi có quá nhiều người để tránh phiền phức sau này."
Lão Thạch Đầu nhìn sơ đồ của anh, hỏi: "Quảng trường này dùng để làm gì?"
Ninh Phỉ rất nhiều chuyện sẽ cùng Lão Thạch Đầu thương lượng, thứ nhất là để những thú nhân khác thấy được sự tôn trọng của anh đối với các lão thú nhân, thứ hai là bởi vì thú nhân mặc định sẽ thực hiện theo lời anh nói, nhưng họ không hiểu rõ ý nghĩa của những việc đó. Tuy nhiên nếu mà là do Lão Thạch Đầu nói ra, ít nhiều gì họ cũng sẽ bày tỏ nghi vấn trong lòng, từ đó sẽ nhận được câu trả lời thỏa đáng từ Lão Thạch Đầu.
Đây chính là cảm giác khoảng cách, các thú nhân tuy rằng tôn trọng Ninh Phỉ như sứ giả, nhưng lại có khoảng cách với anh, nhưng với Lão Thạch Đầu thì không.
Tuy rằng cảm giác khoảng cách này chỉ có ở những thú nhân mới, còn những thú nhân lúc trước sống cùng Ninh Phỉ trong hang động, ở cùng trong một căn phòng suốt một năm thì không có ranh giới quá rõ ràng đối với Ninh Phỉ.
"Quảng trường có vai trò rất quan trọng. Sau này sẽ có nhiều người hơn nên không thể lúc nào cũng tổ chức ăn uống, họp mặt trong sân của chúng ta được. Hơn nữa tổ chức các ngày lễ ngày tết hoặc các buổi chúc mừng gì gì đó cũng chiếm kha khá diện tích. Nếu có quảng trường này, có thể ăn sáng hay tối trực tiếp tại quảng trường. Nếu không có việc gì làm thì cũng có thể khiêu vũ hay đi dạo trong quảng trường. Hơn nữa về sau nếu có quá nhiều thú nhân cần đi học thì cũng có thể học ở quảng trường, rất tiện lợi."
Ninh Phỉ dùng ngón tay vẽ một vòng tròn trên vỏ cây rồi nói tiếp: "Chỗ này là quảng trường, dùng đá sỏi lát lên làm mặt sàn, xung quanh ta định trồng một ít cây xanh, các loại cây ăn quả để cho đẹp hơn. Hai đầu của quảng trường mỗi bên sẽ đào hồ nước, để thuận tiện cho mọi người tắm rửa. Hơn nữa sau này khi có quá nhiều vịt, không thể để chúng cứ bơi mãi trong sân chúng ta, vậy nên cứ đem đuổi chúng qua bên đấy, quanh đi quẩn lại chúng ta còn có thể nuôi thêm loài cá gì đó."
Trên thực tế, Ninh Phỉ vốn định dùng hồ nước trong sân để trồng sen nuôi cá, nhưng sau đó lại bị Đại Thạch trưng dụng làm chỗ ngâm lông, lại bị nhóm mèo lớn dùng làm phòng tắm, hiện tại còn bị đàn vịt chiếm chỗ. Thật sự là không đủ chỗ dùng.
"Hơn nữa ta đang nghĩ đến việc đào một con kênh từ bên kia hồ để chạy qua khu đất mà chúng ta khai phá này. Về sau tưới ruộng vào mùa xuân và mùa thu cũng thuận tiện hơn. Nếu đào thẳng đến đầu này, cũng có thể thu hút cá trong hồ lại đây. Chẳng qua đây là một dự án lớn, e là mùa thu này sẽ rất bận ".
Lão Thạch Đầu nghe xong lời nói của Ninh Phỉ, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đừng lo lắng, để ta tính, chờ mùa thu xây thêm bốn căn nhà, nhân lực hiện tại cũng cho là đủ. Thật ra bây giờ chúng ta có thể sắp xếp người để xây quảng trường và con kênh này. Mỗi ngày xây một chút, rất nhanh sẽ hoàn thành."
"Ta nghĩ bốn căn nhà vẫn chưa đủ đâu" Ninh Phỉ nói: "Đến giờ thì nhà họ Tôn cũng chỉ còn có Mạn Nhi là vẫn chưa trưởng thành, chờ sau khi trưởng thành cũng sẽ phải tìm bạn đời đúng không? Một nhà có bốn phòng, dù gì đi nữa họ cũng sẽ phải cần một căn nhà. Hai căn nhà của Hổ tộc bên kia hiện đã đầy đủ. Nếu họ phân tán ra, thế nào cũng phải cần một căn nhà mới đủ. Ta còn đang nghĩ xem năm nay có nên tiếp nhận thêm một bộ lạc nhỏ khác không, chẳng hạn như Hồ tộc và Linh miêu tộc. Nhưng ta biết có một nhóm Hồ tộc đã sống trong hang động mà lúc trước chúng ta ở. Hãy để họ phát triển ở đó và cử người đến hướng dẫn. Hơn nữa... Ngay cả khi không thu nhận thêm bộ lạc nhỏ khác, ta cũng định sẽ để Đại Vũ tìm thêm vài thú nhân của Vũ tộc đến."
Lão Thạch Đầu tính toán một chút, chợt nhận ra rằng đúng là số nhà hiện tại không đủ dùng. Lúc này hai căn nhà đã bị tộc nhân chiếm giữ, còn hai căn còn lại sẽ được lấp đầy ngay khi có người đến. Nếu có thêm một vài thú nhân đến xin được giúp đỡ vào mùa đông, không có phòng trống thì đúng là vấn đề nan giải. Lần này khi thú nhân của Hổ tộc đến thăm, chắc buộc phải để người khác nhường phòng cho họ, rồi phải chen chúc lẫn nhau để ngủ, trông như thế thì không được tiện cho lắm.
"Vậy chúng ta sẽ xây thêm hai căn nhà nữa. Gỗ và đá cũng đủ dùng, chỉ có là gạch đất nung thì cần phải phơi khô, hơi phiền phức một chút. Nhưng phiền phức cũng không sao, có thể dậy sớm một chút, ngủ muộn một chút là có thể làm xong được."
Lão Thạch Đầu nghĩ tới cảnh tượng quy hoạch này, trong lòng không khỏi vui mừng: "Người càng ngày càng nhiều, thật tốt. À, đúng rồi..." Ông suy nghĩ một lúc rồi nói: "Lần trước ta nghĩ, ngoài một nhà kho nhỏ cho mỗi nhà, chúng ta có nên xây thêm một nhà kho lớn nữa không? Như vậy sẽ có đủ chỗ để chứa lương thực đã thu hoạch. Ta nhìn mảnh đất mà chúng ta đã trồng... Sợ là những kho nhỏ này không đủ để dùng đâu."
"Nếu còn thời gian, chúng ta sẽ xây dựng một nhà kho lớn chuyên dụng để chứa lương thực." Ninh Phỉ quyết định.
Lão Thạch Đầu gật đầu, sau khi ăn xong và dọn dẹp liền đi huy động những người bạn cũ của mình.
Kỳ thật Ninh Phỉ cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sau này số người gia tăng, không thể cứ để những lão thú nhân làm bữa sáng mãi được, căn bản là không có khả năng. Tuy nhiên, nếu phân ra từng hộ gia đình ăn riêng thì lại k thiếu đi sự gắn kết. Sau khi quảng trường được hoàn thành, mỗi ngày có thể chỉ định một số thú nhân để làm các bữa sáng khác nhau rồi ăn cùng nhau tại quảng trường. Ví dụ như nói nhà này làm bánh bao, nhà kia nấu cháo, nhà khác thì làm đậu phụ, ...
Ngoài những việc này, anh còn đang dự tính lên kế hoạch cho một số thú nhân săn mồi nhỏ đến đóng quân ở đây, dạy chúng cách làm giỏ và làm đồ gốm. Đến lúc đó ai có nhu cầu có thể mang đồ ăn hoặc những thứ khác đến trao đổi.
Chỉ có như vậy, mới có thể hình thành một mạng lưới giao dịch, để các thú nhân có ý thức giao dịch, sau này anh mới có thể thuận tiện cho phát triển liên kết thương mại giữa các tộc thú nhân trong tương lai.
Giao dịch với Hổ tộc là bước đầu tiên trong liên kết thương mại này.
Về phần dệt vải, sấy muối và luyện sắt, Ninh Phỉ tạm thời không có ý định chỉ dạy quá rộng rãi, tạm thời chỉ có người thuộc bộ lạc của anh nắm bắt là được. Bởi vì anh dự định dùng những thứ này để đổi lấy nhiều lợi ích hơn.
Ninh Phỉ kỳ thực cũng không biết mình làm như vậy có tốt cho tộc thú nhân hay không, nhưng loài người đã phát triển như vậy, thì vật tư hàng hóa cũng cần lưu thông theo cách này. Cho dù có những ảnh hưởng xấu, e là lúc anh còn sống cũng chưa thể thấy được hậu quả đó.