Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 65: Thành lập hạm đội




Edit: Thúy

Beta: Tobi

Checker: chưa check

***

Lão Thạch Đầu điều động một ít thú nhân không đi săn, cộng thêm sáu đến bảy người già nữa.

Dưới sự dẫn đầu của hai sứ giả là Ninh Phỉ và Mục Vân Sở, một đám thú nhân chổng mông lên mà nhổ cỏ trong khu vực được vẽ trên quảng trường.

Cỏ dại và bụi cây trong khu vực này rất um tùm, những cánh đồng mới trồng của họ cứ cách vài ngày lại phải nhổ cỏ một lần. Tuy nhiên do mùa thu năm ngoái những cánh đồng họ trồng đã bị cháy, nên nhiều cỏ dại cũng đã bị đốt đi.Vì thế mà sang năm sau lượng cỏ dại ít hơn một nửa. Nói là ít hơn một nửa, nhưng còn cỏ dại dư lại cũng khá nhiều.

Cỏ dại, bụi rậm và một số cây non bị nhổ tận gốc đều được bó lại vứt sang một bên. Chờ sau khi phơi khô sẽ trải ra bãi đất trống để đốt lửa. Thứ nhất là để đốt hết những hạt giống cỏ dại còn sót lại, thứ hai là loại bỏ bọ và trứng trùng trong đất.

Nếu không làm vậy, thì dù có lót đá lên, sau một trận mưa cũng sẽ bị cỏ dại mới đẩy ra.

Đám thú nhân làm việc rất hiệu quả, họ không chỉ nhổ cỏ dại mà còn đặt tất cả các loại rau dại ăn được vào từng đống riêng biệt. Hiện tại rau dại trong mắt họ không còn giống như cỏ dại nữa, mà sẽ biến thành nguyên liệu cho những chiếc bánh bao hoặc sủi cảo hấp dẫn, ăn kèm với thịt, một ngụm cắn xuống đã lan tỏa hương vị tươi ngon, khiến người phải giơ lên ngón trỏ.

Buổi trưa, Đại Hoa ở nhà chuẩn bị cơm trưa gọi bọn họ về ăn, tiện đường còn mang một giỏ bánh nhân thịt cho đám thú nhân nhỏ đang chăn cừu. Hai con sói con chạy tới chạy lui dưới chân Đại Hoa, giờ chúng đã xem nàng là mẹ của mình. Lâu lâu, chúng lại có những hành vi cử chỉ mang theo đặc điểm của loài báo hoa, chẳng hạn như luôn muốn trèo cây. Điều này khiến anh em nhà họ Tôn dở khóc dở cười, nhưng cũng không còn cách nào khác ngoài việc chờ đến khi lũ sói con cai sữa vào năm sau rồi mới sửa lại.

Suy cho cùng, sói không thể trèo cây, cho dù kêu "ao hú, ao hú" thì cũng chẳng thể có ích gì.

Chỉ mất gần một buổi sáng để dọn sạch toàn bộ khu vực cần dọn dẹp, cỏ dại và rau dại đều đã chất thành đống cao.

Một trận gió oi bức thổi qua, những đám mây đen dần xuất hiện ở phía chân trời.

Điểm không tốt của mùa mưa chính là làm việc luôn phải phụ thuộc vào thời tiết. Đám người Ninh Phỉ nhanh chóng đem thu dọn đống lông thú, rau dại và các loại nấm đã phơi khô ngoài sân đưa vào trong nhà, sau đó chờ đợi đám thú nhân đi săn trở về. Y đặc biệt lo lắng cho Mục Vân Vũ, vì thời tiết sấm sét khá là bất lợi cho người Vũ tộc. Nước mưa không chỉ làm ướt đôi cánh của Vũ tộc, mà còn làm mắt họ mờ đi, khiến họ dễ bị lạc đường.

Mục Vân Sở có chút lo lắng, y đứng ngồi không yên vừa nhặt rau vừa nhìn ra ngoài. Được một lúc thì lại dứt khoát chạy ra ngoài, vươn cổ nhìn về hướng Mục Vân Vũ đi. Nếu lúc này Mục Vân Vũ không thể trở về, đến lúc trời trở mưa thì càng khó trở về hơn.

May mắn thay, Mục Vân Vũ trong chốc lát liền xuất hiện từ phía chân trời, móng vuốt phía dưới còn móc vài chiếc giỏ trúc chứa đầy than đá.

Mục Vân Sở thở phào nhẹ nhõm, lại làm bộ như không thèm quan tâm, quay trở lại hành lang trước nhà, ngồi trên chiếu rơm tiếp tục nhặt rau.

Ninh Phỉ nhìn thấy y như vậy, không khỏi hừ lạnh một tiếng, Mục Vân Sở trợn mắt làm như không nghe thấy.

Những thú nhân đang đi săn cũng lần lượt cõng con mồi trên lưng quay trở lại, trước khi họ kịp bước vào nhà thì mưa lớn đã trút xuống. Đám thú nhân chạy vào, la hét cười đùa ầm ĩ, thuận tay ném con mồi lên hành lang rồi giũ nước mưa trên người xuống.

Ngày mưa thì không thể nào nướng thịt được.

Kỳ thật đối với đám thú nhân lúc còn chưa tiến vào bộ lạc này mà nói, ngày mưa tương đương với việc phải nhịn đói. Họ không thể săn mồi vào những ngày mưa, hơn nữa còn phải trốn vào bụi rậm hoặc hang động để tránh nước mưa làm ướt lông rồi lại mắc bệnh. Bây giờ nhớ lại, liền cảm thấy hồi đó có chút đáng thương không nói nên lời.

Mục Vân Vũ đặt giỏ trúc cạnh bếp, sau đó bị Mục Vân Sở kéo vào phòng, bảo cậu ta nghỉ ngơi thật tốt. Từ sáng đến giờ, Mục Vân Vũ hầu như không ngừng mang vác đồ nặng bay tới bay lui, hơn nữa buổi trưa cũng chưa ăn gì, quả thực rất mệt mỏi.

Tuy rằng trời mưa không thể nướng thịt, nhưng vẫn còn có rất nhiều thứ để ăn khác. Ví dụ như món bánh bao nhân thịt được hấp trong nồi hấp được chồng cao lên nhau, hoặc là món thịt hầm rau củ trong nồi đất, cùng với bánh nhân thịt được rán trên chảo sắt, còn có Ninh Chinh đang nhào bột muốn làm mì ăn.

Trong nhà không thể chứa được quá nhiều người, nên mỗi khi trời mưa, đâm thú nhân sẽ đến lấy đồ ăn từ chỗ Ninh Phỉ mang về nhà ăn. Tuy bây giờ chỉ có hai chiếc nồi sắt lớn, nhưng nhà nào cũng có một chiếc chảo nhỏ có thể dùng để nướng thịt và làm bánh nướng áp chảo, dùng cũng rất tiện lợi. Thậm chí kể cả món hầm, họ cũng chỉ việc mang thịt và rau đã chuẩn bị sẵn về nhà rồi hầm là xong.

Khi bánh bao được hấp xong, Ninh Phỉ hô lớn một tiếng, mấy thú nhân từ trong sân nhà mình lao ra, mang theo hai nồi hấp phủ bằng lá cọ ngao ngao lao vào nhà. Cả đám người cười nói vui vẻ, trong tiếng mưa xôn xao tạo nên bầu không khí nhìn đặc biệt ấm áp hẳn.

Ăn xong, Ninh Phỉ nói với Mục Vân Vũ về suy nghĩ của mình.

Trên mặt Mục Vân Vũ không bộc lộ chút cảm xúc gì. Thực sự để mà nói thì hắn nhận ra bộ lạc ngày càng bận rộn như vậy, nhưng chỉ có một mình hắn là thú nhân thuộc Vũ tộc so ra thì quá ít. Chỉ là hắn hầu như chẳng có tình cảm gì mấy với bộ lạc của mình, nếu không cũng sẽ không vì sự sụp đổ của bộ lạc mà nảy ra ý tưởng tiến về phía nam để thăm dò.

Hắn cũng sẽ không tình cờ mà đến được đây như vậy.

Ninh Phỉ nhìn vẻ mặt của Mục Vân Vũ, nói: "Hoặc là ngươi có thể nói cho ta biết địa điểm, hừm... Có những nơi nào mà có thú nhân Vũ tộc? Ta có thể đích thân tới đó mời họ. Không cần lo lắng về tuổi tác, già cũng được mà tuổi còn nhỏ quá cũng không sao. Ngươi cũng biết rồi đấy, nơi này vốn không thiếu đồ ăn thức uống, mà chỉ thiếu người thôi."

Mục Vân Vũ cử động ngón tay, nhỏ giọng nói: "Ta trước tiên sẽ truyền cho bọn họ tin tức, xem bọn họ có ai chịu tới hay không... Nếu không thì chúng ta lại nghĩ cách khác."

"...Vậy cũng được." Ninh Phỉ gật đầu. Kỳ thật anh cũng có thể nhìn ra Mục Vân Vũ quả thực rất có cá tính. Đương nhiên nói dễ nghe thì là có cá tính, còn nếu nói khó nghe thì chính là khó mà hòa đồng được. Bình thường hắn cũng không thích nói chuyện là mấy, người tiếp xúc nhiều nhất chính là Mục Vân Sở, nếu không thì cũng sẽ không lăn giường được.

Hắn làm việc âm thầm lại vô cùng điềm tĩnh, nhưng cũng rất ít người biết hắn thực sự đang nghĩ gì.

Năm đó khi còn ở trong quân đội, Ninh Phỉ dẫn đội làm nhiệm vụ, không sợ những người cứng đầu, nhưng lại cực sợ những người như thế này. Người cứng đầu chỉ cần kích thích một chút là có thể tạo ra một chiến binh xuất sắc. Tất nhiên, những người thực sự không thể quản được sẽ phải tự sinh tự diệt ở những đơn vị cấp thấp. Nhưng những người lính im lặng và làm việc chăm chỉ lại là những người khó quản nhất, ngươi nói những gì hắn đều nghe, nhưng hắn nghĩ cái gì ngươi lại không biết. Ai cũng không rõ tính cách hắn thật sự trầm tĩnh như vậy, hay là loại sẽ bất ngờ bùng nổ vào một thời điểm nào đó.

Ninh Phỉ nháy mắt với Mục Vân Sở, Mục Vân Sở cũng gật đầu, đưa tay nắm lấy tay Mục Vân Vũ.

Mộ Vân Vũ ngẩng đầu nhìn y, sắc mặt trở nên tốt hơn.

Ninh Phỉ vén rèm đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Ninh Chinh đang ngồi bên đống lửa ở phòng khách, cùng bọn Đại Thạch và Tôn Sâm trò chuyện về việc đi săn, trong khi tay không ngừng xử lý con mồi còn sót lại của cuộc săn ngày hôm nay.

Con mồi rất khó bảo quản vào những ngày mưa, nên thường là ăn một nửa, nửa còn lại cho vào nồi rồi hầm từ từ trên lửa nhỏ cho đến khi xương mềm và thịt nhừ. Đến sáng hôm sau, kết hợp cùng với bánh bột ngô và bánh bao. Đó chính là một sáng ngon miệng.

Tuy nhiên, phòng khách có vẻ hơi nóng vì lửa, hai chị em Tôn Đóa Nhi dọn vào phòng của Lão Thạch Đầu và Thiết Trụ, chỉ còn lại anh em nhà họ Tôn trong phòng khách trông coi lửa cùng với những các nồi đất ở phía trên.

Con mồi đã được chia đều vào từng nhà nên số còn lại không nhiều. Ninh Phỉ biết Ninh Chinh chỉ là mượn cớ này để chờ anh cùng về nhà ngủ chung mà thôi.

Ninh Chinh nhìn thấy Ninh Phỉ đi ra, liền đứng dậy ra ngoài dùng nước mưa rửa sạch tay, sau đó lặng lẽ kéo Ninh Phỉ về phòng.

Tôn Sâm nhướng mày nhìn Đại Thạch, Đại Thạch cười cười, đặt nồi thịt hầm lên lửa, vỗ nhẹ vai Tôn Sâm, bế con báo nhỏ đang buồn ngủ bên cạnh rồi quay trở lại phòng.

Tôn Lâm nằm trên chiếu, nhìn ánh lửa nhảy nhót, hạ giọng nói với anh trai: "Anh à, anh nghĩ chúng ta có nên nói với những người bạn cũ về nơi này không? Nơi đây khá là thoải mái, có thể bọn họ cũng muốn đến đây đấy."

Tôn Sâm nghĩ một chút, lắc đầu: "Tên thủ lĩnh đó quá lợi hại, ta sợ hắn phát hiện sẽ đến gây phiền toái cho bộ lạc này."

"Nhưng không phải chúng ta đã có sứ giả rồi sao?" Tôn Lâm nghiêng đầu háo hức nhìn anh trai mình: "Thần Thú sẽ bảo vệ chúng ta mà, phải không?"

Tôn Sâm cười nói: "Thần Thú sẽ cho chúng ta cơm ăn áo mặc, nhưng... Nếu hai bộ lạc bởi vì chuyện này mà tranh cãi đánh nhau, có lẽ ở trong mắt Thần Thú đấy là chuyện bình thường. Bộ lạc chúng ta vẫn còn quá ít người, nếu xảy ra xung đột thì sẽ không có lợi thế. Khi nào có nhiều người hơn rồi... Thần Thú cũng sẽ không giúp chúng ta đánh nhau, thằng nhóc ngốc này, mau ngủ đi."

Tôn Lâm thở dài, trở mình trên chiếu, tự nhủ: "Không biết bây giờ bọn họ sống thế nào rồi, nếu lúc trước bọn họ cùng chúng ta trốn đi thì tốt rồi."

Tôn Sâm không nói nữa mà cũng chỉ âm thầm thở dài.

Trời mưa to suốt cả đêm, sáng sớm thì mới tạnh đi.

Tiếng ve sầu cùng với tiếng chim bắt đầu kêu vang ríu rít trong rừng, đám thú nhân từ trong mộng dần mở to mắt, chào đón một ngày mới đang đến.

Ninh Phỉ đẩy con mèo lớn đang bám chặt lấy mình ra, bất đắc dĩ nói: "Đã đến lúc đi săn rồi, sao còn chưa chịu rời giường nữa." Từ khi anh đi đến Hổ tộc, Ninh Chinh bám người càng nghiêm trọng hơn. Buổi tối cũng không buông, trời nóng như vậy mà còn phải ngủ chung với nhau, anh nóng đến mức sắp nổi sởi luôn rồi.

Ninh Chinh ồ một tiếng, nhưng vẫn không muốn động đậy.

Cách vách lúc Đại Vũ đã rời giường, Mục Vân Sở kéo cậu ta lại nói chuyện, giọng không lớn nhưng lại xuyên qua vách tường bên đây. Đơn giản là dặn cậu ta đi nhanh về nhanh, trên đường nhớ nghỉ ngơi, nếu không chịu nổi thì cứ lấy một chiếc giỏ trúc nhỏ gói chút đồ ăn để ăn trên đường và lum la các thứ nữa, nói chuyện sến rện đến mức khiến người nghe phải đỏ mặt.

Ninh Chinh nghe một hồi, mới thấp giọng nói: "Ngươi cũng chẳng bao giờ nói chuyện với ta như vậy."

Ninh Phỉ đành phải hôn lên trán hắn hai cái, lại đẩy hắn hai cái, nói: "Được chưa? Mau đứng dậy đi, sao có thể để người khác nhìn thấy chúng ta ngủ nướng như vậy được, sẽ bị cười nhạo mất."

Ninh Chinh khịt mũi, chậm rãi đứng dậy, cầm chiếc cốc đánh răng trên bàn rồi đi ra ngoài.

Lão Thạch Đầu đã đốt lửa trong sân, trong hố lửa có mấy viên than đá đang cháy sáng rực, trên đó bày một dãy nồi đất, có nồi chứa thịt hầm, có nồi chứa cháo. Nồi hấp trong bếp có bánh bao hấp, nhân là do mấy lão thú nhân dậy sớm chuẩn bị, bây giờ chắc cũng gần chín rồi.

Những thú nhân trẻ tuổi cuối cùng cũng rời giường, dùng nước giếng mát lạnh để xua tan cơn buồn ngủ rồi đến dùng bữa sáng tràn đầy năng lượng, vừa ăn vừa trò chuyện về những việc mà họ phải làm hôm nay.

Mục Vân Vũ ăn sáng xong, Tiểu Sở cũng từ trên giường đứng dậy, tìm một cái giỏ trúc nhỏ, dùng lá gói mấy cái bánh bao hấp, suy nghĩ một chút lại cho vào thêm mấy quả trứng hấp vào. Sau đó y nhìn Mục Vân Vũ với ánh mắt đầy mong chờ.

Mục Vân Vũ thở dài, hóa thành một con đại bàng vàng, bảo Mục Vân Sở treo chiếc giỏ trúc nhỏ lên cổ mình rồi mới vẫy cánh bay đi.

Đêm qua, Mục Vân Sở đã cùng hắn nói rất nhiều chuyện. Hắn cũng biết rằng, chỉ một mình hắn thì không thể làm hết mọi việc được. Hắn bay lơ lửng trên bầu trời một lúc, sau đó đáp xuống một cái cây cổ thụ, rồi kêu lên vài tiếng.

Một đàn chim bay tới, một lúc sau, cả đàn cùng nhau bay về phía Bắc.

Mục Vân Vũ cúi đầu nhìn chiếc giỏ trúc nhỏ lủng lẳng trên cổ, ngửi thấy mùi bánh bao bên trong, trên mặt không tự chủ được hiện lên nụ cười trên môi.