Edit: Ye
Beta: chưa beta
***
Nấm trên núi bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ. Hiện giờ khi đi săn trên núi, ngoại trừ những thú nhân làm nhiệm vụ tuần tra ranh giới, hầu hết mỗi người đều sẽ mang theo giỏ tre. Thấy nấm, quả dại linh tinh sẽ hái xuống bỏ vào trong giỏ, gặp được con mồi thì cởi váy biến thành hình thú. Sau đó vác con mồi bắt được trên vai, xách theo giỏ tre chậm rãi đi về.
Bởi vì đang là mùa mưa, con mồi nhiều lên. Mỗi ngày bọn họ đều đi ra ngoài vào sáng sớm, đôi khi giữa trưa là đã có thể mang con mồi về. Thời gian buổi chiều hoặc là giúp đỡ vài việc vặt trong bộ lạc, hoặc là lên núi đào nấm, đào về phơi khô, thuận tiện cho việc bổ sung rau vào mùa tuyết rơi.
Mùa mưa, không chỉ có nấm mọc thành chùm mà còn có rất nhiều măng.
Búp măng to bằng cả bắp chân gặp nước mưa, đâm xuyên qua từng lớp đất trên đỉnh đầu, không ngừng nhô lên khỏi mặt đất. Tầm mười mấy cây măng là có thể chất đầy một sọt. Những cây măng được lột vỏ, cắt thành từng miếng mỏng phơi khô, hoặc dùng phần ngọn non mềm để ngâm muối. Mùa đông ăn thịt khô xào măng với cơm, vừa thơm vừa ngon.
Ninh Phỉ dẫn theo Mục Vân Sở và hai thú nhân già khác đi đào măng. Đi qua hang động mà bản thân từng ở, nhớ tới Hồ tộc đã chiếm nơi đó. Anh nghĩ nghĩ, muốn đi vòng qua xem thử Hồ tộc sống như thế nào.
Thật ra hồ ly là động vật ăn tạp, ngoại trừ thịt thỏ hoang nhỏ hay chuột núi, bọn họ cũng sẽ ăn sâu, giun, ếch xanh và cá. Vào mùa đông khan hiếm thịt, bọn họ cũng sẽ dự trữ không ít quả hạch và trái cây sấy khô, nhờ vào đó gian nan vượt qua mùa đông.
Thú nhân Hồ tộc đa phần khá nhỏ gầy, trong mắt Hổ tộc hoặc Báo Đốm tộc, bọn họ là một đám chú lùn. Dù chiều cao Hồ tộc tương đương với liệp báo và linh miêu, nhưng thân hình lại mảnh mai hơn một chút. Dáng người như vậy cũng giúp cho động tác của bọn họ trở nên cực kỳ nhanh nhạy, bất kể là đi săn hay né tránh tấn công đều chiếm không ít lợi thế.
Mỗi người Hồ tộc đều sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp. Nếu nói gương mặt của Hổ tộc Báo Đốm tộc có chút kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây, Liệp Báo tộc thì thuần thúy là giao diện phương Tây, Hồ tộc lại hoàn toàn mang vẻ đẹp phương Đông, mày liễu mắt phượng, dịu dàng lại quyến rũ, dù là nam hay nữ đều rất xinh đẹp. Hơn nữa có thể là do cách bộ lạc anh tương đối gần, đàn Hồ tộc này đã học được cách mặc váy cỏ. Có thú nhân nữ còn bện thêm trên váy một vòng hoa bằng cỏ, trông cực kỳ đẹp mắt.
Ninh Phỉ nhìn chiếc sọt trong tay, lại nhìn nhóm Hồ tộc đang phơi chăn cỏ dưới trời nắng. Anh suy nghĩ một lát rồi đẩy lùm cây đi qua.
"Ai?" Hồ tộc đang làm việc lập tức cảnh giác, bọn họ cảnh giác nhì Ninh Phỉ và hai con báo đốm già phía sau anh, trong miệng phát ra tiếng rít cảnh cáo.
Ninh Phỉ cười đi lên phía trước, dừng lại trước một khoảng cách an toàn, "Ta là linh miêu của bộ lạc Cẩm Vinh, hang động nơi các ngươi đang ở này từng là của ta."
Mọi người trong Hồ tộc tròn mắt nhìn nhau, một thú nhân nam bước lên trước nói: "Là bộ lạc có hổ trắng sao? Chúng ta biết... Nhưng không phải các ngươi đã bỏ hang động này để đi nơi khác sao?" Hắn có hơi căng thẳng, dù sao bọn hắn cũng đang sống trên lãnh thổ của loài săn mồi cỡ lớn, đương nhiên cũng sẽ được chủ nhân lãnh thổ bảo hộ. Cho nên nếu chủ nhân nơi này muốn thu hồi cái hang động này, bọn hắn cũng không có quyền lên tiếng.
Ninh Phỉ nhìn thú nhân Hồ tộc đang lo lắng trước mặt, hỏi: "Tộc trưởng các ngươi đâu?"
"Tộc trưởng đang đi săn." Thú nhân nam không biết rốt cuộc Ninh Phi muốn làm gì, vẫn giữ trạng thái cảnh giác như cũ.
"Các ngươi đừng căng thẳng." Ninh Phỉ thả sọt trong tay xuống, nói: "Ta không đến thu hồi hang động, ta đến là muốn giao dịch với tộc trưởng các ngươi. Các ngươi hẳn đã thấy cuộc sống của bộ lạc chúng ta phải không?"
Các thú nhân đồng loạt gật đầu. Khoảng cách hai nơi gần như vậy, thỉnh thoảng đi săn cũng có thể gặp được, cho nên bọn họ thường xuyên chạy tới xem. Hơn nữa trong bộ lạc kia còn hay tỏa ra hương thơm khiến người ta cảm thấy đói, hại bụng bọn họ sôi lên ùng ục.
"Cho nên, các ngươi có muốn bộ lạc mình trở nên như vậy hay không?" Ninh Phỉ hỏi.
"Thật không? Chúng ta......" Các thú nhân Hồ tộc nghe thấy thế, không khỏi sững sờ. Bọn họ nằm mơ cũng muốn trở thành một bộ lạc như vậy, nhưng bọn họ chỉ là một bộ lạc nhỏ, căn bản không dám tiến thêm một bước chừ đừng nói đến mong cầu một ít đồ vật.
Khi bọn họ đi vào hang động này, thấy được một số bình gốm nứt mẻ và những tấm chăn cỏ thô ráp còn lưu lại, đều cảm thấy chúng rất hữu dụng, đó là còn chưa kể đến hang động còn có tảng đá lớn làm cửa và một số đồ vật bằng phẳng mà họ không rõ. Hang đông này làm cho bọn họ cảm thấy rất hạnh phúc, chưa nói đến những đồ vật khác ở trong.
Hiện tại bọn họ đã học được cách dùng cỏ khô đan thành những tấm vải cỏ, phát hiện thứ này dùng cực kỳ tốt, mùa đông ngủ ở trên rất ấm áp. Hơn nữa những bình gốm bị vỡ mẻ đó vẫn có thể dùng để đựng nước, phần góc cạnh sắc bén có thể dùng để cắt thịt con mồi.
Bọn họ vẫn luôn dùng những thứ này rất cẩn thận, sợ làm hỏng thì sẽ không còn nữa.
Hơn nữa bọn họ cũng học theo bộ lạc kia, hái được không ít nấm mang vè phơi khô, thịt cũng phơi khô vào mùa thu. Tuy ăn không ngon, nhưng quả thật có thể làm cho bọn họ chắc bụng vào mùa đông.
"Ta đi tìm tộc trưởng về!" Một thú nhân lớn tiếng nói, lập tức biến thành hính thú, run rớt váy cỏ trên người, chạy thẳng không quay đầu lại.
"Chúng ta không đi đào măng sao?" Thú nhân già đi theo Ninh Phỉ nhỏ giọng hỏi Mục Vân Sở.
Mục Vân Sở cũng thì thầm đáp lại: "Đoán chừng sẽ có người giúp chúng ta đào, đừng gấp."
Nữ tộc trưởng Hồ tộc trẻ tuổi vội vã ngậm hai con thỏ chạy về, nàng ném con thỏ sang một bên rồi biến thành hình người, sau đó lại phát hiện bọn Ninh Phỉ đều nhanh chóng quay người đi, lúc này mới nhớ mình còn chưa mặc váy cỏ đã biến thân.
Những người khác mang váy và áo cỏ lại đây, nữ tộc trưởng mặc đồ vào, nói với Ninh Phỉ: "Ta biết ngươi, ngươi là sứ giả của bộ lạc kia đúng không?"
Ninh Phỉ nghe được tiếng mặc quần áo của nàng, đoán nàng đã xong bèn quay đầu: "Đúng vậy, ta là sứ giả Ninh Phỉ."
"Sứ giả......" Nữ tộc trưởng không nhịn được bước lên phía trước, phấn khích đến mức mặt đỏ lựng: "Ngươi tới nơi này của chúng ta là, là, có chuyện gì muốn nói sao?"
Ninh Phỉ nói: "Lần này ta tới là muốn dạy các ngươi cách làm sọt tre và tạo lửa, nhưng với điều kiện các ngươi phải trao đổi một số vật dụng với chúng ta."
"Chỉ cần đó là thứ chúng ta có thể tìm được!!" Hốc mắt nữ tộc trưởng đỏ lên, nàng biết lửa, cũng nhiều lần nhìn thấy đám thú nhân kia nướng đồ ăn trên ngọn lửa. Thịt nướng chín thật thơm mà, thơm hơn thịt sống nhiều, nhìn cũng ngon miệng hơn nữa.
Ninh Phỉ nói: "Thực ra cũng không khó, chỉ cần các ngươi giúp chúng ta hái măng là được rồi, chốc nữa ta chỉ các ngươi cách đào măng. Sau đó....... Lỗi thúc, ngươi dạy bọn họ cách nhóm lửa, cách nướng thịt được không?"
Một thú nhân báo đốm đi đến, cười nói: "Tất nhiên là có thể, dạy luôn bây giờ sao?"
Ninh Phỉ nói: "Đúng thế, ngươi dạy bọn họ nhóm lửa, ta dẫn bọn họ đi đào măng."
Lỗi thúc bước đến chỗ thú nhân Hồ tộc, hỏi: "Ai muốn học nhóm lửa nào?"
"Ta!"
"Ta ta ta!" Không ít thú nhân giơ tay lên, bọn họ thực sự phấn khích khi có thể được học những thứ như vậy.
Lỗi thúc dẫn bọn họ đi chọn những khúc củi nhóm lửa, Ninh Phỉ gật dầu vói nữ tộc trưởng, ra hiệu cho nàng đi theo mình.
Nữ tộc trưởng chọn vài tên thú nhân đi theo sau, nàng trầm ngâm một lát, hỏi: "Sứ giả, ngoài măng ra, chúng ta còn có cái gì để có thể trao đổi với ngươi sao?
"Các ngươi có thể giúp chúng ta làm việc, sau đó chúng ta sẽ trả công các ngươi đồ ăn." Ninh Phỉ nói.
"Tuy vóc người chúng ta nhỏ bé, nhưng sức lực rất lớn, việc gì cũng có thể làm được!" Không đợi nữ tộc trưởng trả lời, thú nhân khác đi đằng sau lập tức cướp lời, "Chúng ta có thể học cách làm áo da không? Ta thấy vào lúc tuyết rơi, các ngươi thường mặc lên mình lớp da rất dày. Chúng ta cũng từng thử làm áo da, nhưng nó lại quá cứng để mặc."
Có lửa, có da, ít ra bọn họ có thể sẽ có một mùa đông ấm áp.
"Còn thứ đồ có thể đựng nước kia, ta nghe các ngươi gọi nó là bình gốm." Nữ tộc tưởng nói.
Ninh Phỉ gật đầu: "Tất cả đều được, nếu casc ngươi làm tốt, vào lúc tuyết rơi chúng ta sẽ chia cho các ngươi một ít đồ ăn và áo lông, giúp các ngươi yên ổn mà vượt qua mùa đông, thấy thế nào?"
Các thú nhân Hồ tộc phấn khích muốn điên rồi, liên tục gật đầu.
Rừng trúc càng ngày càng lớn, bởi vì có rất người đến đào măng, làm chúng nó không kiêng nể gì mà bành trướng lãnh địa.
Ninh Phỉ lụa một cây măng, đào xới bùn đất bên cạnh, dùng đao làm từ vỏ sò bổ măng xuống đưa cho nữ tộc trưởng, "Chính là cái này, mỗi ngày các ngươi đào mấy sọt cho chúng ta, có thể đổi lấy đồ ăn hoặc những đồ vật khác. Vỏ sò đao này cũng tặng cho các ngươi, các ngươi có thể đưa người sang bộ lạc chúng ta học bện sọt tre và nung bình gốm. Đến khi măng già, các ngươi phải dùng sức lao động để trao đổi. Bện sọt tre không cần nhiều sức mạnh, thú nhân lớn tuổi hoặc chưa thành niên đều làm được."
Nữ tộc trưởng nhận lấy đao vỏ sò, học theo Ninh Phỉ đào măng, "Làm như vậy sao?"
"Đúng vậy, đúng là làm như vậy, chất đầy một sọt rồi đưa cho chúng ta."
"Tốt, tốt, hôm nay chúng ta sẽ đưa qua cho các ngươi!" Nữ tộc trưởng vui muốn xỉu, vội vàng gọi các thú nhân bắt đầu đào măng. Bọn Ninh Phỉ mang đến bốn cái sọt tre, toàn bộ đều để ở nơi này.
Nữ tộc trưởng theo bọn họ về hang động, lửa ngoài cửa động đã được đốt lên. Bởi vì lúc trước Ninh Phỉ đã ở trong hang động dùng tảng đá làm thành lò sưởi, đàn thú nhân cũng không phá hỏng lò sưởi, hiện tại vừa đúng lúc mang ra sử dụng.
Hai con thỏ nữ tộc trưởng mang về bị Lỗi thúc thuần thục lột da, moi nội tạng, xiên thịt và nội tạng trên cành cây, đặt trên lò sưởi cạnh tảng đá lớn, nướng, phát ra những tiếng tanh tách của dầu mỡ.
Nước mắt nữ tộc trưởng rơi lã chã, nàng không ngừng lau mặt, phấn khích không biết nói gì hơn.
"Chúng ta đi về trước, các ngươi tự mình chọn xem ai có thể đi học bẹn sọt tre." Ninh Phỉ nói xong, dẫn theo Lỗi thúc nói tạm biệt với đàn Hồ tộc.
"Cuối cùng cũng đi." Lỗi thúc hắt xì một cái thật mạnh, dùng sức xoa xoa cái mũi nói: "Thú nhân Hồ tộc thực ra cũng không tệ, rất thông minh, nhưng trên người họ........ còn cả mùi trong hang động, ta vừa vào đã bị sặc phải chạy ra, mùi quá nồng."
Thật ra thú nhân luôn có mùi tanh trên cơ thể, mùi trên người Hồ tộc có hơi khác so với bọn họ. Chẳng qua hiện giờ thú nhân ở bộ lạc Ninh Phỉ đề rất yêu sạch sẽ, đánh răng rửa mặt mỗi ngày, buổi tối còn tắm một lần, mùi tanh trên người đã phai đi rất nhiều.
Mục Vân Sở nói: "Chúng ta cần tìm một cây bồ kết, đợi cho cây bồ kết đó ra quả là có thể dùng thay xà phòng, nhưng tôi lại không biết cây bồ kết trông ra sao." Nói xong, y giương mắt nhìn Ninh Phỉ, thò lại gần, hỏi: "Có thể dùng hệ thống đổi rau dại lấy sách thuốc hay y dược linh tinh được không? Hiện tại chúng ta có rất nhiều ý tưởng, nhưng có nhiều thứ chúng ta thậm chí còn không biết chúng trông như thế nào."
"Trở về lại bàn tiếp." Ninh Phỉ cũng có ý tưởng này, đặc biệt là y dược. Hiện giờ anh có không gian, nước suối trong đó rất hữu dụng với những vết thương ngoài da, hơn nữa bột tam thất tiêu sưng giảm viêm rất tốt. Nhưng nếu một ngày không gian biến mất thì sao? Việc anh cần làm hiện giờ là cố hết khả năng đổi lấy càng nhiều đồ từ không gian ra càng tốt, sau đó truyền lại những thứ ấy cho các thú nhân, chỉ có tri thức trong tay mới là thứ chân chính thuộc về mình.
Lão Thạch Đầu thấy bọn họ tay không đi về thì không khỏi sửng sốt. Nghe Lỗi thúc nói xong mới cười nói: "Như vậy cũng tốt, hiện giờ nhân thủ của bộ lạc ta quá ít, con mồi gì đó không thiếu, nhưng lại sức lao động lại cực kỳ thiếu hụt. Tuy giờ không cần vội vàng, nhưng chờ đến khi lương thực trồng được đến mùa thu hoạch, rồi lại đến việc xây nhà, sợ là đến thời gian ngủ cũng không có."
Ninh Phỉ: "Đúng, hơn nữa Đại Vũ và Tiểu Sở còn phải đi đến biển vào mùa thu, đều là việc vất vả."
"Nếu Hồ tộc có thể đến làm việc, vào thu tôi muốn dẫn theo vài người đi biển." Mục Vân Sở nói: "Tài nguyên bờ biển rất phong phú, còn có thể nấu muối bắt cá, phơi cá khô các thứ. Tôi và Đại Vũ thực sự lo liệu không hết chừng ấy việc."
Ninh Phỉ nói: "Tôi và Bé Chinh sẽ không đi, dẫn theo mấy thú nhân già theo đi........ Anh em họ Tôn cũng không tồi."
Mục Vân Sở đồng ý.
Ninh Phỉ trong về nhà của mình, trực tiếp chui vào trong không gian.
Anh mở thương thành ra nhìn, lại đổi một ít thức ăn chăn nuôi và hạt giống hoa hướng dương. Thương thành đa dạng đủ loại lung tung gì cũng có, thậm chí có cả áo lông vũ hay trang sức vàng linh tinh, đôi lúc lướt vài ngày cũng không tìm thấy đồ vật mình cần.
Cẩu Đản nói cho anh biết thương thành là xài chung với các hệ thống không gian vị diện khác, đồ vật bên trong cũng là đồ phù hợp với tất cả các vị diện, cho nên chưa chắc sẽ tìm được đồ mình muốn.
Ninh Phỉ gọi hệ thống, nói: "Tao muốn đổi một quyển mà bên trong đó có ghi chép về các loại rau dại và y dược, mày có không?"
Cẩu Đản nói【Tất nhiên là có, nhưng cần rất nhiều điểm để đổi. 】
Ninh Phỉ nhìn điểm của chính mình, bởi vì anh làm ra cách rèn sắt, chế tạo vũ khí công cụ bằng sắt, khung cửi và vải bố, hơn nữa anh còn truyền thụ hết thảy cho thú nhân, cho nên điểm của anh cực kỳ nhiều, vừa liếc qua đã thấy hơn mười vạn điểm.
"Giờ tao có được đổi điểm không?" Ninh Phỉ hỏi.
Một lúc lâu sau, Cẩu Đản nói【Có thể đổi, nhưng sau khi đổi thì điểm của ngài sẽ giảm đi rất nhiều. 】
"Không cần quan tâm, tao muốn đổi!" Ninh Phỉ vùa nghe bản thân đủ điểm, lập tức yên tâm. Cười nói: "Tao còn tưởng ngươi lại bảo cần rất nhiều rất nhiều điểm, tao đổi không nổi luôn."
Cẩu Đản【 Lúc trước điểm của ngài không nhiều, về sau lại vì tự nghiên cứu chế tạo ra nhiều đồ vật, điểm mới nhiều như vậy. Hơn nữa truyền dạy cho người khác, thiết lập trật tự đều sẽ được điểm....... được rồi, sách của ngài. 】
Một quyển bách khoa toàn thư thật dày về cách hái và phương pháp bào chế y dược đáp xuống tay Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ cầm lấy quyển sách hơn mười sáu khai đại bỉ gạch còn dày hơn lật lật, lại hỏi: "Rau dại đâu?"
【Trong đó có rau dại, rau dại cũng là y dược. 】Cẩu Đản đột nhiên thở dài, đáng tiếc tiếng phát ra là âm thanh máy móc, khiến cho tiếng thở dài trở nên kỳ quặc, 【 Ký chủ nhà người ta đều thường xuyên tới không gian nói chuyện phiếm với hệ thống, sau đó lại nhanh chóng thăng cấp. Vậy mà vì sao ký chủ nhà ta lại như thể quên mất sự tồn tại của ta? Ta và ngài đồng hành với nhau cũng đã hai năm, vậy mà đến giờ ta mới lết đến cấp 30. 】
Ninh Phỉ ôm sách hỏi: "Vậy sao? Những người khác thăng cấp rất nhanh?"
【 Đúng thế, hệ thống của những ký chủ khác đều đã max cấp! Cẩu Đản bắt đầu oán giận, Chỉ có ngài là chậm nhất, người năm ngoái đến không gian chưa đến một năm đã max cấp rồi, nhưng ngài mới hơn cấp 30! Quả thực là ký chủ thăng cấp chậm nhất. 】
Ninh Phỉ cũng cảm thấy mình thăng cấp rất chậm, "Người khác có bí quyết thăng cấp gì sao? Bọn họ cũng làm rộng? Nhiều lương thực như vậy phải giải quyết làm sao?"
【 Đương nhiên là bán đi, ta có đồn bọn hệ thống ở vị diện tu tiên, trồng được rất nhiều linh thực, bán được rất nhiều linh thạch, tích cóp điểm cũng nhanh nữa. 】 Âm thanh điện tử của Cẩu Đản tràn ngập sự hâm mộ và ghen tị.
Khóe miệng Ninh Phỉ giật giật, nói: "Tao cũng không có cách nào, mày xem, đồ tao trồng bán được cho ai? Há? Nếu mày ném tao đến vị diện tu tiên, tao cũng cho mày linh thực mang đi bán."
Cẩu Đản phát ra âm thanh thở dài, không muốn nói nữa.
Ninh Phỉ cười, lắc đầu. Anh mở bảng điểm lên, sau đó ngẩn người.
Quyển sách này quả nhiên tiêu tốn rất nhiều điểm, hơn mười vạn điểm của anh! Phỏng chừng qua một khoảng thời gian nữa là có thể đột phá lên trăm vạn điểm, nhưng giờ chỉ còn lại hàng đơn vị, nếu ngày mai thương thành có gì đó thì khả năng cao anh sẽ không mua được!
"Thật tàn độc!" Ninh Phỉ trừng mắt nhìn bảng điểm nửa ngày, căm phẫn ra khỏi không gian.
Mục Vân Sở đang ở trong nhà băm cải trắng, cải bọn họ trồng rất dày đặc, cách một khoảng thời gian lại phải tỉa lá một lần, từ mầm nhỏ chỉ to bằng bàn tay giờ đã lớn thành cây cải trắng cao bằng hai bàn tay, xanh mượt đáng yêu.
Cải trắng có thể nấu canh, có thể xào lên ăn, còn có thể làm nhân bánh. Mục Vân Sở đang định làm món gà xào cải trắng, bánh bao nhân trứng đậu phụ, bánh bao nhân thịt và bánh bao nhân rau cải, y đã băm sẵn một nồi lớn cải trắng.
Thấy Ninh Phỉ đi từ trong phòng ra, y liền cho anh một ánh mắt dò hỏi.
Ninh Phỉ cười hì hì gật đầu nói: "Được một quyển sách rất dày, chút nữa cho bọn họ xem hình ảnh bên trên, xem cái nào cần dùng. Quyển sách này trực tiếp làm tôi quay về thời kì trước giải phóng...... Ầy."
Mục Vân Sở bĩu môi nói: "Bớt bớt đi, không phải hiện tại chúng ta vẫn đang ở trước giải phóng sao? Lúc anh nhiều điểm cũng đâu thấy anh ăn sung mặc sướng."
Ninh Phỉ cũng không phản bác, anh ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xuống, nói: "người ta hay nói sống ở thành thị áp lực công việc lớn, còn chẳng bằng về quê trồng rau nuôi cá. Bây giờ được như nguyện rồi, hẳn phải cảm tạ ông trời mới đúng, cậu còn hờn dỗi cái gì? Ăn sung mặc sướng? Cho ngươi hướng cái ớt cay thủy."
"Lại cho tôi ghế hùm*?" Mục Vân Sở nhún vai, ném đao vỏ sò vào trong lòng Ninh Phỉ, "Anh thái rau đi, tôi đi sang quảng trường bên kia."
*ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau). Tui hong hỉu câu nì ;-;
Toàn bộ cỏ trên quảng trường đều đã được nhổ sạch sẽ, cỏ khô lẫn với những cành cây khô đang được chất đống bên kia để chuẩn bị đốt. Mấy thú nhân đang ngồi cạnh quảng trường, vung cây búa trong tay đập khối đá lớn thành những hòn đá nhỏ. Những vụn đá sẽ được trải trên mặt quảng trường. Chờ lửa tắt, các thú nhân còn phải ôm cọc gỗ thô to này để nén đất chỗ quảng trường.
Bùn đất bên này mềm xốp, những chỗ bị đâm đều bị lún xuống, sau đó phải dùng bùn đất đào được bên cạnh hồ nước lót lên, tiếp tục đâm.
Đó đều là việc tốn rất nhiều sức, Mục Vân Sở ôm đầu gỗ chưa được bao lâu đã bị những thú nhân khác đuổi đi. Bọn họ thực sự không nhìn nổi bộ dáng làm việc của vị liệp báo tay chân gầy yếu này, đù sao thì vị này còn không cao lớn chắc nịch bằng cái cột.
Mục Vân Sơ nghỉ tay ở bên cạnh một lát lại đi đào hố, chưa kịp cầm lấy công cụ đã bị thuyết phục rời đi lần nữa.
Y ngượng ngùng vào lại trong sân, dứt khoát vớt một chậu cải trắng đi cho vịt ăn. Hẳn đám vịt sẽ không ghét bỏ người cho chúng ăn có có vóc dáng nhỏ gầy nhỉ?
Vịt con và gà con lớn rất nhanh, vịt mẹ nhìn đàn con của mình, luôn muốn dắt chúng sang bên bờ hồ. Tiếc rằng rào tre vây quanh sân quá chặt, ngoài cửa còn có người theo dõi, vịt mẹ thử vài lần thì bỏ cuộc, chỉ có thể chờ đàn con trưởng thành, tung cánh bay cao.
Cho vịt ăn xong lại nhìn chuồng lợn rừng.
Răng nanh của đàn lợn rừng đều bị bẻ gãy, đến bây giờ cũng chỉ mọc lại có hơn hai tấc. Dù đàn lợn rừng có trí nhớ dài hạn, nhưng chúng không bao giờ chịu vào chuồng. Chỉ khi nhìn thấy thú nhân lần trước tham gia bẻ răng, chúng nó mới kinh sợ rúc vào một góc kêu la thảm thiết. Chỉ có Lão Thạch Đầu là thú nhân thường xuyên cho bọn chúng ăn là được chào đón tử tế hơn.
Còn Mục Vân Sở? Lợn rừng căn bản không thèm để tâm đến thú nhân gầy yếu như thế.
Mục Vân Sở bị lợn rừng ngó lơ, lại lững thững đi về sân trước, rửa qua tay rồi cầm dao sắt, không nói lời nào mà vung tay chặt thịt. Thịt ấy là thịt tươi đêm qua dư lại được treo trên miệng giếng, nhiệt độ thấp giữ cho miếng thịt vẫn còn tươi, vừa lúc làm nhân bánh ăn.
Ninh Phỉ nhìn dáng vẻ hồn vía lên mây của y, cười nói: "Nhớ Đại Vũ?"
Đầu Mục Vân Sở cũng không ngẩng lên: "Tôi lo cho cánh tay hắn thôi."
"Tôi cũng lo lắng, nhưng hiện giờ cũng không tìm được ai phù hợp hơn cậu ta." Ninh Phỉ rầu rĩ nói. Anh hỏi mấy thú nhân già, họ đều không rõ xung quanh chỗ nào có Vũ tộc, lần gần đây nhất nhìn thấy Vũ tộc cũng đã là rất nhiều năm về trước. Có thú nhân già bên Hổ tộc cũng cung cấp một ít manh mối, nhưng Vũ tộc mà ông ta miêu tả nghe không đáng tin cho lắm.
"Đuôi rất dài và to, bay không quá cao cũng không quá nhanh, trông cực kỳ đẹp. Năm đó phụ thân ta đi săn quá xa, sau đó nhìn thấy ở hồ nước cách rất xa nơi này. Có xanh có trắng....... Đó là lần đầu tiên ông ấy nhìn thấy Vũ tộc đẹp đến vậy."
Ninh Phỉ liên tưởng đến thú nhân khổng tước, cũng không làm được việc nặng nhọc. Lỡ như lại là một bầy mong manh như tiên nữ, anh còn phải cung phụng đối phương, vậy càng phiền hơn.
Buổi chiều, Hồ tộc đến giao măng.
Nữ tộc trưởng dẫn theo vài thú nhân Hồ tộc, lần đầu tiên bước vào bộ lạc mà trước nay chỉ dám nhìn từ xa, đầu cũng không dám ngẩng lên quá cao, thả sọt ở rất xa, sợ mất hồn vía nhìn đám hổ và báo đốm đang làm việc từ xa.
Bộ lạc này nhìn qua quả thực rất tuyệt.