Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 68: Con chim săn mồi khổng lồ.




Edit: Cú Mèo

Beta: Tobi

Checker: chưa checcheck

***

Sau khi sấy khô hết mớ lông, Ninh Phỉ lấy cuốn sách minh họa về thực vật mà mình đã tốn hết tài sản để đổi ra xem.

Mục Vân Sở ngồi bên cạnh anh ôm cái cối đá, đang dùng chày gỗ để giã hạt tiêu và ớt đã rang chín, dùng làm muối tiêu.

Hai người ngồi dưới gốc cây óc chó, những quả óc chó trên cây đã có quả, mỗi quả đều to bằng đầu ngón cái, tròn trịa và đáng yêu. Không chỉ có quả óc chó, nhiều cây ăn quả trong sân cũng đã qua thời kỳ ra hoa, bắt đầu kết trái, trên cành lủng lẳng từng quả xanh tươi như ngọc.

"Nhìn này..." Ninh Phỉ đẩy quyển sách trên đùi về phía Mục Vân Sở, "Rau nhót* một loại cây mọc ở vùng đất nhiễm mặn, còn non có thể ăn được, nhưng đến mùa thu sẽ già đi, lúc đó thu hoạch xong có thể nấu ra muối, so với muối biển còn tốt hơn."

(*Rau nhót rất hợp với khí hậu nắng nóng, đất khô hạn và nhiễm mặn.)

(nguồn: danviet)

Mục Vân Sở nhìn bức tranh trong sách, "Trông quen quen, nhưng cây này thích hợp với môi trường khô hạn đúng không? Cách biển khá xa, hoặc vùng đất nhiễm mặn nào đó, chỗ chúng ta không có."

"Ở đây thì không có, nhưng nếu sau này ta có thể đi xa, có thể chỉ cho các thú nhân địa phương cách lấy muối." Ninh Phỉ thu lại cuốn sách và bắt đầu chậm rãi đọc.

Mục Vân Sở cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy, hiện tại chúng ta đang ở đâu cơ chứ? Ngươi đã nghĩ đến việc đi du lịch rồi sao?"

Ninh Phỉ sờ trang sách giấy được in đẹp, nhẹ nhàng nói: "Hệ thống nói với ta, nếu ta tập hợp được đủ 50 người thì sẽ là thôn nhỏ, sẽ có phần thưởng. Sau này mỗi lần thôn thăng cấp đều sẽ có thêm phần thưởng, ta đang suy nghĩ thêm về chuyện này."

Mục Vân Sở dừng tay một chút, nói: "Vậy thu nhận Hồ tộc đi? Dù sao họ cũng gần."

"Nếu ta thu nhận họ, ta phải có những trách nhiệm tương ứng... Cứ chờ đã. Dù sao chúng ta hiện tại đã bốn mươi người rồi, ta muốn chiêu mộ một số người có khả năng chiến đấu mạnh, ai biết được sau này có bộ lạc nào không có mắt khiêu chiến với chúng ta thì sao."

"...Lang tộc sao?" Mục Vân Sở dừng việc đang làm dở, y ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy chị em Tôn gia đang bận rộn ngoài đồng, những thân cây ngô cao tạo thành một lớp màn màu xanh lá đậm, hình dáng của thú nhân bị che khuất không nhìn rõ.

Ninh Phỉ không phủ nhận cũng không xác nhận, anh nói: "Chuẩn bị trước vẫn tốt hơn, tuy rằng giữa các bộ lạc nhìn có vẻ rất thân thiện, nhưng đó là vì chưa có xung đột lợi ích. Lang tộc vì bị phân tán quá nhiều nên có xung đột về mặt lợi ích nên bị một tên thủ lĩnh tham vọng thống nhất bằng cách cưỡng chế. Lãnh thổ của Lang tộc cách lãnh thổ của chúng ta không xa, nếu chúng ta mở rộng một chút sẽ có bị chồng chéo, ai biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì."

"Tham vọng có thể sẽ trở thành bước đệm dẫn đến thành công, nhưng phần lớn chỉ trở thành bia mộ." Mục Vân Sở hiếm khi nói ra điều gì đó có vẻ rất sâu sắc: "Thời điểm tận thế sẽ có rất nhiều người có siêu năng lực mang theo dã tâm, vì tài nguyên địa bàn đủ các loại tranh đấu, tất cả quy tắc đều bị phá vỡ rồi lại tái tổ chức. Những người có quyền lực mới có thể lên tiếng, nhưng chỉ những người vừa có sức mạnh vừa thông minh mới có thể làm người dẫn dắt. Người bình thường trong mắt những người dị năng giống như nô lệ, bọn họ nói sẽ bảo vệ người bình thường, nhưng cũng không ngừng áp bức bóc lột đám người bình thường. Nhưng nếu thật sự có nguy hiểm xảy ra, bọn họ sẽ là người trốn nhanh hơn bất kỳ ai..."

Ninh Phỉ đưa tay xoa đầu Mục Vân Sở, cười nói: "Sao lại nghĩ tới chuyện cũ rồi?"

"Ngươi không nghĩ tới sao?" Mục Vân Sở ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt tròn xoe của y lộ ra vẻ lo lắng mà còn kèm theo sự bối rối: "Môi trường sống của ngươi có tốt hơn của ta không? Mặc dù làm nhiệm vụ sẽ rất nguy hiểm... Nhưng cũng có thể thấy rất nhiều chuyện cá lớn nuốt cá bé phải không? Khi ta mới vừa tới đây, ta thường xuyên giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, vì ta sợ rằng vừa mở mắt liền trở về lúc trước, khắp nơi đều là zombie và đầy thực vật biến dị bị lây nhiễm. Ta không còn nhận được sự tôn trọng nào nữa, không đủ ăn đủ mặc, làm việc như một con chó nhưng đói đến mức không ngủ được. Ngươi luôn nói ta có tâm lý hẹp hòi, mưu mô, nhưng ta..."

"Tiểu Sở." Ninh Phỉ ngắt lời y: "Trong bất cứ hoàn cảnh xấu nào cũng sẽ xuất hiện những người vĩ đại, chúng ta không nên vì hoàn cảnh xung quanh ảnh hưởng đến nhân cách của mình. Ta biết ngươi lo lắng về điều gì, sợ hãi điều gì, nhưng những điều này đều cần ngươi tự mình vượt qua. Ngươi luôn nói hoàn cảnh trước đây của ta rất tốt, ta thừa nhận rằng sau khi sống trong quân đội gần mười năm đã nhận được rất nhiều sự giáo dục tốt, giúp ta có được một trái tim kiên cường và kỹ năng tốt. Nhưng bây giờ trong hoàn cảnh này, kỹ năng của ta có thật sự hữu dụng hay không? Ta cũng chỉ có thể dựa vào ý chí được rèn luyện trong quân đội để giữ vững mình, không được gục ngã, phải lạc quan. Tiểu Sở, ta vẫn chưa nói với ngươi, ta bị bom nổ chết khi đang làm nhiệm vụ. Ngay cả trong thời bình, vẫn có những điều xấu xa và những tội ác không thể tha thứ được ở những nơi mà ngươi không thể nhìn thấy. Trong hoàn cảnh tồi tệ như vậy, cuộc sống của người dân ở đó sống chẳng khác nào như sống trong ngày tận thế.Ví dụ như trong thế giới thú nhân này, những đứa trẻ và người già bị trục xuất rời khỏi bộ lạc. Khi họ rời khỏi, không có một bạn đồng hành và cũng không thể tự đi săn, chẳng phải bọn họ cũng có cảm giác nhưng mình đang sống trong tận thế đấy sao?"

Mục Vân Sở cúi đầu, tay vẫn tiếp tục giã tiêu ớt một cách đều đặn.

"Dù thân thể ở tận thế, nhưng tâm thì không ở đấy."

"Ta hiểu." Mục Vân Sở gật đầu, thở phào nhẹ nhõm nói: "Ta sẽ tự mình điều chỉnh bản thân."

Ninh Phỉ không nói thêm gì nữa, tiếp tục lật sách, đột nhiên hai mắt sáng lên, kéo Mục Vân Sở qua nói: "Ngươi xem cái này đi."

Hình nhân sâm được in màu ở trang này.

Nhân sâm là một loại thảo dược bồi bổ cơ thể tốt nhất, là một trong những loại thảo dược được mọi người xa xưa sử dụng. Chỉ là do khai thác quá mức nên nhân sâm già càng ngày càng trở nên hiếm hoi, còn loại nhân sâm nuôi trồng thì không khác gì rau củ thông thường.

Nhưng bây giờ ở đây, thú nhân chủ yếu sống bằng thịt, cũng không có ai đào nhân sâm. Đặc biệt là trong môi trường có bốn mùa rõ rệt và đầy đủ chất dinh dưỡng như thế này thì nhân sâm phát triển tốt hơn cả.

"Ta nhớ rất nhiều loại thuốc quý có thành phần nhân sâm, chúng ta có thể đào một ít rồi phơi khô. Nếu ai đó bị bệnh cần bồi bổ thì có thể cắt vài lát để nấu súp hay gì đó."

Mục Vân Sở đặt cối đá xuống, cầm cuốn sách cẩn thận xem qua, sau đó lật lại phần trước xem mục lục: "Nhân sâm không thể sử dụng thường xuyên, nếu sử dụng quá nhiều sẽ bị chảy máu cam. Nếu có thể tìm được quả kỷ tử* thì cũng tốt, phơi khô rồi ngâm nước uống, có lợi cho sức khỏe lắm."

(*Quả kỷ tử là quả chín phơi khô của cây khởi tử, được thu hái khi đã chuyển sang màu đỏ da cam, được ca ngợi là siêu thực phẩm bởi khả năng chống lại bệnh đái tháo đường và thậm chí cả ung thư. Ngoài ra, loại quả này chứa nhiềuchất chống lão hóa mạnh có thể làm chậm quá trình lão hóa.)

"Hoa cúc dại cũng không tồi, có thể ngâm với nước mật ong để làm nước giải nhiệt. Cũng phải có gì đó để giảm bớt tính nóng trong người do lượng thịt nạp vào mỗi ngày." Ninh Phỉ lại nhìn vào trang sách hình hoa cúc dại kia.

Hai người cúi đầu bàn tán hồi lâu, cuối cùng liệt kê ra tất cả các loại thảo dược muốn tìm. Ninh Phỉ suy nghĩ một chút, ra ngoài tìm một cuộn vỏ cây đã được phơi khô, dùng than củi để miêu tả chi tiết hình dáng của một số loại thảo dược cần thiết.

Cuốn sách này khá đặc biệt, tốt nhất là không nên để lộ ra ngoài.

"Chúng ta có nên làm giấy không?" Ninh Phỉ nói.

Hiện tại, vỏ cây bọn họ dùng để viết được lấy từ trên thân cây, ngâm trong hồ nước để bỏ nhựa, lớp vỏ thô ráp bên ngoài được bóc ra, chỉ để lại lớp vỏ mịn nhất ngoài cùng dính vào thân cây. Lớp vỏ cây sau khi khô có thể dùng để viết, vẽ, nhẹ hơn nhiều so với đá phiến và lông thú nhưng lại khó bảo quản. Tuy nhiên hiện tại thì bọn họ cũng không có gì quan trọng để bảo quản, vỏ cây thường sau khi sử dụng được ném thẳng vào hố lửa.

"Giấy quả là một ý hay!" Mục Vân Sở vỗ đùi, "Ta đã muốn làm việc này từ lâu, chỉ là bận quá nên quên mất. Mỗi lần đi đại tiện, hậu môn của ta đều có cảm giác chẳng sạch tí nào... Đã vậy đám mèo lớn lại có thói quen tự liếm hậu môn, ta không thể nào thẩm nổi!"

Ninh Phỉ rùng mình một cái, sao anh lại có thể quên được chuyện này? Đám mèo lớn đều thích sạch sẽ, bình thường khi không có việc gì thì chúng sẽ liếm lông cho nhau. Anh cũng thấy đám mèo lớn, mèo nhỏ sau khi ăn xong liền vây quanh cùng một chỗ, giơ chân sau lên để lộ bụng và liên tục liếm...

Chỉ nghĩ đến việc Ninh Chinh dùng miệng đã liếm hậu môn rồi lại hôn mặt mình, Ninh Phỉ liền cảm thấy cả người khó chịu.

"Chúng ta phải làm giấy thôi!"

Anh và Mục Vân Sở bình thường sau khi ân ái xong đều sẽ dùng lá cỏ để lau sạch, sau đó mới tắm rửa một chút, chỉ cần có giấy thì không cần phiền phức như vậy.

Làm giấy rơm không khó, cái khó là làm sao để có được cái bể chứa nước để bỏ bột rơm đã được giã vào. Ngày xưa khi chưa có xi măng, người xưa dùng bột nếp trộn với vôi, đất, cát để kết dính, nhưng bây giờ thậm chí cả gạo nếp cũng chẳng có.

"Gạo cũng có độ kết dính mà, sao không dùng gạo thử xem?" Mục Vân Sở nói.

Hai người nói là làm, bọn họ mang theo xẻng vỏ sò đi thẳng đến một khoảng đất trống ngoài sân, bắt đầu dùng xẻng đào. Lão Thạch Đầu tới hỏi một chút, Ninh Phỉ chỉ nói làm giấy, nhưng giấy không ăn được.

Lão Thạch Đầu không hiểu tại sao, thấy hai vị sứ giả không cần giúp đỡ, liền trở lại sân sau cắt cỏ và nấu thức ăn cho heo.

Đào một cái bể hình chữ nhật, đáy bể cũng được nén chặt. Ninh Phỉ nhặt những viên sỏi còn sót lại từ việc làm sân trong quảng trường, trải dày lên trên thành và đáy hồ, Mục Vân Sở thì đi nấu một lượng cơm lớn.

Vì không có cát, bọn họ dùng một ít sỏi, trộn bùn đất với cơm sau đó bôi vào các khe hở trên đá. Sau khi khô thì cho nước vào bể. Nếu không bị rỉ nước hoặc rỉ nước chậm thì coi như thành công.

Sau đó Ninh Phỉ bắt đầu dệt màn trúc dùng để làm giấy.

Màn trúc này được làm từ những mảnh trúc được chẻ mỏng để giấy mịn hơn. Sau khi hoàn thành, họ dùng các thanh trúc bao quanh tứ phía và màn trúc dùng để treo bột giấy đã sẵn sàng.

Hiện tại đang là mùa mưa, trời đã mưa liên tục nên ước chừng phải chờ tầm bảy tám ngày cái bể mới khô hoàn toàn. Hai người lại dùng bình gốm múc nước từ ao trong sân rồi đổ vào bể. Sau khi đổ đầy liền kiểm tra xem độ rò rỉ nước của bể này.

Quảng trường đã được lát đá xong, đám thú nhân còn dựa theo màu sắc đá vụn tạo ra hình dạng đẹp mắt cho quảng trường. Đám con non ham chơi hôm nay cũng không đi chăn dê, mỗi ngày đều chạy nhảy khắp quảng trường, dù có lăn lộn dưới đất cũng không sợ bị dính bùn. Hai cái ao ở hai đầu quảng trường cũng được đào xong, mỗi cái đều có kích thước khoảng 20x30m. Ở giữa ao còn để một cái bệ nhỏ tầm 3x3m, xung quanh được xây bằng đá và trên đó có một cái mái che nhỏ.

Một cây cầu tre nhỏ rộng hơn một mét được làm bằng trúc nối từ chỗ mái che đến bên bờ ao.

Phần sâu nhất của ao có thể đạt tầm bốn đến năm mét, nguồn nước ngầm tự nhiên chảy lên trên. Xung quanh ao là phần nông khoảng một mét, sâu một mét, cũng mô phỏng theo cái ao nhỏ do Ninh Phỉ làm, chứa đầy đá và vỏ sò bao quanh. Như vậy lúc tắm có thể ngồi thoải mái trên cái bệ nước nông đó.

Hai bên ao đều được đào một rãnh sâu một mét, viền xung quanh bằng đá vụn và mảnh gốm. Đại Hoa và những người khác cũng đào rất nhiều hoa dại trên núi và trồng chúng ở ven rãnh nước nhỏ này. Bây giờ hoa dại đang nở rộ, duf trong ao còn chưa có nước nhưng đã lộ ra dáng vẻ bừng bừng sức sống.

Cái rãnh nước ở ruộng cũng gần như hoàn thành, nước từ ao được dẫn vào sâu trong ruộng. Dù trời không mưa cũng không cần quá lo lắng về việc tưới nước, đôi khi còn may mắn câu được vài con cá nhỏ trong ao để thêm vào bữa ăn.

Thú nhân của Hồ tộc kia đã học được cách đan giỏ trúc, sau khi trở về vài ngày, y lại mang theo một nhóc hồ ly con gầy gò. Lần này, y tới là để học làm đồ gốm.

Thú nhân của Hồ tộc mỗi ngày đều mang theo măng cho bọn họ, đôi khi không chỉ măng mà còn có các loại quả dại được gói kỹ trong lá cây, có vị chua ngọt.

Con thú nhân Hồ tộc đến học làm gốm kia tên là Bạch, có lẽ vì chóp đuôi của y có màu trắng. Đứa nhỏ mà y mang theo là đứa trẻ do chị gái y để lại. Chị gái y đã chết, nhưng anh rể của y thì vẫn còn ở lại bộ lạc cũ. Bạch cùng với nữ tộc trưởng hiện tại mang theo con của chị gái y đến đây để kiếm sống.

Con non đã cai sữa nhưng lại gầy gò nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn nhìn quanh với vẻ sợ hãi, giống như cậu của mình, nó rụt rè đến đáng thương. Khi có bất kỳ động tĩnh nhỏ gì đều co rúm lại, rồi thu mình lại thành như quả bỏng.

Bạch dẫn cháu trai đến đây, thật ra Ninh Phỉ cũng biết tại sao. Hồ tộc trông khá ổn nhưng vẫn thiếu thức ăn. Con non vẫn chưa đi săn được nhưng vẫn cần ăn, nhưng chân Bạch lại bị thương tật. Mỗi ngày chỉ có thể hái quả dại hoặc bắt một ít sâu và giun đất để ăn, hoặc trao đổi chiếu rơm tự dệt với những thú nhân khác để đổi lấy ít thịt, vừa đủ để nuôi con non lớn như bây giờ.

Nữ tộc trưởng yêu cầu y đến bộ lạc để học dệt vải, thật ra ngoài kỹ năng khéo tay của Bạch, cô cũng muốn cho y một con đường sống. Hơn nữa nữ tộc trưởng mỗi ngày đều đưa măng đến để đổi ít thức ăn, phần lớn thức ăn này sẽ đi vào bụng của đám con non trong bộ lạc.

Lần này đến học làm đồ gốm cũng là do nữ tộc trưởng và Ninh Phỉ thỏa thuận với nhau, vẫn là để Bạch học, hơn nữa còn cho phép mang theo cháu trai của mình.

Trong ba ngày học giỏ trúc, Bạch vẫn sống trong bộ lạc của Ninh Phỉ, nhưng y vẫn nhất quyết không chịu vào trong nhà. Có lẽ y biết đám thú nhân này nhạy cảm với mùi trên người mình nên kiên quyết muốn ngủ trong kho củi. Nhưng ngay cả kho củi cũng rất thoải mái, có rơm rạ thật dày làm đệm, buổi tối có gió đêm thổi qua. Vì được bao quanh bởi mùi của những kẻ săn mồi to lớn nên y không cần lo lắng về việc có kẻ mù nào đó tấn công mình vào lúc nửa đêm.

Chỉ trong vòng ba ngày, Bạch đã béo lên rất nhiều.

Thú nhân trong bộ lạc đối xử rất tốt với đàn con non, Đại Hoa thậm chí còn cho con mình chơi với hồ ly nhỏ . Nhưng con hồ ly nhỏ quá nhút nhát và không chịu rời xa cậu mình cho dù chỉ một bước.

Con hồ ly nhỏ vẫn chưa có bộ lông màu đỏ xinh đẹp, toàn thân lông màu xám xịt, dính bệt lại với nhau, trông giống như một đứa bé ăn xin bẩn thỉu. Lão Thạch Đầu dạy Bạch cách tắm rửa cho con hồ ly nhỏ, con non sau khi tắm rửa sạch sẽ được đặt cạnh hố lửa để làm khô lông, bộ lông bồng bềnh của hồ ly nhỏ khiến nó trông mập mạp hơn một chút.

Lúc ăn cơm, Ninh Phỉ đặc biệt vắt chút sữa dê, nấu cháo thịt cho hồ ly nhỏ.

Đàn dê con sắp cai sữa, bây giờ dù ăn cỏ cũng có thể đủ no, sữa dê không để lâu được nhưng cũng đủ dùng để thêm phần cho đàn con ăn thêm.

Đám thú nhân cùng Mục Vân Vũ đi đến bãi cạn, mang về rất nhiều than đá. Ninh Phỉ đưa Lão Thạch Đầu đến hang động đầu tiên để mở rộng và gia cố hang động rách nát để chứa than đá. Tuy rằng hiện tại những viên than đá này chỉ có thể dùng để nấu ăn nhưng lại không thể nướng khoai lang khiến cho đám thú nhân có chút ghét bỏ, nhưng khi mùa tuyết đến, lợi ích của than đá để sưởi ấm sẽ dần được hiện ra.

Bể nước dùng bột gạo dán chặt không hoàn toàn không rỉ nước nhưng tốc độ rỉ nước lại khá chậm. Điều này khiến Ninh Phỉ và Mục Vân Sở có chút hy vọng, bọn họ nhanh chóng gom một đống vỏ cây và rơm, chặt thành từng mảnh, cho vào ao và giã thành bột mịn, sau đó đem rèm trúc bỏ vào, vụng về lắc lư.

Khi tờ giấy rơm đầu tiên được gỡ bỏ hoàn toàn khỏi rèm trúc, Ninh Phỉ và Mục Vân Sở đều nở nụ cười hài lòng.

Tiểu cúc hoa rốt cuộc không phải chịu khổ nữa!

Trên thực tế, giấy rơm có rất nhiều công dụng, ví dụ như dùng để dán cửa sổ, dán tường, viết chữ, hoặc lau mông. Hai người bận rộn từ sáng đến tối, cuối cùng cũng làm được khoảng trăm miếng giấy rơm đem phơi dưới mái hiên.

Đám thú nhân không mấy hứng thú đối với những thứ không thể ăn, không thể uống thậm chí còn không thể mặc. Cho đến khi họ thấy bức tranh Thần thú mới do Mục Vân Sở vẽ ra, họ mới thật sự nhận ra giá trị của loại giấy này. Dù sao thì hình vẽ Thần thú lúc trước đã có chút ẩm ướt và bị bạc màu, nhìn đã mờ nhạt dần.

Mục Vân Sở dùng tro dưới đáy nồi trộn một ít bột gạo tạo thành một loại mực gần giống như mực nước, sau đó xin anh em Tôn gia một ít lông đuôi, miễn cưỡng buộc lại làm ra chiếc bút lông đầu tiên trên thế giới này. Chiếc bút lông ngấm đầy mực được viết lên giấy những dòng chữ đen và đẹp, hình vẽ cũng rất rõ ràng và không còn bị nhòe thành một khối như trước nữa.

Đám thú nhân xúm lại năn nỉ hồi lâu, cuối cùng Mục Vân Sở đồng ý vẽ một bức tranh Thần thú ở mỗi nhà. Mục Vân Sở có nền tảng học chữ Hán và được tiếp xúc với một số loại bút mực và màu sắc khi còn nhỏ, vì vậy lần này y vẽ Thần thú trên một ngọn núi, với những đám mây bao phủ lấy đỉnh núi và xa xa còn có những ngọn núi mờ mờ ẩn ẩn trong đám mây. Gần đó còn có một số cây thông, cây bách và trúc.

Thần thú tựa người vào những đám mây, trong tay cầm quyền trượng, sau lưng đôi cánh giơ cao, đôi quấn quanh eo. Ngài đội một chiếc vương miện đính đầy đá quý và nhìn xuống với đôi mắt hé mở, như thể đang quan sát những con dân đang bận rộn ở dưới trần gian.

Lúc này, đám thú nhân mới nhận ra được giá trị của tấm giấy rơm, vì cuối cùng bọn họ cũng thấy rõ diện mạo của Thần thú trông như thế nào!

Bạch đứng phía sau đám thú nhân, vươn cổ nhìn bức tranh Thần thú trong tay đám thú nhân, vừa sợ hãi vừa hâm mộ. Trong thời gian ở đây, y đã nghe không ít thú nhân nhắc đến khả năng của Thần thú, còn khoe tên của mình với y. Y ước mình có thể tìm hiểu mọi thứ về bộ lạc này và được thần thú công nhận mình, để y có thể cầu xin thần ban cho mình một cái tên.

Có tên nghĩa là được Thần thú phù hộ, nghĩ đến liền cẩm thấy rất vui vẻ.

Bạch đã mất một tháng để học cách đan giỏ trúc, làm mành trúc và đồ gốm, còn học được cách nấu món hầm. Y luyến tiếc không muốn rời đi, nhưng nữ tộc trưởng lại nói cho y biết, măng trong rừng trúc đã lớn, bọn họ không có gì để trao đổi với bộ lạc này nữa, trừ khi Ninh Phỉ lại đến hợp tác với bọn họ.

Điều này khiến cho Bạch có chút mất mát, nhưng vẫn dắt theo cháu trai rời khỏi bộ lạc. Tuy nhiên, y đã cầu xin Ninh Phỉ cho y một bức tranh của Thần thú.

"Bọn ta sẽ nỗ lực để được Thần thú thừa nhận, và cũng hy vọng được Thần thú phù hộ, vì vậy có thể cho ta một tấm hình của Thần thú được không? Ta có thể tới chỗ các ngươi làm việc mỗi ngày mà không cần ăn, không cần uống cũng được!" Y nhẹ nhàng nói, mặt đỏ bừng bừng vì xấu hổ.

Khi Ninh Phỉ đưa cho y bức tranh của Thần thú, thú nhân Hồ tộc này suýt chút nữa đã khóc khi rời đi.

Lúa trên cánh đồng cuối cùng đã chín, thú nhân trong bộ lạc bắt đầu tiến hành thu hoạch. Sau khi thu hoạch lúa xong thì mùa thu hoạch ngô cũng sắp đến.

Hiện tại đám thú nhân đã chia mấy người đi đến bãi cạn, mỗi ngày còn có một nhóm người đi săn, đã đến lúc mọi người cũng phải ra biển, Ninh Phỉ đang suy nghĩ có nên phân thêm mấy thú nhân để hoàn toàn thay thế Mục Vân Vũ hay không, nhưng đi biển thì cũng cần có nhân lực.

Tuy nhiên, công việc ngoài đồng đã có người làm, Ninh Phỉ trực tiếp tìm nữ tộc trưởng Hồ tộc, nàng đã cử khoảng bảy, tám người tới, trong đó có Bạch và cháu trai của y.

Làm việc trên đồng có chị em Tôn gia và cùng với một đám thú nhân Hồ tộc, thay thế cho những người có khả năng đi săn. Mùa mưa sắp kết thúc, bọn họ bắt đầu chuẩn bị dự trữ lương thực cho mùa tuyết. Hơn nữa, không g chỉ cần chuẩn bị thức ăn mà còn phải xây ngôi nhà mới.

Có người từ bên Hổ tộc cũng đến hỏi khi nào có thể cử người sang giúp họ hướng dẫn cách xây nhà.

Vào thời điểm cực kỳ bận rộn này, Mục Vân Vũ cuối cùng cũng mang đến một tin tốt.

"Ta có vài người bạn đến, trong đó có đại bàng vàng, đại bàng biển, và cả kền kền từ nơi xa đến, có đến khoảng năm sáu con."

Đối với Ninh Phỉ thì đây là tin tức tốt, anh gần như nhảy dựng lên, vội vàng hỏi: "Còn bao lâu nữa họ mới tới?"

"Ba đến năm ngày nữa họ mới tới." Mục Vân Vũ cũng thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian này hắn bay đi bay lại nên thật sự rất mệt mỏi, choáng váng.

"Chờ bọn họ tới, ngươi và Tiểu Sở có thể dẫn mọi người đi biển."

Tuy thú nhân Hồ tộc nhỏ yếu hơn so với Hổ tộc và Báo Hoa tộc nhưng họ lại linh hoạt hơn. Bọn họ nhanh chóng thu hoạch lúa và phơi khô trên ruộng, rồi mang theo giỏ trúc đi thu gom ngô. Điều này khiến các thú nhân có thêm nhiều thời gian và sức lực để đi săn, các lão thú nhân cũng bắt đầu chuẩn bị xây nhà, cần phải làm đủ gạch để nung.

Đại Thạch cũng bị Ninh Phỉ phái đi bộ lạc Hổ tộc để dạy bọn họ cách xây nhà. Nhưng đến mùa tuyết, than đá của Hổ tộc vẫn không được thiếu.

Hôm nay Ninh Phỉ đang bận rộn làm giá phơi ngô, để ngô thu hoạch được phải phơi trên giá, nghiền nát thành từng miếng để bảo quản. Trong khi đang bận rộn, anh đột nhiên nghe thấy tiếng rít trầm không giống của Đại Vũ phát ra từ trên trời.

Anh đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thú nhân Vũ tộc khổng lồ đang lượn lờ trên không trung, như đang cân nhắc xem có nên đáp xuống hay không.

Thú nhân Vũ tộc này so với Mục Vân Vũ còn lớn hơn, Mục Vân Vũ xòe cánh ra có thể dài khoảng mười mét, nhưng con này nhất định phải dài ít nhất mười lăm mét!!

Đám thú nhân bị thú nhân Vũ tộc khổng lồ này làm cho hoảng sợ, tất cả đều dừng việc đang làm, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bạch đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, cháu trai của y sợ hãi đến choáng váng đầu, nó kêu lớn rồi chạy ra ngoài, như muốn trốn vào trong góc nhà của bộ lạc, nhưng bây giờ bọn họ đang làm việc trong ruộng, cách nhà của bộ lạc còn rất xa.

Bạch vội vàng đuổi theo, nhưng con chim khổng lồ phía trên đầu y đột nhiên lao xuống, dùng móng vuốt sắc nhọn tóm lấy thắt lưng của Bạch, rồi bất ngờ lao lên trời lần nữa!