Edit: Cú Mèo
Beta: Tobi
Checker: chưa check
***
Ninh Phỉ không ngờ rằng tính tình của Vũ tộc lại tệ đến vậy, anh vội vàng chạy lên, la lớn: "Ngươi có phải là bạn của Đại Vũ hay không??? Hãy thả con thú nhân đó ra!"
Con kền kền bất ngờ lao xuống, khi gần chạm đến mặt đất thì đột nhiên buông móng vuốt thả thú nhân đó ra. Bạch lăn vài vòng trên mặt đất sợ đến mức không thể đứng dậy, rõ ràng là bị dọa cho choáng váng.
Gió từ đôi cánh của con kền kền quạt vào mặt làm y đau đớn, nó thả con thú nhân xuống rồi lại bay lên trời, sau đó từ từ đáp xuống mái nhà của một ngôi nhà, với giọng nói trầm đục mang chút kinh thường: "Đây là bộ lạc mà Vũ nói có đầy đủ thức ăn nước uống và nuôi được con non đấy sao? Yếu ớt như thế này à?"
Ninh Phỉ đỡ Bạch đứng dậy, con non hoảng loạn cũng đã được các thú nhân khác ôm vào lòng. Anh lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không tin Vũ thì cũng không cần phải đến đây để làm gì. Hay là bộ lạc của ngươi cũng đối xử với bạn bè mình như vậy à?"
"Đám thú nhân yếu ớt..." Kền kền cúi đầu đen xuống, mỏ vàng lớn mở ra khép lại: "Đám thú nhân yếu ớt đáng để sống sao?"
Ninh Phỉ thật sự không biết phải nói gì với tính khí xấu xa của con thú nhân này, anh nói: "Cho dù là thú nhân yếu ớt nhất đi chăng nữa thì cũng có lý do để sống, đó là sứ mệnh của Thần Thú ban cho thú nhân. Nếu thú nhân mạnh mẽ lại thích đem kẻ yếu ra để bắt nạt thì ta lại càng nghi ngờ ý nghĩa sự tồn tại của ngươi. Hơn nữa, dù là thú nhân mạnh mẽ đến đâu cũng từng có lúc yếu đuối. Ngươi có nghĩa rằng khi ngươi còn là con non thì không có lý do gì để sống sao?"
Con kền kền đột nhiên bay từ mái nhà xuống, hạ cánh trước mặt Ninh Phỉ. Hình dạng thú của hắn cao lớn hơn rất nhiều so với hình người của Ninh Phỉ, khiến Ninh Phỉ trông như một đứa trẻ trước mặt hắn.
"...Thú vị," Kền kền nhìn con linh miêu trước mặt không lùi bước, cười khẩy: "Vũ nói ở đây có một tổ ấm phù hợp, là ở đâu?"
Ninh Phỉ khó chịu, anh chỉ vào một khu đất trống ở phía bên kia quảng trường, nói: "Chưa xây dựng xong, chỉ đợi ngươi đến để rồi tự đi mà xây lấy."
Kền kền nghiêng đầu nhìn đống vật liệu lộn xộn ở bên đó, rồi lại nhìn các thú nhân trước mặt, nói: "Không sao, Vũ nói nơi đây có thể chăm sóc tốt cho các con non, nơi ta ở không quan trọng, nhưng các ngươi phải chăm sóc con non của ta thật tốt."
"Con non của ngươi?" Ninh Phỉ nhìn xung quanh, không thấy dấu hiệu của bất kỳ con non của Vũ tộc nào.
Kền kền hừ một tiếng, quay người bay đi. Hắn bay rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, y khó khăn lắm mới trụ vững trên đôi chân của mình, tóc bị mồ hôi lạnh thấm ướt dính vào mặt.
Y nhận lại đứa cháu từ tay người khác, ôm chặt vào lòng, giọng run rẩy: "Thật, thật đáng sợ..." Y nghĩ rằng những con báo và hổ của bộ lạc này đã đủ đáng sợ rồi, không ngờ trên thế giới còn có những thú nhân đáng sợ hơn cả họ.
Thấy thú nhân Vũ tộc bay đi, các thú nhân trong bộ lạc đều tụ tập lại, Lão Thạch Đầu cũng cảm thấy sợ hãi nói: "Đây là bạn của Đại Vũ sao? Bạn của hắn sao lại như thế này..."
Mục Vân Sở nhớ lại lần đầu gặp Đại Vũ, không nhịn được cười khẩu: "Chắc hẳn thú nhân Vũ tộc đều thích trêu chọc những thú nhân yếu hơn mình? Lần trước là ta, lần này là Bạch, không biết lần sau sẽ là ai nữa."
Ninh Phỉ cũng cảm thấy đau đầu, anh nói: "Mọi người đi làm việc đi, chờ Đại Vũ trở lại ta sẽ hỏi rõ cho ra lẽ chuyện này."
Vừa dứt lời, con kền kền lại bay trở lại, chân của hắn còn cầm một thứ không rõ là gì. Hắn bay đến trước mặt Ninh Phỉ, nhẹ nhàng đặt thứ trong chân xuống đất. Đó là một mảnh da thú, khi rơi xuống đất thì mở ra, lộ ra vài con chim non còn chưa mọc lông.
Ninh Phỉ có chút kinh ngạc nhìn mấy con chim non: "Đây là con của ngươi sao? Vậy bạn đời của ngươi đâu?"
"Ta không có bạn đời." Giọng của kền kền có vẻ không kiên nhẫn, hắn cúi đầu dùng mỏ chạm vào những con chim non, rồi đẩy chúng về phía Ninh Phỉ: "Giúp ta cho chúng ăn."
Ninh Phỉ sững sờ: "Ta giúp ngươi... cho chim ăn?"
"Vũ nói các ngươi ở đây có thể chăm sóc tốt cho con non, sao? Không phải vậy sao?" Giọng kền kền trở nên mất kiên nhẫn hơn: "Vũ đâu?"
"Đại Vũ buổi chiều sẽ về, hay là ngươi... chờ hắn một chút đi?" Ninh Phỉ nhìn bầy chim non dưới đất có chút đau đầu: "Đám con của ngươi ăn gì?"
"Ăn thịt." Kền kền đi tới đi lui: "Vậy thì ta đợi hắn về."
Một con thú nhân nguyên hình mang sức ép lớn như thế này đứng đây thật sự không ổn chút nào. Có thể loài báo và hổ chỉ cảm thấy chống cự chứ không sợ hãi, nhưng những con Hồ tộc đang làm việc trên đồng thì có chút sợ hãi.
"Ngươi biến thành hình người đi, ta dẫn ngươi và con non đi ăn chút gì đó, ngươi cũng nên nghỉ ngơi một chút." Ninh Phỉ cúi đầu nhấc gói da thú chứa những con chim non. Dù chúng còn nhỏ, nhưng kích cỡ đã bằng những con gà nhỏ, cầm khá nặng tay.
Kền kền nhìn xung quanh, hỏi: "Ngươi là tộc trưởng ở đây sao?" Hắn có thể cảm nhận rõ ràng con linh miêu này không hề yếu, hơn nữa ánh mắt của những thú nhân xung quanh đều nhìn về phía hắn, như sợ hắn làm tổn thương con linh miêu này.
Ánh mắt như thế này chỉ xuất hiện khi các thú nhân trong bộ lạc nhìn tộc trưởng của mình.
"Không hẳn, nhưng cũng gần như vậy." Ninh Phỉ nói nhỏ với Bạch đứng bên cạnh: "Ngươi đi làm việc của mình đi, nếu mệt thì nghỉ một chút, không sao cả."
Bạch ôm chặt con non trong lòng, cảnh giác nhìn con kền kền: "Ta, ta sẽ ở lại với ngươi, ta có kinh nghiệm chăm sóc con non... Ta, ta không sao đâu."
Ninh Phỉ nhìn Bạch, mỉm cười đồng ý.
Kền kền hóa thành hình người, cao hơn Ninh Phỉ cả một cái đầu rưỡi. Vai rộng, toàn thân đầy cơ bắp mạnh mẽ, mái tóc đen dài ngang vai, nhưng đuôi tóc lại có màu bạc, mềm mại rủ xuống vai.
Hắn đi theo sau Ninh Phỉ, bước đi khệnh khạng, hoàn toàn không cảm thấy việc để lộ cơ thể như vậy có gì sai, thậm chí có thể còn thấy đó là một vinh dự.
Dù sao chỗ nào của hắn cũng lớn hơn, lớn và đẹp là niềm tự hào của những thú nhân mạnh mẽ.
Ninh Phỉ sắp xếp đưa hắn vào đình nhỏ trong sân, để những con non trên bàn. Anh bảo Bạch đi tìm Mục Vân Sở lấy ít thịt tươi về, còn mình thì tranh thủ nói chuyện thêm với con kền kền một chút.
Mục Vân Sở đang ở trong sân, đưa cho Bạch ít thịt tươi và một con dao làm từ vỏ sò, tiện tay bế luôn hồ ly nhỏ.
Bạch căng thẳng bước vào đình, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt lạnh lùng của con kền kền lướt qua người y, phát ra tiếng hừ khinh thường.
Những con chim non ngửi thấy mùi thịt, liền mở to miệng kêu lên. Bạch cố gắng cắt thịt thành từng miếng nhỏ, nhét vào miệng những con non.
Kền kền thấy y vụng về, liền giật lấy miếng thịt, tự mình cắn một miếng lớn, rồi xé thịt thành từng miếng nhỏ, không chút kiên nhẫn nào mà đút cho chim non.
Ninh Phỉ mang ít bánh bao nhân thịt đến đặt lên bàn, hỏi: "Vừa rồi ngươi nói không có bạn đời, vậy đám con này là sao? Không lẽ ngươi cướp của người khác..."
Kền kền phun ra khí lạnh từ mũi, thái độ có vẻ khó chịu: "Sao có thể, nếu không phải Đại Vũ nói ở đây có thể chăm sóc con non, ta đã không mang gánh nặng này đến. Chẳng qua là ta nhặt được chúng, ai biết có sống nổi được hay không."
Mặc dù nói như vậy, nhưng tay vẫn không ngừng đút thịt cho chim non, đến khi chúng no căng, hắn mới gặm những chiếc xương không còn nhiều thịt, nhai rào rạo xương.
Ninh Phỉ đẩy đĩa bánh nhân thịt đến, nói: "Đây là thức ăn của bộ lạc chúng ta, ngươi thử xem có hợp khẩu vị không."
Con kền kền đưa tay bẩn thỉu chụp lấy bánh nhân thịt, ăn ngấu nghiến, chỉ một lúc đã hết cả đĩa. Hắn xoa bụng, đứng lên: "Ta đi tìm chút đồ ăn, lát nữa quay lại."
Nếu không vì đám con non này, hắn đã không nhận thức ăn từ đám thú nhân yếu hơn mình, thật mất mặt.
"Đi về hướng đó đi, Đại Vũ cũng ở đó, chỗ đó có khá nhiều con mồi ở bãi cạn." Ninh Phỉ chỉ hướng cho hắn.
Nhìn con kền kền lần nữa bay đi, Ninh Phỉ thở dài.
Con kền kền này giống như một kẻ gây rối trong quân đội, ỷ có chút năng lực mà xem thường mọi người, chỉ muốn làm theo ý mình. Hy vọng hắn không gây ra bất kỳ rắc rối gì.
Bạch ngồi phịch xuống ghế dài trong đình, chân mềm nhũn. Y nhìn bầy chim non đã no nê chơi đùa trong lớp da thú, run rẩy nói: "Những con chim non như thế này sao lại lớn được như hắn? Không lẽ thật sự là hắn trộm về?"
Ninh Phỉ dùng ngón tay chọc chọc vào bầy chim non, đếm được có hết thảy năm con. Chúng chưa mọc đủ lông, trông trụi lủi và xấu xí, miệng to gần bằng một nửa cơ thể.
"Có lẽ không phải như thế, có thể là cha mẹ chúng gặp rắc rối không thể nuôi nổi... Người đó dù trông khó chịu nhưng vẫn chăm nôm chúng rất chu đáo, còn cho chúng ăn no nữa. Hơn nữa, có thể trên đường đến đây, chính hắn là người đã chăm sóc chúng."
Chim non không kiên nhẫn mấy khi anh chơi với chúng, chúng đều thò mông ra và quay lại mổ tay anh.
Ninh Phỉ mỉm cười, rút tay về, nói với Bạch: "Ngươi đừng ra đồng nữa, ở trong sân làm việc, đồng thời chăm sóc bọn nhỏ đi. Ta phải đi làm việc rồi." Nói xong, anh vội vàng rời đi.
Bạch đột nhiên đứng dậy muốn gọi Ninh Phỉ lại nhưng rồi nuốt lời vào bụng. Y do dự một lúc rồi ôm đám chim non trong lòng, rồi bước vào nhà kho. Đình có khá nhiều lỗ hổng,, gần đã gần tối rồi, gió lại khá lạnh, e rằng có thể dễ làm bọn nhỏ bị ốm.
Nhà kho rộng rãi, y đã dọn dẹp ra một góc ấm áp, thường ngày ở cùng cháu trai. Mặc dù Ninh Phỉ cũng mời y tới ở trong nhà, nhưng y luôn cảm thấy như vậy sẽ làm phiền người khác cũng không hay. Hơn nữa, y là một hồ ly lại ở cùng báo hổ, nên ban đêm có thể sẽ không ngủ được.
Bầy chim non được đặt lên đệm cỏ mềm, chúng kêu khẽ và chui ra khỏi lớp da thú, lăn lộn trong đống cỏ rồi nằm rúc vào nhau ngủ. Bạch vuốt ve những cái đầu trụi lủi và đôi cánh nhỏ mềm, rồi phủ cỏ lên quanh chúng. Sau đó, y bế mấy thanh trúc đã được chẻ nhỏ, bắt đầu đan giỏ.
Đại Vũ trở về cùng với Hắc - con kền kền, Đại Vũ cầm mười cái giỏ trúc đã được buộc lại, còn trong móng Hắc là một con bò rừng trưởng thành.
Con bò rừng trưởng thành to như một chiếc xe tăng, nặng khoảng ba bốn tấn, nhưng một con bò rừng nặng như vậy bị kền kền tóm được trông nhẹ nhàng cứ như bắt một con thỏ.
Đại Vũ thả mấy cái giỏ trúc xuống, chạy đi tìm Ninh Phỉ: "Đây là bạn ta, tên là Hắc. Dù tính tình không tốt lắm, nhưng không phải người xấu, chỉ là nhìn có hơi đáng sợ thôi."
Mục Vân Sở thấy Đại Vũ trở về, liền quấn cái váy cho hắn, phàn nàn: "Hắn vừa đến đã nhấc Bạch lên giữa không trung, suýt nữa làm con hồ ly nhỏ đó sợ chết khiếp. Người của Vũ tộc các ngươi đều thích trêu chọc người khác như vậy sao?"
Đại Vũ cười, đưa tay xoa đầu Mục Vân Sở.
Con bò rừng bị ném mạnh xuống trước sân, Hắc dùng một chân dẫm lên con bò rừng, quay sang hét lên với Đại Vũ: "Đây là bộ lạc mà ngươi nói đây sao? Có chỗ ở không? Ở đâu?"
"Ngươi giúp đỡ thì sẽ có." Đại Vũ đáp lại, rồi bỏ mặc hắn, cùng Mục Vân Sở đi xử lý ngô.
Hắc lại hừ một tiếng, dùng mỏ sắc nhọn và cứng rắn của mình xé toạc lớp da dày của bò rừng, bắt đầu ăn thịt tươi bên cạnh.
Ninh Phỉ nhìn hắn muốn nói rồi lại thôi. Trong bộ lạc, kể từ khi mọi người bắt đầu ăn thức ăn được nấu chín thì đã ít ăn thịt sống rồi. Trừ khi đi săn cảm thấy đói, họ mới bắt một con thỏ làm bữa ăn nhẹ. Nhưng nếu có thức ăn được nấu chín, họ vẫn sẽ ưu tiên hơn.
Hắc ăn uống no nê, bỏ lại gần hết con bò rừng còn sót lại rồi nói với Ninh Phỉ: "Để cho các ngươi."
Ninh Phỉ:...
Thật sự là một kẻ bảo thủ, thật đáng ghét.
Những thú nhân đi săn cũng trở về, họ không còn ngạc nhiên với việc bộ lạc có thêm thành viên mới, chỉ thấy phiền vì tên to lớn này cứ khỏa thân đi qua đi lại.
Ninh Chinh nhìn con bò rừng cạnh sân, rồi quăng con nai đực trên vai xuống bước vào sân: "Anh, con bò này là sao?"
Ninh Phỉ đang cùng Lão Thạch Đầu và Mục Vân Sở chuẩn bị bữa tối, nghe thấy tiếng Ninh Chinh liền từ nhà bếp thò đầu ra, nói lớn: "Chuẩn bị đi, tối nay ăn thịt bò hầm."
Hắc ngồi xổm bên cạnh Ninh Chinh nhìn hắn lột da và cắt thịt bò, rửa sạch thịt rồi cắt thành miếng nhỏ, đặt vào nồi và thêm một đống thứ không biết là gì, đổ nước vào và đặt lên bếp lửa.
Hắn duỗi tay hơ qua lửa, nhanh chóng rụt tay lại, đưa vào miệng liếm. Rồi tò mò đi vòng quanh nồi vài lần: "Bộ lạc các ngươi ăn thứ này à?"
Ninh Chinh liếc nhìn hắn, không trả lời.
Hắc nhìn chằm chằm vào đống xương bò trong chậu, muốn lấy một cái gặm chơi, nhưng ngay cả xương cũng bị con hổ trắng bỏ vào nồi, thêm nước và đặt lên bếp. Hắn nhìn dãy nồi trên bếp và chợt nhớ ra điều gì đó.
"Con của ta đâu?"
Không ai trả lời hắn, dù sao ai cũng bận rộn.
Người của Hồ tộc đã hoàn thành công việc của mình, mỗi người vội vã mang theo một giỏ ngô, một túi bánh nướng và một miếng thịt xông khói lớn trở về bộ lạc của mình. Bây giờ trong bộ lạc này chỉ còn lại Bạch, người cố gắng ở lại để có thêm thức ăn cho cháu mình, dù đã làm xong công việc đồng áng, Bạch vẫn tìm thêm việc khác để làm, nhằm đảm bảo cháu mình được ăn uống đầy đủ.
Hắc đứng giữa sân, hít sâu một hơi. Toàn là mùi của những con mèo lớn này và mùi hôi của mấy con chó. Hắn đột nhiên hắt hơi, cuối cùng cũng phát hiện ra mùi của bầy con giữa đống mùi lạ.
Hắn lần theo mùi hương và thấy thú nhân nhỏ yếu kia đang ngồi trong đống cỏ, tay đang đan gì đó. Mùi của bầy con phát ra từ sau tấm rèm cỏ bên cạnh y.
Bạch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy thú nhân to lớn trước mặt, sợ hãi ngã về phía sau. Trước khi ngã chạm đất đã biến thành dạng thú, dang rộng móng muốn chạy. Nhưng dù cố thế nào cũng chỉ thấy mình ngày càng cao lên mà không tài nào thoát ra được.
Hắc nhấc con hồ ly lớn này lên trước mặt nhìn kỹ, xem xét cẩn thận, sau lại kéo đuôi bông xù của nó ra. Bạch không chịu nổi nữa, cơ thể run rẩy, một tuyến phòng vệ trên cơ thể y bỗng phóng ra một mùi hôi khủng khiếp.
Đây là biện pháp bảo vệ tính mạng của Hồ tộc, chỉ khi đối mặt với mối nguy hiểm lớn, nếu không họ sẽ không bao giờ phun ra.
Hắc không ngờ con hồ ly này lại có chiêu trò như vậy, toàn bộ cơ thể hắn cứng đờ, mắt trợn lên.
Bạch rơi xuống đất, nhanh chóng chạy đi, giữa đường thì lại nghe thấy tiếng động lớn phía sau.
Con kền kền xấu tính bị ngất xỉu bởi mùi hôi đấy, nằm thẳng đơ trên mặt đất.
Ninh Phỉ nghe thấy tiếng động liền vội vàng chạy từ nhà bếp ra, bị Bạch đụng phải. Bạch lắp bắp không nói được gì, toàn thân run rẩy. Anh thở dài, bảo Mục Vân Sở dẫn Bạch đi, rồi đi về phía phát ra tiếng động. Chưa đến nơi đã ngửi thấy mùi hôi thối ngột ngạt.
Anh che mũi nhìn Bạch đứng ở xa, rồi nhìn Hắc bất tỉnh dưới đất, không khỏi dở khóc dở cười.
Hắc được Đại Vũ dùng nước đánh thức, hắn đột nhiên ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con hồ ly đó đâu?"
Đại Vũ cau mày nhìn người bạn cũ của mình: "Ngươi đã làm gì y?"
"Ý ngươi là ta đã làm gì với y? Là y đã làm gì với ta thì có!!" Hắc giơ cánh tay lên ngửi, đôi mắt đỏ ngầu vì mùi hôi, nước mắt chảy ra: "Y đánh rắm vào mặt ta! Suýt chút nữa khiến ta chết ngạt!"
"Hồ tộc thường chỉ dùng mùi hôi tấn công kẻ thù khi tự vệ..." Đại Vũ cũng thấy mùi hôi không thể chịu được: "Ta đưa ngươi đi tắm trước, ngươi... Ngươi thật sự..." Hôi chết mất.
Hắc không biết mình đang tức giận hay bị mùi hôi làm chóng mặt, đầu óc hắn choáng váng đi theo Đại Vũ đến hồ nước bên cạnh quảng trường, trực tiếp nhảy vào, liều mạng cọ rửa để khử đi mùi hôi.
Đại Vũ bưng một chậu tro cây đến, bất đắc dĩ giúp người bạn mình chà rửa đi mùi hôi đấy. Tro cây có khả năng hấp thụ rất mạnh, đặc biệt trong đống tro này còn được trộn thêm một ít bạc hà khô và bột hoa không rõ nguồn gốc, sau khi tắm xong sẽ có mùi hương thơm ngát, rất được các nữ thú nhân trong bộ lạc yêu thích.
Hắc kỳ cọ từ đầu đến chân, đến mức tưởng chừng như lột cả một lớp da nhưng hắn vẫn cảm thấy mùi hôi chưa hết: "Ta phải giết y!" Hắn nói với giọng đầy căm hận.
Đại Vũ ném áo lông đã giặt sạch lên người bạn mình: "Mau lau khô và mặc quần áo vào... Nếu không thể chịu nổi thì tạm thời ở cùng ta vài ngày. Đợi nhà xây xong, ngươi sẽ có phòng riêng."
"Phòng riêng là cái gì?" Hắc không hiểu, bực bội hỏi: "Con hồ ly đó ở đâu?"
Đại Vũ nén cười: "Hồ tộc không ở đây vào ban đêm, bọn họ có bộ lạc riêng."
"Y về rồi à?" Hắc bước ra khỏi hồ, hỏi: "Bộ lạc Hồ tộc ở đâu?" Hắn nhất định phải trả thù, dù không thể xé nát con hồ ly đó ra, thì ít nhất cũng phải đánh cho y một trận.
"Không, y vẫn ở trong bộ lạc, nhưng... Chỗ ngươi vừa ngất xỉu chính là nơi ở của hắn. Nhưng bây giờ không thể ở đó được nữa, ngươi biết đấy... mùi quá nồng, phải mất vài ngày mới hết được." Đại Vũ kiên nhẫn giải thích, hắn cảm thấy trước đây mình không kiên nhẫn được như thế, có lẽ vì sống ở đây đã làm tính tình hắn dịu lại nhờ Mục Vân Sở và những người bạn.
"Vậy bây giờ y ở đâu?" Hắc nóng nảy.
"Y không chịu nổi đòn của ngươi đâu," Đại Vũ thở dài: "Nếu ngươi không dọa y, y cũng sẽ không làm vậy với ngươi. Giờ y đang chăm sóc những con non mà ngươi mang tới. Mà này, khi nào thì ngươi mới có bạn đời đấy hả?"
"Ta không có bạn đời." Nhắc đến những con non, Hắc dịu lại một chút: "Ta vốn không định đến đây, nhưng nơi ta ở xảy ra bão lớn, có rất nhiều người đã thiệt mạng. Những con non đó là do họ để lại, ta nhớ ngươi từng nói rằng ở đây có thể nuôi dưỡng con non, nên ta mang chúng tới. Nếu không nuôi được cũng không sao, ta cũng không kỳ vọng chúng sẽ sống sót..."
Giọng hắn trùng xuống, ai lại không mong bầy con non sống sót kia chứ? Nhưng không có cha mẹ chăm sóc, làm sao chúng có thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt này? Dù khi lớn lên chúng sẽ trở thành những thú nhân mạnh nhất của Vũ tộc, thế thì đã sao? Những con non mới nở còn bị con rắn lục nhỏ ức hiếp kia mà.
"Ở đây không thiếu thức ăn, chắc chắn có thể giúp ngươi nuôi những con non đó. Hơn nữa, những ngôi nhà ở đây vào mùa tuyết rất ấm áp, không lo bị lạnh cóng. Ngươi đừng quá lo lắng. Nhưng..." Đại Vũ nhớ đến lời của Ninh Phỉ, nói tiếp: "Ngươi phải phải giúp xây nhà, làm việc, nếu không bộ lạc không có đủ người để giúp ngươi chăm nuôi con non. Vài ngày nữa ta phải ra biển phơi muối, bộ lạc sẽ lại thiếu người..."
"Ngươi không phải đã gọi thêm người khác sao?" Hắc chậm rãi lau khô tóc.
"Ta nghĩ dù có gọi thêm bao nhiêu người thì nhân lực trong bộ lạc cũng không đủ. Ngươi có thấy không, mọi người đều rất bận rộn, thậm chí còn gọi bên Hồ tộc tới giúp nữa." Đại Vũ bưng chậu nước dưới chân lên nói: "Bộ lạc này khác với những bộ lạc khác, ngươi có thể thử sống ở đây vài ngày, nếu không thích thì cứ rời đi, chúng ta có thể giúp ngươi chăm sóc bầy con non." Hắn nhớ lại lúc mới đến, Ninh Phỉ cũng nói với hắn như vậy, bảo hắn thử ở vài ngày, nếu không thích thì có thể rời đi. Nhưng hắn đã sống ở đây hơn một năm, giờ đã gần hai năm rồi.
Hắc chỉ cúi đầu, nghịch nghịch mấy sợi tóc ướt trên đầu.
"Hắc," Đại Vũ đột nhiên dừng bước, hắn nhìn người bạn cao hơn mình một chút, cười nói: "Ta tìm được người bạn đời của mình rồi, nhưng không phải Kim điêu, mà là một con báo."
Hắc kinh ngạc nhìn hắn: "Báo? Ngươi... Ngươi không muốn con non nữa sao?"
"Ta đã nhắn cho những người trong bộ lạc cũ, nếu họ không nuôi nổi con non có thể gửi cho ta nuôi. Dù không nuôi con Kim điêu, thì cũng có thể nuôi báo con hoặc những con non khác, không sao cả. Hắc... Ngươi không biết, cảm giác có bạn đời tuyệt vời như thế nào đâu."