Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 71: Mệnh xui xẻo quá khó để sửa.




Edit: Nhật Hy

Beta: Tobi

Checker: chưa check

***

Lúc Ninh Phỉ chạy tới, mấy nhóc hổ con đã oe oe cất tiếng khóc chào đời, cả người ướt dầm dề nằm nép bên mẹ mấp máy khóc.

Vợ của Chu Nhai sinh một lúc hai chú hổ non, đang liếm sạch lớp nhau thai trên người chúng. Lần này có sáu hổ cái sắp sinh, hôm nay hai con đã hạ sinh được ba chú hổ con khoẻ mạnh.

Thú non ra đời là chuyện vui nhất của các thú nhân, nhưng cũng là nỗi lo lớn nhất. Phần thì vui mừng vì bộ lạc có thêm thành viên, phần thì lại lo lắng không biết có thể thuận lợi nuôi dưỡng chúng lớn lên được hay không.

Ninh Phỉ hoàn toàn tin tưởng những thú non kia có thể thuận lợi trưởng thành. Cứ nhìn ba con báo đốm con của Đại Hoa và đám sói con nàng nuôi lớn kia đi, con nào cũng khoẻ mạnh chắc nịch, không bệnh tật, cả ngày nhảy nhót lung tung, trông rất năng động.

Bạch không nghĩ gì về những thú non Hổ tộc đó, bản thân y giờ đây dìu già dắt trẻ, hiện giờ còn nuôi dưỡng năm con chim non, đã cảm thấy mệt mỏi rồi. Nhưng dù có mệt đến mấy cũng không bằng nhìn thấy mặt của con kền kền lớn kia. Nhưng y sợ rằng, nếu bản thân từ chối chăm sóc lũ chim non thì có thể sẽ bị Ninh Phỉ ghét bỏ, nếu vậy y cũng không còn mặt mũi mà ở lại bộ lạc này, chỉ có thể ủ rũ trở về.

Nhưng sau khi trở về, thủ lĩnh và đồng bạn sẽ đối đãi y thế nào? Bộ lạc đã dành cho y những phúc lợi tốt nhất thế mà y lại không biết quý trọng...

"...Cái đó..." Bạch tìm thấy Đại Vũ, gượng ép mà nói: "Ta, ta đồng ý nuôi dưỡng mấy con chim non kia."

Đại Vũ vui mừng không xiết, hắn vỗ bả vai của Bạch, cười nói: "Cám ơn ngươi rất nhiều, vậy là bọn ta có thể nhanh chóng bay đến bờ biển để kiếm thức ăn, ngươi thực sự đã giúp đỡ bọn ta rất nhiều."

"Là vậy thật sao?" Bạch nhỏ giọng nói, y nghe được mấy chữ "giúp đỡ được rất nhiều" liền trở nên vui vẻ. Y vẫn luôn cảm thấy bản thân chỉ biết liên lụy đến người khác, không ngờ lại có thể giúp đỡ người này người kia...

Đại Vũ đi tìm Kền kền để nói chuyện này. Đến buổi tối, Ninh Phỉ đánh nhịp, bảo Kền kền đến chỗ bãi cạn mang than đá về, còn Đại Vũ và Mục Vân Sở mang theo vài thú nhân bắt đầu ra biển. Nếu vậy, ít nhất trong vòng hai tháng tới mới có thể thu thập đủ hải sản và muối biển.

Bạch cho mấy con chim non ăn xong, lòng run sợ mà vùi người vào đống da lông, chờ thú nhân Vũ tộc đáng sợ kia đi vào. Nhưng chẳng ngờ rằng, con Kền kền kia đi vào chỉ nhìn đám thú non ăn xong đang say giấc, rồi lại bước ra ngoài.

"Ngươi..." Bạch chỉ vừa nói được một chữ liền vội vàng ngậm miệng lại.

Kền kền quay đầu lại nhìn hắn, hừ một tiếng, cười lạnh: "Ngủ đi, đồ nhát gan." Nói xong liền cởi váy, ném vào mặt Bạch, xoay người biến thành con Kền kền thật lớn rồi bay đi.

Bạch nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ thấy được bóng dáng Đại Hắc bay vụt qua ngọn cây, rồi biến mất sau tán cây rậm rạp. Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt da lông trong lòng. Hai ngày nay, hồ ly nhỏ chơi đùa cùng đám sói con rất vui vẻ. Buổi tối cũng chẳng chịu về ngủ, có lẽ là vẫn đang chơi đùa cùng đám sói con ở chỗ Đại Hoa.

Không về cũng tốt. Bạch ngáp một cái, hắn hy vọng cháu trai của mình có thể vui chơi cùng bạn đồng trang lứa, sau này trở nên bạo dạn hơn đôi chút, không giống như y.

Đồ nhát gan...

Y tựa vào da lông mềm mại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay, các cô hổ liên tục sinh con, trong bộ lạc rất nhanh liền có thêm chín nhóc hổ con. Ninh Phỉ vui mừng khôn xiết, vừa lúc Lão Thạch Đầu cùng những người khác tìm thấy vài củ nhân sâm, anh liền rửa sạch một củ rồi cắt thành lát, lại sai các thú nhân bắt mười mấy con gà rừng, hầm mấy nồi canh gà rừng nhân sâm bổ dưỡng cho những cô hổ uống, giúp bổ máu và nhanh chóng hồi sức.

Ngoài canh gà, họ còn bắt heo rừng về, hầm giò heo, để các cô hổ ăn vào sẽ có thể tiết ra nhiều sữa.

Đại Hoa không nhịn được cười nói: "Năm đó lúc ta nuôi con, đống giò heo này đều là của ta, giờ đây trong bộ lạc có thêm nhiều con non, sợ là không đủ giò heo để ăn." Năm đó một mình nàng có thể ăn luôn bốn cái, mà hiện tại lại có nhiều cô hổ đang trong thời gian cho con bú, một người nhiều nhất chỉ có thể được ăn hai cái.

Bởi vì Ninh Phỉ nói ăn giò heo sẽ có nhiều sữa, heo rừng trong núi liền gặp tai ương, bị một đám mèo lớn vây quanh chặn đường, trên đỉnh đầu còn có một con kền kền như hổ rình mồi, quả thực sợ tới mức bỏ muốn di cư đến nơi thật xa.

Thịt heo rừng ăn không hết đều được chế biến thành thịt hun khói và thịt muối, từng miếng treo lủng lẳng ở trong kho, bình lặng chờ đợi mùa tuyết đến.

Toàn bộ nông sản trong ruộng đã được thu hoạch xong, Ninh Phỉ trả công cho Hồ tộc bằng hai mươi sọt than đá, hai mươi sọt khoai tây, ba mươi sọt khoai lang đỏ và mười sọt bột ngô. Ngày họ rời đi, còn tặng cho bọn họ nguyên một con heo rừng mang về ăn dần, hứa rằng khi cải trắng thu hoạch xong sẽ tặng cho họ một trăm củ cải trắng.

Chỉ có điều, giò heo rừng đều bị chặt hết.

Nữ tộc trưởng lấy làm vui mừng, bọn họ hiện tại đã học được cách nấu bằng nồi và làm thịt hun khói, con heo rừng này hoàn toàn có thể đem xông thành thịt hun khói trước, chờ đến mùa tuyết có thể đem ra hầm với khoai tây và cải trắng, cộng thêm số con mồi họ bắt được, cũng quá đủ cho một mùa tuyết sung túc ấm no.

Nhưng chuyện khiến nàng vui nhất vẫn là Ninh Phỉ đồng ý mùa xuân năm sau sẽ chuẩn bị sẵn cho cô năm mẫu đất giống ngô, năm mẫu đất giống khoai tây và khoai lang đỏ. Chỉ cần bọn họ chăm sóc cây trồng tốt, chắc chắn sẽ không phải chịu đói trong mùa tuyết nữa.

Thú nhân Hồ tộc mang theo mớ thức ăn về hang của mình, việc đầu tiên là thành kính quỳ lạy Thần Thú. Phúc phần này của Thần Thú là do Bạch mang về cho bọn họ. Chẳng qua Bạch đang phải giúp con Kền kền kia nuôi con non, tạm thời không thể trở về.

Lúc các thú nhân Hồ tộc rời đi, cũng là lúc một số thú nhân Vũ tộc đã liên lạc với Đại Vũ đến. Bọn họ là một đôi vợ chồng đại bàng vàng, một đôi vợ chồng đại bàng hổ, còn mang theo hai con đại bàng hổ con. Nhưng mà hai chú chim non này đã ba tuổi, hoàn toàn có thể tự bay đường dài, thi thoảng mới ngả người trên lưng cha mẹ mà nghỉ ngơi.

Mấy thú nhân Vũ tộc này tuy rằng trông không quá nhiệt tình, nhưng tính cách tính tình tốt hơn nhiều so với Kền kền. Hơn nữa, khi vợ chồng đại bàng vàng biết Đại Vũ đến bờ biển để kiếm đồ ăn, còn tình nguyện giúp đỡ.

Vợ chồng đại bàng hổ ở lại bộ lạc, dẫn theo bầy con đi săn, giúp cho các thú nhân có thêm nhiều thời gian xây nhà.

Ngoại trừ nhà ở, quảng trường bên cạnh còn có một kho lúa lớn. Kho lúa này dùng rất ít gỗ làm khung, cơ bản đều dùng đá lớn và bùn đất dựng lên, bên ngoài phủ lớp rơm rạ dày, lớp ngoài cùng còn dùng cây trúc và vỏ cây cọ đắp lên để chống thấm nước.

Để kho lúa có nền cao, họ dùng đá làm nền và dùng thân cây gần 10 mét làm trụ, lại lấy thân cây và cây trúc làm thành hai tầng, bên trên đặt lúa mì và ngô, tầng bên dưới chất khoai lang và khoai tây thành ngọn núi nhỏ, đều được dùng rơm che đậy cẩn thận, như vậy thì đến mùa tuyết cũng sẽ không làm hỏng thực phẩm.

Các kho nhỏ khác chứa đầy các hũ dưa muối và dưa chua. Trên nóc nhà còn treo đầy thịt hun khói, góc tường đặt một sọt khoai lang, khoai tây, rau và trái cây khô. Vào mùa thu, bọn họ chỉ việc lấp đầy thịt vào kho hàng này, thì cả mùa đông cũng chẳng cần phải đi săn nữa.

Ninh Phỉ đã hoàn thành việc nâng cấp không gian trong nửa tháng và hệ thống rút thăm trúng thưởng cũng được đổi mới.

Hệ thống rút thăm trúng thưởng phân thành ba cấp độ. Cấp độ thứ nhất, mỗi lần rút thăm sẽ tiêu hao một vạn điểm, có thể nhận được các loại hạt giống cây trồng, phân bón, và gia súc con, có thể ngẫu nhiên rơi ra một ít kỹ năng linh tinh như cách dệt vải, luyện sắt, làm đồ đồng. Cấp độ thứ hai, mỗi lần rút sẽ tiêu hao năm vạn điểm, có thể nhận được gia súc con cao cấp, ngẫu nhiên rơi ra sách kỹ năng sinh hoạt như chế tác các gia vị, may mặc. Cấp thứ ba, mỗi lần rút cần mười vạn điểm, sẽ rơi ra các loại vật phẩm mà bọn họ tạm thời chưa thể tạo ra, cùng với cách chế tạo ra đồ dùng hằng ngày cao cấp.

Điểm của Ninh Phỉ đã chẳng còn chút gì sau khi đổi lấy sách kỹ năng về Trung dược, hiện giờ nhờ vào việc xây nhà và đáp ứng được thành tựu dựng được thôn nhỏ, cùng với việc tích luỹ từ các hoạt động khác, rốt cuộc thì anh cũng tích lũy được hai mươi vạn điểm. Còn nhận được một phần thưởng thăng cấp lớn của hệ thống.

Phần thưởng thăng cấp có thể mở ra được ba món, trong đó có thể là điểm, cây trồng, hạt giống, thú non, hoặc sách kỹ năng. Nhưng tất cả đều phụ thuộc vào vận may của Ninh Phỉ.

Anh thoải mái tắm rửa trong suối nước nóng trong không gian, sau đó lại thành kính dập đầu ba cái trước bức vẽ Thần Thú, trong lòng bái lạy một lượt các vị thần tiên. Anh chậm rãi nâng tay, ánh mắt dần sắc bén. Nếu có người quen của Ninh Phỉ năm đó thấy được anh bây giờ, nhất định sẽ kinh ngạc hô lên: Đây chính là ánh mắt của Súng Thần*!!!

*Súng Thần - là nói về nam chính Rick trong bộ phim cùng tên, một chàng trai đam mê súng, một nhà vô địch của IPSC.

Ninh Phỉ nhìn chằm chằm vào phần thưởng sáng lấp lánh trước mặt, chậm rãi tháo dây ruy băng . Khi lớp giấy gói rơi xuống, bên trong lộ ra một thẻ năm vạn điểm, một bao hạt giống rau hẹ 3000 hạt, và một cuốn sách kỹ năng!

Đây chính là sách kỹ năng cực hiếm đó!!

Anh không khỏi kích động, tay có chút run rẩy. Anh nhẹ nhàng nâng cuốn sách kỹ năng lên trước mắt, nhìn rõ tiêu đề in trên bìa——

Kỹ năng chế tác thuốc nhuộm.

Mẹ nó, cái này là thứ quỷ gì???

Bên trong cuốn sách viết về cách sử dụng thực vật và khoáng sản để điều chế thuốc nhuộm, và màu sắc cùng với nhiều hình ảnh minh họa. Ninh Phỉ xem mà chẳng hiểu gì. Đối với một người chỉ biết son môi là màu đỏ, cũng chẳng phân biệt nỗi sắc độ như anh, cơ bản không hiểu vì sao mặt trăng trong cuốn sách này lại được tô bằng màu xanh lam.

Có lẽ Đại Hoa sẽ thích thứ này, hiện tại Đại Hoa tuy đã học ghép vần, nhưng với trình độ văn hoá chỉ nhận biết được hơn một trăm chữ của nàng thì không thể hiểu được cuốn sách này viết gì.

Nhưng bên cạnh cũng có hình vẽ...

Ninh Phỉ có chút hơi rối rắm, đáng lý ra anh không được đem cuốn sách này cho các thú nhân xem, nhưng nếu bắt anh phải vẽ hay ghi lại thì... Không, không cần phải vẽ, chẳng phải còn có Tiểu Sở sao? Tiểu Sở thích vẽ tranh, hẳn là có hứng thú với thuốc màu.

Trúng được một cuốn sách kỹ năng mà anh hoàn toàn không có tí kiến thức liên quan, Ninh Phỉ không biết bản thân có thực sự may mắn hay không. Anh chán nản ném sách kỹ năng vào kho không gian, chờ Tiểu Sở về sẽ nhờ y chép lại mới được.

Năm vạn điểm trực tiếp cộng vào bảng điểm của anh, hạt giống rau hẹ thật ra rất hữu dụng, nhưng 3000 viên hạt giống nghe thì nhiều, nhưng cũng chỉ gói gọn trong một bọc nhỏ, không đủ để trồng kín một mẫu đất.

Ninh Phỉ lại được mở rộng tầm mắt về độ keo kiệt của cái hệ thống này, nhưng tốt xấu gì thì cũng là hàng miễn phí, nên cũng không thấy quá uổng phí lắm.

Anh lại xem xét về trò rút thăm trúng thưởng kia, càng xem càng cảm thấy cái trò rút thăm này quả thực là một cái bẫy. Điểm càng ít, thì càng khó trúng, xác suất rơi ra sách kỹ năng càng thấp. Nhưng thứ quan trọng nhất không phải là xác suất thấp hay không thấp, mà là sách kỹ năng đến tay có dùng được hay không.

"Cẩu Đản, mày nói xem, tao có nên chờ hệ thống nâng cấp, cập nhật lại cửa hàng, rồi mua sách kỹ năng, hay nên đặt kỳ vọng vào cái trò rút thăm trúng thưởng này nhỉ?" Ninh Phỉ triệu hồi hệ thống ra hỏi.

Cẩu Đản dùng âm thanh điện tử cứng nhắc trả lời【Chưa chắc trong cửa hàng luôn có sách kỹ năng mà ngài muốn, hơn nữa mỗi cuốn sách kỹ năng cũng cần ít nhất 50 vạn điểm. Rút thăm trúng thưởng mặc dù chưa chắc có thể trúng sách mà ngài muốn, nhưng nếu có, mỗi cuốn chỉ tốn tối đa mười vạn điểm.】

Ninh Phỉ suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy hai câu này nói như không nói.

Mặc dù mua ở cửa hàng thì an toàn , nhưng cần phải thăng cấp không gian, và làm mới cửa hàng thì i mới có thể mua được. Hơn nữa một cuốn ít nhất 50 vạn điểm. Hiện giờ anh chỉ có 25 vạn điểm, cho dù có tìm được sách kỹ năng thì cũng không mua nỗi.

Lại nói đến rút thăm trúng thưởng, anh có thể rút 25 lần với một vạn điểm; hoặc năm vạn điểm có thể quay năm lần, hoặc với mười vạn thì quay được hai lần. Anh nhớ mình từng chơi trò nhân phẩm như vậy, bỏ ra một ngàn tệ cũng chỉ có ba thẻ SSR, mà trong đó lại có hai cái trùng nhau. Nhưng có những người không cần nạp một xu nào, vô tình lại trúng được một thẻ SSR, sau đó, trong cùng một tháng lại rút ra năm thẻ SSR khác nhau, quả thật là nhân phẩm trời độ.

Rút thăm trúng thưởng chính là cuộc chiến đỏ đen hên xui may rủi. Có may mắn hay không, còn phụ thuộc vào bản thân xem có được thần linh phù hộ hay không đã.

Ninh Phỉ không nhịn được mà nổi giận: "Bọn mày đã tốn mất nửa tháng để thăng cấp, mà chỉ để nghĩ ra trò lừa đảo này? Nếu là game thì còn có thể kiếm tiền, giờ tao muốn nạp cũng chẳng có chỗ để mà nạp đây. Mày nói xem, mày chỉnh ra cái thứ này là để cười nhạo tao nghèo thôi, có đúng không?"

Cẩu Đản từ tốn đáp 【Hiện giờ, máy chủ hệ thống ghi nhận ký chủ có điểm cao nhất đạt tới 50 triệu điểm, nên để giúp những ký chủ có điểm cao có những trải nghiệm tốt hơn, nên hệ thống mới cập nhật thêm chế độ rút thăm như thế này. Có điều, việc ký chủ tương đối nghèo... thì điều này ngài không thể trách tôi được.】

Ồ, ra thế.

Ninh Phỉ xoa xoa tay, quyết định thử vận may, dùng một vạn điểm để rút thưởng.

Với một vạn điểm, có thể tùy chọn rút một lần hoặc rút mười lần một lượt, thiết nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, Ninh Phỉ bấm chọn vào nút rút liên tục mười lần.

【 Chúc mừng ký chủ nhận được mười con gà sậy con 】

【 Chúc mừng ký chủ nhận được mười con vịt trắng con 】

【 Chúc mừng ký chủ nhận được mười bao hạt giống cà chua. 】

【 Chúc mừng ký chủ nhận được 8000 điểm 】

【 Chúc mừng ký chủ nhận được mười bao hạt giống ngô】

【 Chúc mừng ký chủ nhận được gà sậy ... 】

【 Chúc mừng... 】

【 Chúc... 】

Ninh Phỉ lạnh mặt nhìn ba mươi con gà sậy, hai mươi con vịt trắng, hai mươi bao hạt giống cà chua, mười bao hạt giống ngô, cùng với hai lần được 8000 điểm, cảm thấy mình thực sự lỗ to rồi.

Có lẽ... Mệnh xui xẻo không thể sửa được.

Anh uể oải không vui bước ra khỏi không gian, nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài.

Ninh Chinh cùng mấy thú nhân khác đang ở chỗ nước cạn bên kia, bởi vì con mồi bên đó tương đối nhiều. Tuy rằng một vài con đã bắt đầu di cư, nhưng hiện tại mỗi ngày vẫn bắt được rất nhiều con mồi như cũ.

Đại bàng được sử dụng triệt để, sáng sớm thì vận chuyển than đá, buổi tối lại phải chuyển con mồi về. Hắn cảm thấy bản thân bị Đại Vũ lừa, rõ ràng ban đầu nói chỉ cần vận chuyển than đá thôi mà!

Nhưng khi buổi tối trở về nhìn thấy đám chim non đang mọc lông, lại nhìn những ngôi nhà bắt đầu dựng tường, còn có kho lương thực ngày càng nhiều đồ ăn, tâm tình của hắn cũng tốt lên đôi chút.

Buổi tối trong bộ lạc chủ yếu là thịt hầm và thịt nướng như bình thường, các thú nhân làm việc mệt mỏi cả ngày, ăn uống no say đến mức không còn sức lực nào mà nói chuyện phiếm. Rồi họ lại thừa dịp trời chưa trở rét, tiếp tục đẩy nhanh tốc độ, mãi đến khi trăng treo trên ngọn cây mới bắt đầu nghỉ ngơi.

Mấy người Lão Thạch Đầu tìm thấy một rừng cây hạt dẻ lớn ở trên núi, họ ngại đi đi về về phiền toái, liền dứt khoát tìm một nơi cạnh bên rừng hạt dẻ để nghỉ ngơi. Mỗi ngày, họ chỉ việc lấy những quả hạt dẻ tròn mẩy từ vỏ ra, cho vào sọt rồi mang về, như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều không gian. Sau khi chất đầy vài giỏ, họ mới mang về, để lại một vài thú nhân tiếp tục lấy hạt dẻ.

Bọn họ trước giờ chưa từng ăn mấy thứ này, nhưng khi nghe Ninh Phỉ nói rằng những món ăn được bao bọc trong cái thứ vỏ toàn gai này, cho dù hấp luộc gì cũng đều rất ngọt, còn có thể hầm với rau và thịt. Thế nên, họ cũng quyết định thử một phen.

Lão Thạch Đầu rất hứng thú với những món có thể hầm với rau với thịt. Trong khoảng thời gian này, bọn họ đã tìm được không ít thảo dược, cũng đào được rất nhiều câu kỷ tử*. Những quả câu kỷ tử hiện được trồng bên cạnh hàng rào trong vườn, quả trên cây cũng không vì bị di chuyển mà rụng nhiều.

*Câu kỷ tử hay còn gọi là kỷ tử là quả chín phơi hay sấy khô của cây khởi tử. Đây là vị thuốc quý nên còn có tên: thiên tinh, địa tiên, khước lão... Là vị thuốc bồi bổ sức khỏe, tăng cường chức năng thận, làm sáng mắt.

(nguồn: suckhoedoisong.vn)

Những quả nho nhỏ màu đỏ sau khi được phơi dưới ánh nắng gay gắt của mùa thu, co lại thành những quả khô nhỏ hơn. Thứ quả này hầm cùng với một ít rễ nhân sâm và mật ong, mỗi ngày cho các thú nhân xây nhà uống, có thể bồi bổ thân thể.

Dù các thú nhân không rõ nó có thực sự bổ ích hay không, chỉ cảm thấy thứ nước này ngọt ngọt dễ uống, bọn họ đều rất thích đồ ngọt, bất kể là thứ gì ngọt cũng đều rất thích ăn.

Trong sân của tứ hợp viện đều được đặt giá xông thịt đơn giản, mỗi ngày đều có khói bốc lên không ngớt. Các loại mồi được chế biến thành thịt xông khói và thịt khô, chất đầy kho này đến kho khác.

Mục Vân Sở cùng Đại Vũ đi đến bờ biển, từ ngày thứ năm bắt đầu vận chuyển đủ loại hải sản mang về. Nhờ có thêm hai đại bàng vàng hỗ trợ, hải sản phong phú được cuồn cuộn chở về bộ lạc, được chế tác thành các sản phẩm khô để dự trữ.

Không biết Đại Vũ có phải muốn báo thủ cho cánh tay gãy năm đó hay không, mà chỉ trong mấy ngày, bọn họ đã liên tục vận chuyển về không ít con cá lớn dài hơn mười mấy mét, còn có thêm hai con bạch tuộc tuy không to bằng trước kia nhưng cũng hoàn toàn không nhỏ.

Bộ lạc ngập trong mùi tanh nồng nặc của biển, khiến cho các thú nhân nhỏ buổi tối đều không ngủ yên, chỉ biết chảy nước miếng nhìn cá khô phơi đầy ắp trong sân.

Các thú nhân lần này mang theo không ít hũ đến bờ biển, ngoại trừ việc nhặt xác muối ở ngoài, họ còn muốn nấu muối. Có điều loại muối thô được nấu ra không thể ăn trực tiếp, mà cần phải mang về lọc lại, rồi nấu thêm lần nữa mới có thể làm nhạt đi vị mặn chát của muối biển.

Các con mồi ở chỗ nước cạn rốt cuộc cũng đã di cư đi hết. Trừ việc mỗi ngày đều phải vận chuyển than đá cho đến khi tuyết rơi, các thú nhân tạm ở nơi đó cũng bắt đầu quay trở về.

Bởi vì các cô hổ cái còn phải cho con bú, Ninh Phỉ không cho các nàng làm việc nặng, mà giao cho các nàng việc tách hạt ngô. Hơn hai mươi mẫu đất ngô đã được thu hoạch và phơi khô, chất thành đống cao như núi. Việc tách hạt ngô giúp tiết kiệm được không gian để bảo quản, lúc cần ăn thì trực tiếp nghiền thành bột là được, đống lõi ngô thì để lại trong kho gỗ làm củi, cũng tiết kiệm được kha khá chỗ.

Đại bàng hổ con tuy rằng cũng có thể săn mồi, nhưng chỉ có thể bắt được những con mồi nhỏ, ví dụ như thỏ, chuột đất linh tinh. Tuy nói là chim non, nhưng hai nhóc đại bàng hổ kia sải cánh cũng dài gần một mét rưỡi, mặc dù có chút gầy yếu, nhưng tinh thần lại rất mạnh mẽ. Bọn nó thường tìm những khu vực rộng rãi để lao xuống để luyện tập săn bắt. Mặc dù không rõ tại sao cha mẹ bọn nó lại đem tụi nó đến đây, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đại bàng hổ non kết bạn cùng với những thú non nơi này.

Ấy vậy mà đánh nhau thật.

Mèo lớn non cùng với sói con đang ở thời điểm nghịch ngợm nhất, chúng không có khả năng khống chế tốt như thú trưởng thành. Khi chúng thấy những con chim và côn trùng bay tới bay lui trên trời liền muốn vồ lấy.

Khi đại bàng hổ con vừa định đáp xuống đất, suýt chút nữa bị một con báo hoa nhỏ bổ nhào vào người. Bọn chúng vội vã bay lên trời, làm rơi vài cọng lông.

Mấy con mèo lớn non lại thấy hứng thú với hai "món đồ chơi biết rụng lông" này, chúng cứ "hú hú" chạy quanh trên mặt đất để đuổi theo. Đại bàng hổ con có chút tức giận, liền áp dụng chiến thuật đánh du kích nhóm thú con. Đến lúc người lớn phát hiện ra, bọn nhóc đã cào cấu nhau hết nửa ngày. Nào là lông mèo, lông sói, rồi lại lông chim rơi vãi khắp nơi trên đất, nhưng bọn nhãi ranh này đều đánh đến nóng người, chẳng ai chịu dừng tay trước.

Các bậc cha mẹ của đám nhãi con này cũng không mảy may ngăn cản bọn nó dùng phương thức này để học tập cách "đi săn", bọn họ thậm chí còn vây xem rồi reo hò cổ vũ, thiếu điểu bày luôn bàn cá cược.

Chỉ cần không bị thương tích nghiêm trọng, loại hình giải trí thoạt nhìn như đánh nhau, nhưng thực chất lại là phương thức luyện tập đi săn, rất thường xuyên phát sinh giữa các thú con. Tuy nhiên, trước đây chủ yếu đều là các loại thú non cùng loài tụ tập với nhau, chơi đùa cũng có giới hạn. Còn hiện tại thú non khác loài lao vào chơi chung, nhìn nhau như hổ rình mồi.

Đám chim đại bàng hổ non đậu trên nhánh cây, bắt đầu chế nhạo nhóm mèo lớn non và bầy sói con. Đám mèo lớn và sói nhỏ không leo cây được, bực tức nhảy, mấy con báo đốm nhỏ lại lén lút vòng ra sau cây, im lặng leo lên cây.

Bọn họ đã học được cách hợp tác, chuẩn bị xuất chiêu dương đông kích tây.

Đại bàng hổ non không ngờ rằng một con báo hoa nhỏ từ phía sau vụt ra, bọn nó vội vàng bay vút lên trời, hướng về phía báo hoa nhỏ kêu vài tiếng chói tai, rồi lại đậu trên cây khác.

Quả thực là không công bằng!

Hồ ly nhỏ thì im lặng ngồi xổm một bên, thừa dịp hai đại bàng hổ kia lao xuống cào nhóm sói con và mèo lớn con, liền lén lút đi qua, nâng đuôi lên...

Các thú nhân cười ầm lên, cha mẹ đám thú non dở khóc dở cười đi lên tách mấy đứa nhỏ đang chóng mặt hoa mắt vì mùi gây ra, còn thuận tiện vuốt nhóc hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ vui vẻ lắc lắc cái đuôi to, thẹn thùng chạy đến bên người Bạch.

Bạch đưa ánh mắt xấu hổ cười cười với các thú nhân khác, trận chiến lần này dù cháu trai của mình dành chiến thắng, nhưng y cảm thấy thật sự rất ngại luôn.

May mắn thay, tuyến mồ hôi của hồ ly nhỏ vẫn chưa trưởng thành, mùi khó chịu phun ra cũng không quá nồng, nên sau khi đám thú non tắm rửa một cái lại bắt đầu tung tăng nhảy nhót như thường. Không giống như Bạch, một lần là có thể xông choáng một con thú nhân trưởng thành cường tráng.

Giữa mùa thu, các căn nhà cũng đã được xây xong, Lỗi thúc, thú nhân Báo Hoa tộc cũng đã trở về sau khi giúp Hổ tộc xây nhà. Các thú nhân xây nhà cũng chưa vội nghỉ ngơi, bọn họ muốn trước khi tuyết đến có thể lấp đầy kho hàng mới.

Bạch không ngờ rằng trong nhà mới cũng có một phòng riêng dành cho mình. Y hưng phấn chạy ra chạy vào, dùng chính da lông của mình phủ kín toàn bộ giường đất, còn trải thêm một lớp rơm dày lên mặt đất để các thú non có thể lăn lộn chơi đùa trên đất.

Đây chính là nhà mới của y, cũng là căn nhà đầu tiên, cũng có ý nghĩa tượng trưng cho việc bộ lạc này công nhận y là một thành viên, là một phần của họ.

"Mau đi xem nhà mới của chúng ta nào!" Sau khi bố trí xong hết tất cả, Bạch ra ngoài tìm hồ ly nhỏ, tóm cổ nó lên, sau đó lùa đám chim non như lùa vịt vào trong nhà.

Khi y vừa đẩy cửa ra, y liền thấy con Kền kền vốn dĩ đang đi săn kia đang ngồi trên chiếc giường mềm mại của mình, lại còn cau mày trầm giọng nói: "Ngươi xem mấy đứa con ta như vịt đấy à? Hả?"