Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
Bạch lập tức sững người, đứng yên tại chỗ với vẻ lúng túng. Y không ngờ con kền kền này lại bất ngờ xuất hiện trong phòng của mình, dù dạo này hắn toàn nghỉ ngơi trên cây.
Những con kền kền nhỏ kêu lên rồi lao về phía con kền kền lớn, nhảy nhót vui vẻ quanh chân hắn một lúc rồi vội vã chạy đến bên Bạch, âu yếm cọ vào cổ chân y.
Bạch ngượng ngùng cử động chân, cúi đầu khẽ nói: "Không, không có... Ta không bế được." Dù sao thì y cũng đang xách cổ đứa cháu trai mình, mà năm con kền kền nhỏ này đã lớn hơn rất nhiều so với khi mới đến, làm sao y có thể bế nổi chứ.
Con kền kền đen phì cười, hắn nhìn thú nhân gầy yếu trước mắt từ đầu đến chân, khịt mũi cười: "Được rồi, ta chỉ đến xem thôi." Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài.
"Cái đó..." Bạch đột nhiên nói: "Ngươi sống ở đâu?"
Con kền kền đứng dậy, vung tay chỉ đại: "Nhiều cái tổ mới thế này, ở đâu chẳng được."
Bạch vô thức từ một tiếng, nghiêng người nhường đường cho kền kền.
Con kền kền chậm rãi bước đến bên cạnh Bạch, bất ngờ dừng lại. Hắn từ trên cao nhìn xuống thú nhân Hồ tộc đang thu mình đứng đó: "Ngươi rất sợ ta à?"
Bạch cúi đầu, dù con kền kền này đã ở trong bộ lạc gần một tháng rồi, nhưng y vẫn sợ hãi vì cái khí thế áp đảo và dữ dội toát ra từ nó.
Con kền kền nhìn đỉnh đầu tóc nâu đỏ của y, lại phát ra tiếng cười khẽ, rồi thản nhiên bước đi.
Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Lúc mới đến bộ lạc này, y nhìn ai cũng thấy sợ, nhưng sống chung lâu rồi lại cảm thấy những thú nhân ở đây rất hiền lành, đặc biệt là Ninh Phỉ và Mục Vân Sở, có lẽ cũng vì hai thú nhân này không lớn hơn cậu là bao, có lẽ là do sự thân thiện toát ra từ họ, khiến y dần dần buông bỏ sự đề phòng. Hơn nữa, cháu của y ở đây cũng dần hòa nhập với những đứa trẻ khác trong bộ lạc, trở nên vui vẻ hơn nhiều, điều này khiến y càng thêm yêu mến bộ lạc này và bắt đầu phụ thuộc vào những thú nhân ở đây.
Nhưng con kền kền này lại hoàn toàn khác biệt với những thú nhân khác, y dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ hắn. Dù những thú nhân đều săn bắn, sẽ nhiễm mùi máu của con mồi, nhưng mùi máu tanh này hoàn toàn không phải do săn bắt mà ra, không hiểu sao lại khiến y kinh hồn bạt vía.
Điều mà y không biết là nơi mà con kền kền sống vốn không thoải mái như ở đây, hơn nữa càng mạnh mẽ thì ý thức về lãnh thổ của thú nhân càng cao, mà con kền kền mạnh mẽ này lại càng không thích sống bầy đàn. Vì chúng là bá chủ của bầu trời, thường thì một vách đá chỉ có tối đa ba hoặc bốn con kền kền sinh sống. Mỗi khi có con kền kền khác xâm phạm lãnh thổ, điều chờ đón nó là cuộc chiến sinh tử.
Kền kền từ khi biết bay đã phải liên tục tham gia chiến đấu, chỉ có những con kền kền trải qua hàng trăm trận chiến mới có thể giành được lãnh thổ đủ lớn và bầu trời đủ rộng.
Cũng chính vì thế mà số lượng kền kền không nhiều, cộng thêm thiên tai, khu vực núi non mà chúng sinh sống chỉ có không quá một nghìn con kền kền. Phải biết rằng đó là một dãy núi trải dài hàng ngàn dặm, nếu ở nơi này thì có lẽ đã có thể chứa được hàng chục ngàn thú nhân.
Bạch đặt cháu trai xuống đất rồi ngồi trên mép giường, nhìn thấy con kền kền nhỏ đang vỗ cánh non nớt trên nền đất và cố gắng mổ lấy các cọng cỏ trên đệm cỏ. Y không thể liên hệ những sinh vật nhỏ bé suốt ngày chỉ biết há miệng đòi ăn với thú nhân đầy nguy hiểm kia, dù bây giờ chúng trông hoàn toàn như hai loài khác nhau.
Mấy con kền kền nhỏ sau khi thăm dò lãnh thổ mới của mình, liền kêu lên vài tiếng, vỗ cánh bay đến bên chân Bạch, tranh giành chỗ tốt nhất, rồi nằm xuống bắt đầu nghỉ ngơi.
Con hồ ly nhỏ nhảy vào lòng chú mình, nó đứng dậy, đưa móng vuốt chạm vào mặt chú mình, kêu lên vài tiếng. Bạch nắm lấy bàn chân mềm mại của cháu mình, thở dài.
Kền kền bước ra khỏi cửa, nhìn xung quanh với cảm giác xa lạ và bối rối. Ở quê hương của hắn, hắn có một vùng lãnh thổ khá rộng, nhưng một trận bão lớn đã phá hủy tất cả. Cặp đôi sống cùng hắn vừa mới ấp nở ra đám con non, họ đã cố gắng bảo vệ chúng bằng cách giấu vào một cái hõm đá, nhưng chính họ lại bị bão làm gãy cánh và không thể bay được nữa.
Kền kền mất đi đôi cánh không thể chiếm lĩnh bầu trời, bị các loài thú săn mồi khác xé xác.
Hắn nhìn vào hõm đá, nơi đám con non đang phát ra tiếng kêu yếu ớt, nhớ lại những lời nhắn mà người bạn Kim điêu của mình đã gửi đến mỗi năm cho những loài chim di cư.
Nuôi... Con non ư?
Kền kền thật sự muốn tìm một bạn đời, nhưng số lượng kền kền quá ít, những con kền kền cái khác lại không thích những con đực chỉ có vẻ ngoài mạnh mẽ nhưng có phần u ám như hắn. Kết quả là hắn đã sống độc thân nhiều năm.
Có lẽ thật sự nên thay đổi nơi sống, hoặc... Nuôi lớn những con non này?
Cặp đôi kia đã sinh ra năm quả trứng, một quả đã bị rắn ăn mất, một quả bị chết bên trong trứng, chỉ còn ba quả nở ra. Nhưng cơn bão này đã cướp đi sinh mạng của con yếu nhất trong ba con non đó.
Hắn quấn hai con non còn lại vào lông thú, bay dọc theo dãy núi bị bão tàn phá, và tìm thấy ba con non khác còn sống sót. Cơn bão lần này thật sự đáng sợ, mùa ấp nở tuyệt vời đã trở thành lời nguyền tử thần cho các con non.
Đến nơi mà người bạn đề cập thật sự rất xa, trên đường đi hai con non khác đã chết. Cuối cùng, hắn vẫn còn năm con non, mặc dù đã rất nhiều lần hắn hối hận vì quyết định này, muốn buông móng vuốt giữa chừng.
Nhưng những con non cứ khàn khàn gọi hắn là cha, giọng nói non nớt nhưng đầy sợ hãi rằng sẽ bị bỏ lại.
Có lẽ hắn sẽ không bao giờ có bạn đời, điều này rất bình thường trong thế giới thú nhân. Những sinh vật nhỏ bé này, thôi thì xem như con mình mà nuôi dưỡng vậy.
Những hắn không ngờ rằng, mấy đứa nhỏ này lại gần gũi với thú nhân nhát gan kia đến thế.
Không giống mình chút nào, phải biết rằng từ khi có thể bay, hắn đã rời khỏi sự bảo vệ của cha mẹ để tự mình sinh tồn, ngay khi trưởng thành đã trở thành một thủ lĩnh mạnh mẽ trong khu vực.
Ninh Phỉ đã chỉ định một ngôi nhà riêng cho những thú nhân Vũ tộc mới đến, nhưng kền kền không thích ở cùng với những thú nhân Vũ tộc khác. Theo thói quen của hắn, thú nhân Vũ tộc bên cạnh mình chỉ nên là bạn đời của mình, không phải những con như Kim điêu và Hổ điêu. Dù có mối quan hệ bạn bè với Kim điêu, nhưng mỗi năm chỉ gặp một hai lần, trò chuyện hợp cạ mà thôi. Nếu sống chung, chắc là đánh nhau đến thảm hại.
Hơn nữa, là thú nhân Vũ tộc thì nên sống trên cây, hoặc trên vách đá cao, sống trong những căn nhà trên mặt đất thế này là cái quái gì?
Nhưng đám thú nhân ở đây lại rất thích kiểu nhà mới này, cặp Hổ điêu ở lại giúp đỡ bộ lạc thậm chí còn dẫn con non vào ở luôn.
Hắn bước vào căn nhà mới của mình và đi xung quanh, nhưng vẫn thấy không thoải mái như nhà của thú nhân hồ ly kia, chưa kể đến nhà của Đại Vũ và con báo kia. Căn nhà này lạnh lẽo, chật chội và tầm nhìn thì không được tốt...
Nhưng Đại Vũ nói rằng mùa đông ở đây sẽ có tuyết rơi và rất lạnh. Những kền kền luôn sống ở miền Nam nóng nực không thực sự hiểu được cái lạnh có nghĩa là gì. Hắn hậm hực bước ra khỏi nhà và vẫn bay lên cây lớn kia.
Ninh Phỉ thấy con kền kền từ cửa sổ bay lên ngọn cây, bất giác nhíu mày.
Ninh Chinh đi đến sau lưng anh, vòng tay ôm lấy eo anh, thấp giọng hỏi: "Anh, ngươi nhìn gì vậy?"
"Ngươi nghĩ... Hắn sẽ ở lại không?" Ninh Phỉ hoàn toàn không nhận ra tư thế hiện tại có bao nhiêu thân mật, thực tế là anh đã quen với điều này, vì mỗi khi trời lạnh, anh sẽ chui vào lòng con mèo trắng to lớn này, ấm áp trải qua mùa đông.
Ninh Chinh liếc nhìn ngọn cây, nói: "Hắn có ở lại hay không cũng không quan trọng, hơn nữa hắn tạo cảm giác đe dọa rất lớn, mỗi lần đi ngang qua hắn ta đều thấy không thoải mái."
Ninh Chinh, người đã hoàn toàn trưởng thành, giờ là con hổ lớn nhất trong bộ lạc, vóc dáng cao lớn, mạnh mẽ khiến các thú nhân Hổ tộc khác phải ghen tị, vì có lẽ vì bản thân rất mạnh mẽ, áp lực mà hắn tạo ra cũng mạnh hơn các thú nhân khác. Nhưng áp lực này chỉ hướng ra bên ngoài, bộ lạc này là do Ninh Phỉ tự tay dựng lên, hắn trân trọng nơi này hơn ai hết, và coi những người trong tộc như đồng đội của mình.
Nhưng con kền kền kia không cho người ta cảm giác như một đồng đội, mà như một vị khách qua đường đầy đáng ngờ.
Ninh Phỉ thở dài, cảm thấy mình nên đặt hy vọng vào mấy con kền kền non thì hơn. Ai biết được con lớn kia sẽ ở lại bao lâu, có khi hôm nay còn ở đây, ngày mai mở mắt ra đã không thấy nữa rồi.
Một người mạnh mẽ dù có giỏi đến đâu cũng không đáng giá, vì ý thức làm việc nhóm của họ quá kém, dễ tạo ra những ảnh hưởng xấu trong nhóm. Nếu không loại bỏ gai nhọn của họ, thì người đó không thể ở lại.
Trước đây, khi anh phải "nhổ gai" những kẻ gai góc trong đội, anh đều dựa vào khả năng chiến đấu của mình. Nhưng giờ đây... Một con linh miêu dù có mạnh đến đâu cũng không thể là đối thủ của một con kền kền, và anh cũng biết rõ điều đó.
"Thôi, không nghĩ nữa..." Ninh Phỉ xoay người lại, đưa tay vuốt nhẹ mặt Ninh Chinh: "Ngươi ở ngoài suốt nửa tháng, trông gầy đi rồi, về nhà phải bồi bổ thêm, mèo lớn phải mũm mĩm mới đẹp."
Thật ra Ninh Chinh không hề gầy đi, mặc dù khi ra ngoài họ không ăn ngon bằng ở trong bộ lạc, nhưng bữa nào cũng ăn no. Hơn nữa, vì hiện tại dạng thú đang mọc lông, nhìn còn tròn hơn so với mùa mưa.
Nhưng...
"Vậy ngươi làm cho ta đồ ăn ngon nhé." Nếu Ninh Phỉ nói hắn gầy thì cứ coi như hắn gầy đi.
"Được, ngươi muốn ăn gì?" Ninh Phỉ vốn đã cao so với những người cùng tộc, nhưng Ninh Chinh còn cao hơn anh nhiều. Nhưng dù cao đến đâu thì vẫn là em trai anh, mà anh chỉ có một người em trai duy nhất, nên nhất định phải cưng chiều.
"Muốn ăn bánh đường óc chó." Yêu cầu của Ninh Chinh cũng không cao, mía đã qua mùa thu sương rất ngọt, nước ép nấu thành đường đỏ, được gói bằng lá, tích trữ thành từng khối trong vài cái giỏ lớn, trở thành món ngon khiến cả bộ lạc thèm thuồng.
Thú nhân rất thích ăn ngọt, nhưng Ninh Phỉ kiểm soát đường rất nghiêm ngặt, sợ rằng thú nhân trong bộ lạc ăn nhiều quá sẽ bị sâu răng. Anh không biết nhổ răng, nếu ai bị đau răng thì anh cũng chẳng có cách nào giúp.
Hơn nữa kể từ khi học cách lấy mật ong bằng cách hun khói, đám thú nhân này đã lén ăn không ít mật ong và tổ ong ở ngoài, kết quả là họ bị tiêu chảy, khiến anh sợ hãi nghĩ rằng họ mắc phải bệnh truyền nhiễm như kiệt ly* hay gì đó.
(*Kiệt ly: Bệnh kiết lỵ hay lỵ là bệnh lây truyền qua đường tiêu hóa gây ra đau bụng, tiêu chảy có máu hồng và chất nhầy như nước mũi. Bệnh thường xuất hiện do sự xâm nhập của vi khuẩn, động vật nguyên sinh hay ký sinh trùng, virus vào niêm mạc ruột già.)
Kết quả hệ thống nói với anh rằng họ bị tiêu chảy vì ăn quá nhiều mật ong...
Đáng đời!
Kể từ ngày đó, Ninh Phỉ đã nghiêm khắc cảnh cáo đám thú nhân này, sau đó kiểm soát tất cả đồ ngọt.
Không làm vậy không được, đặc biệt là con non, chúng thật sự có thể lén lút lấy trộm đường đỏ để nhai.
"Bánh đường thì được, ta sẽ làm thêm chút quả óc chó phủ đường cho các ngươi ăn vặt." Năm nay quả óc chó được mùa bội thu, ngoài những cây óc chó do bộ lạc trồng, còn có rất nhiều quả óc chó thu hoạch từ trong rừng. Thú nhân từ khi biết ăn quả óc chó đã đặc biệt chú ý đến loại quả này. Mỗi ngày đi săn, họ đều ghi nhớ trong đầu nơi nào có cây óc chó, chỉ chờ đến khi quả óc chó chín để đi hái.
Ninh Phỉ nói xong, nhận ra Ninh Chinh vẫn đang ôm lấy eo mình, không nhịn được đẩy nhẹ: "Sao càng lớn càng dính người vậy? Hôm nay không có việc gì làm à?"
Đa số thú nhân đã ra ngoài đi săn hoặc hái quả, chỉ có vài thú nhân từ bãi cạn trở về giờ đang nghỉ ngơi, nhưng nói là nghỉ ngơi, họ vẫn phải làm một số việc nhỏ. Ví dụ như lát đường bằng đá vụn; kiểm tra thịt khô để tránh bị quá lửa; tách hạt ngô phơi khô để lưu trữ, tiện thể xay thành bột ngô và bột mì.
Còn đồng ruộng dù đã thu hoạch xong nhưng vẫn phải gom rơm lúa mì và thân cây ngô, dọn sạch đất trồng khoai lang và khoai tây, tìm những củ còn sót lại. Đậu nành cũng đã thu hoạch, một phần để ép dầu, phần còn lại để dự trữ, nói là để làm đậu phụ vào mùa đông, có thể ăn được rất lâu.
Ninh Phỉ cảm thấy mỗi ngày mở mắt ra đều là có việc để làm, thú nhân cũng quen với việc bận rộn suốt ngày, buổi tối ăn một bữa ngon rồi ngủ một giấc sâu, ngày hôm sau lại tràn đầy năng lượng tiếp tục làm việc.
Vì vậy anh không hiểu tại sao Ninh Chinh lại dính lấy mình như vậy.
"Vừa ép dầu xong, đã mang cho mỗi nhà một hũ, rồi đi tắm." Ninh Chinh rên rỉ nũng nịu với Ninh Phỉ, trong mắt người ngoài, Ninh Chinh là kiểu người có khí chất thủ lĩnh - mạnh mẽ, ít nói, nhưng thân thiện, đã nói thì không thay đổi, tạo cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối.
Nhưng chỉ có đám báo hoa và thú nhân Lang tộc mới biết, con mèo trắng lớn này nũng nịu với Ninh Phỉ ra sao, dính người như thế nào. Trước kia Ninh Chinh nũng nịu không phân biệt nơi chốn, nhưng sau này khi dần trưởng thành, hắn trở nên kiềm chế hơn. Đặc biệt là sau khi trưởng thành, nhìn qua còn chững chạc hơn.
Vì giờ đây khi hắn nũng nịu đều biết tránh người khác.
Ép dầu là công việc tốn sức, Ninh Phỉ nghe xong mới nhớ ra việc này, lập tức lại thấy xót xa.
"Vậy sao? Thế thì ngươi nghỉ ngơi thêm chút đi, ta đi đập quả óc chó."
Ninh Chinh làm sao để Ninh Phỉ đi làm một mình được? Lập tức bám theo như cái đuôi: "Ta giúp ngươi."
Hai người đập được nửa giỏ óc chó, Ninh Phỉ còn rang một chảo ngô và chiên một ít mì. Óc chó cũng được rang chín, trộn chung với hạt ngô, rồi hòa tan chút đường đỏ, sau đó cho hạch đào và ngô vào đảo đều với siro, đổ vào khuôn tre có lót sợi mì chiên. Một lớp mì chiên, một lớp hạt ngô và hạch đào, xếp chồng mười lớp, rồi đậy nắp tre lại, phía trên còn đè thêm hòn đá.
Trọng lượng của hòn đá ép hết không khí trong bánh kẹo, làm cho mì chiên cũng thấm đầy siro, khi nguội, bánh sẽ trở thành một khối rắn chắc.
Khối bánh lớn được lật ngược ra ngoài, cắt thành từng miếng nhỏ, phủ bột đậu nành đã rang chín, rồi xếp gọn sang một bên.
Đám con non ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào chạy tới, quấn quanh chân Ninh Phỉ, thèm đến chảy cả nước miếng.
Chia cho mỗi đứa một miếng bánh kẹo, rồi nhét vào miệng Ninh Chinh một miếng lớn, Ninh Phỉ lại bắt đầu làm bánh đường.
Dùng thịt heo để nhồi bột và đường đỏ, làm thành bột dầu đường, nghiền nhuyễn hạch đào rang và trộn với bột dầu. Bột nhào với nước, chia thành từng viên nhỏ, nhân đường cũng cắt thành từng miếng nhỏ, vo tròn rồi gói trong bột, cán thành bánh, sau đó nướng trên vỉ sắt.
Bánh đường được nướng vàng cả hai mặt, khi xé ra để lộ nhân bên trong ngọt ngào, nếu không phải vì số lượng có hạn không thể ăn nhiều, Ninh Chinh nghĩ hắn có thể ăn hết một giỏ chỉ trong một bữa!
Làm xong những thứ này, Ninh Phỉ lại nhìn thấy giỏ tre đầy táo tàu khô đặt ở góc bếp.
Anh đột nhiên quyết định làm chút mứt táo.
Táo tàu khô ngâm nở, cho vào nồi nấu chín, sau đó ngâm vào nước lạnh. Táo tàu để nguội được bọc trong vải gai từng mẻ một rồi vò kỹ, thịt táo chảy qua các lỗ của vải gai ra ngoài, còn hạt và vỏ táo thì giữ lại trong lớp vải.
Những phần nhân táo đỏ tiếp tục được cho vào nồi nấu, trong lúc nấu thì thêm chút đường và phải khuấy liên tục để tránh bị cháy. Nếu muốn nhân táo đỏ sệt hơn, có thể thêm chút bột mì vào, nấu cho đến khi thành dạng bột sệt.
Nhân táo đỏ sau khi nguội thì chia thành từng cục nhỏ, dùng lá gói lại và để ở nơi thoáng mát, có thể bảo quản được một thời gian dài. Nhân táo đỏ có thể dùng để hấp bánh bao hoặc làm bánh ăn, vì phần lớn là thịt táo đỏ nên sẽ lành mạnh hơn so với chỉ đường.
Con kền kền đang nghỉ ngơi trên cây ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, không thể cưỡng lại được nên vỗ cánh bay xuống, đến trước cửa bếp của Ninh Phỉ để thăm dò. Công việc hằng ngày của hắn là vận chuyển than đá, tiện thể đi săn một lần, rồi có thể nghỉ ngơi. Còn những việc lặt vặt khác, hắn chẳng thèm làm. Bảo hắn đi lát đường, cho lợn ăn, xay bột, hay vò ngô, chi bằng để hắn đi săn còn hơn.
Kền kền nhìn vào rổ bánh vàng ruộm, và một rổ khác đầy ắp thứ màu vàng. Những thứ này hắn chưa từng ngửi thấy bao giờ, chỉ thấy mùi rất thơm - chắc hẳn sẽ rất ngon.
Chỉ là con mèo trắng to lớn đang ngồi bảo vệ thức ăn, không ngừng nhìn hắn với ánh mắt xua đuổi.
"Đại Hắc?" Ninh Phỉ vừa gói xong nhân táo đỏ, quay lại đã thấy con kền kền chặn kín cửa bếp, anh cười rồi lấy một chiếc bánh đường từ trong rổ đưa cho hắn: "Thử xem, đây là món ngươi chưa từng ăn, rất ngon đấy."
Chiếc bánh đường chỉ to bằng hai lòng bàn tay, chắc chắn không đủ để con kền kền ăn được hai miếng. Kền kền ngậm lấy bánh, gật đầu với Ninh Phỉ rồi quay người chạy mất.
Ninh Phỉ nhìn hắn chạy vào sân của Bạch rồi nói với Ninh Chinh: "Thật ra con kền kền này trông cũng không tệ, biết đem đồ ngon trước cho con non ăn."
Ninh Chinh không đồng tình, dùng lá đậy bánh đường và bánh ngọt lại, vẫn chưa đến giờ ăn tối, lỡ mà bị hắn ăn sạch hết thì sẽ rắc rối.
Kền kền ngậm bánh đường chạy vào phòng của Bạch, lúc này Bạch đang ngồi trong phòng may áo da, việc này cũng là học từ Đại Hoa. Gần đây Đại Hoa bắt đầu mở lớp, dạy cho các thú nhân mới đến cách làm áo và quần da, như vậy khi mùa tuyết đến thì dù ở dạng người cũng sẽ không bị lạnh.
Kền kền vừa vào phòng đã làm Bạch giật mình, suýt nữa thì kim xương trong tay đâm vào ngón tay.
Kền kền biến thành dạng người, lấy chiếc váy vải gai bỏ quên ở đây quấn quanh eo, sau đó bẻ chiếc bánh đường ngậm trong miệng làm đôi, đưa một nửa cho thú nhân Hồ tộc.
Bạch: ???
"Ngươi làm quần áo cho ta?" Kền kền hỏi một cách hiển nhiên.
Bạch: ...
Y nắm chặt tấm da hươu trong tay, kích thước này rõ ràng là làm cho mình. Nhưng y không dám nói ra, chỉ có thể ngậm ngùi gật đầu.
"Phần thưởng cho ngươi." Kền kền lại đưa nửa chiếc bánh đường về phía trước.
Thực ra Bạch đã từng ăn bánh đường và biết món bánh ngon lành này có hương vị ra sao. Hơn nữa, cả bộ lạc đều đang ngập tràn mùi thơm ngọt ngào, các thú nhân đều rất vui mừng vì tối nay sẽ có bánh đường để ăn. Y chỉ không ngờ rằng con kền kền này lại đưa cho y nửa chiếc bánh đường, vì đây là lần đầu tiên kền kền ăn loại thức ăn này, bản thân y khi lần đầu tiên ăn thì vội vàng đến mức suýt bị nhân đường làm bỏng miệng.
Y ngại từ chối kền kền, chỉ có thể nhận lấy bánh đường. Thực ra y chưa bao giờ từ chối ai, nhưng mọi người cũng rất ít khi yêu cầu một thú nhân yếu hơn mình làm gì. Chỉ có con kền kền này, vừa bắt y nuôi con non, vừa bắt y làm quần áo.
Y chưa từng gặp ai bắt người khác làm việc kiểu này, chỉ đưa nửa chiếc bánh đường là xong!
Kền kền ba miếng hai miếng đã ăn hết nửa chiếc bánh, rồi nhìn Bạch từ từ cắn từng miếng bánh. Hắn không nhịn được nhíu mày, thú nhân giống đực yếu như thế này hắn thật sự chưa từng thấy, đừng nói là giống đực, ngay cả thú nhân giống cái cũng không như vậy. Nếu thú nhân mà ăn uống chậm rãi như y, chắc đã chết đói từ lâu rồi.
"Làm sao ngươi sống đến bây giờ thế?" Kền kền không nhịn được hỏi.
Bạch ngơ ngác, y nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt đen của kền kền rồi cúi đầu xuống.
Y từ nhỏ đã không còn cha mẹ, là chị gái chăm sóc y lớn lên. Sau đó chị gái mất, bộ lạc chia rẽ, bạn đời của chị chê y là gánh nặng, ở lại bộ lạc cũ và tìm được bạn đời mới. Y mang theo cháu ngoại của mình như nuôi con đẻ, vì đi săn mà bị cắn gãy chân, giờ đây việc săn bắn cũng khó khăn.
May mắn thay, hồ ly ăn tạp, y cố gắng bắt sâu, đào giun, bắt chuột đồng, hái quả rừng, ngoài việc tự ăn còn có thể chia cho cháu ngoại ăn, đôi khi còn có thể dùng quả rừng đổi lấy chút thịt từ các thú nhân khác trong bộ lạc. Nhờ mối quan hệ tốt giữa nữ thủ lĩnh Thủy và chị gái y, khi có nhiều thú săn được, nàng cũng giúp đỡ y đôi chút, nên y mới có thể sống sót.
Nhưng những chuyện này thì liên quan gì đến con kền kền này? Không những y sống sót được đến giờ, mà còn nuôi cháu lớn lên! Bây giờ y lại gia nhập vào một bộ lạc mạnh mẽ như thế này, chỉ cần y chăm chỉ làm việc thì sẽ luôn no đủ.
"Ngươi lúc nào cũng yếu đuối, nhút nhát như vậy, sẽ bị người ta coi thường. Dù bây giờ người khác còn nhường ngươi, nhưng sau này thì sao? Lâu dài thì sao? Không ai sẽ mãi mãi nhường nhịn ngươi đâu." Kền kền thấy y không nói gì, bèn tự lẩm bẩm: "Nếu thú nhân không tự mạnh mẽ lên, sẽ luôn bị người ta coi thường."
Bánh đường trong miệng Bạch bỗng trở nên khó nuốt, y nắm chặt chiếc bánh trong tay, trong lòng biết rằng kền kền nói đúng sự thật. Ở bộ lạc cũ, y cũng thường bị các thú nhân khác châm chọc vài câu, nếu không phải vì y cố gắng nuôi dưỡng con non, cộng thêm sự bảo vệ của nữ thủ lĩnh, có lẽ y đã bị bộ lạc đuổi ra ngoài rồi.
Kền kền thấy y vẫn không nói gì, liền hừ lạnh: "Ngươi có biết tại sao ta bắt ngươi nuôi con non không? Chỉ có như vậy ngươi mới có thể ở lại đây, nếu không... Ngươi chỉ có thể quay về cái bộ lạc tồi tàn kia, tiếp tục sống cuộc sống run rẩy thôi."
Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thú nhân trước mặt với ánh mắt không thể tin được.