Edit: Nhật Hy
Beta: chưa beta
***
Mấy người Ninh Chinh nửa đêm mới trở về, thị lực của Đại Vũ và Hắc Vũ vào buổi tối không tốt, nhưng nghe theo âm thanh dẫn đường của Ninh Chinh vẫn có thể bay lượn, tuy rằng chậm nhưng cũng thuận lợi về tới bộ lạc, hơn nữa móng vuốt của hai người bọn họ còn quắp theo ba tù binh.
Những thú nhân tộc sói bị đánh đến nửa sống nửa chết nằm liệt trên quảng trường, cũng không biết có thể chịu nổi qua đêm nay không.
Mấy người Ninh Chinh đánh nhau với hơn hai mươi thú nhân tộc sói, tuy rằng thú nhân tộc sói so với bọn họ nhiều hơn gấp đôi, nhưng thú nhân hổ tộc và báo đốm đều là kẻ săn mồi đẳng cấp, một đánh hai cũng chẳng phải chuyện đùa. Tuy rằng bọn họ đều bị thương nhẹ ngoài da, nhưng lại khiến sức chiến đấu của đối phương giảm đi phân nửa, thậm chí còn bắt tù binh trở về.
Ninh Chinh ước tính một chút, gần 150 thú nhân tộc sói đến, hiện giờ chưa tới 100 người trở về, tổn thất đến một phần ba, thập phần bi thảm.
Thủ lĩnh tộc sói vì chút bốc đồng mà phải trả giá thật lớn, tộc hổ cũng không phải ngoại lệ.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Phỉ bảo Đại Hắc đem thú nhân hổ tộc bị đánh gãy xương sống đi đến bộ lạc hổ tộc.
"Trực tiếp ném đến trước mặt bọn họ là được, ném xong liền trở về."
Đại Hắc tóm con hổ vàng chỉ còn thoi thóp hơi tàn, vỗ cánh bay lên không trung.
Ngày hôm qua kéo bè kéo phái đánh nhau, phá hỏng không ít cây ăn quả xung quanh quảng trường, đá cũng bị lật đổ lung tung. Ninh Phỉ nhìn một mảnh hỗn độn trước mắt, sắc mặt âm trầm như muốn giết người. Đặc biệt là mấy cây ăn quả bị phá hỏng kia, chính là đại lễ thăng cấp của anh, dù không hợp ý nhưng nói chung cũng là đồ tốt, cơ bản đều đang trổ hoa, hiện giờ thân cây gãy đứt, lá cây và nụ hoa bị nghiền nát dưới bùn, thê thảm vô cùng.
Anh nhất định sẽ bắt đối phương trả giá gấp bội.
Thú nhân tộc sói bị bắt giữ có không ít kẻ nhận ra anh chị em nhà họ Tôn, đặc biệt là khi thấy hai sói con bé nhỏ tung tăng nhảy nhót, cả đám đều cực kỳ xấu hổ.
Lúc trước bọn chúng còn nghĩ, chờ chiếm lĩnh được cái bộ lạc này, sẽ rộng lượng thu lưu lũ đồng bọn đã ruồng bỏ chúng đang hoảng sợ mà chạy trốn kia, mà hiện tại thì sao? Kẻ chạy trốn lại trở thành bọn chúng, lại còn bị trói thành một đoàn, nằm trên quảng trường ngây người cả một buổi tối...
Vào thời điểm bọn chúng tuyệt vọng nhất, sáng sớm, trong bộ lạc truyền ra thứ mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi, đám thú nhân kia ngồi trước mặt chúng ăn vài thứ kỳ quái, nhưng vừa nhìn qua đã biết là đồ ăn ngon, nhưng chẳng có ai chịu chia cho bọn chúng một ít đồ ăn trên tay.
Điều này khiến bụng bọn chúng phát ra âm thanh lộc cộc hết đợt này đến đợt khác, kết quả chỉ đổi về cài tiếng cười nhạo.
Đám thú non ăn uống no đủ, theo sự dẫn dắt của Mục Vân Sở đi "tham quan" đám tù binh mặt mũi bầm dập.
Mục Vân Sở khiên lang nha bổng, nghênh ngang đi trước, ừa đi vừa lớn tiếng ồn ào: "Bọn nhóc con, các ngươi có biết cái gì gọi là không biết lượng sức không? Biết cái gì là lòng tham không đáy không? Nhìn bọn hắn đi, sẽ biết, xâm lấn bộ lạc của người khác thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh. Cho nên, để đánh bại kẻ xâm lược, chúng ta phải làm cái gì?"
Đám thú non nhao nhao ồn ào, có đứa nói muốn ăn no ăn ngon, có đứa lại muốn học bay thật cao, nhất thời khiến chỗ này chẳng khác gì cái chợ.
Những thú nhân kia làm gì đã từng chịu qua loại khuất nhục như thế này, trong đó có kẻ nóng tính, nhịn không được hướng về đám thú non phát ra tiếng gầm gừ.
Các thú non bị hoảng sợ, nhát gan khóc lóc.
Mấy con ó con vừa thấy bạn bè mình bị dọa khóc, liền vỗ cánh nhảy ra, vọt lên người mấy thú nhân Hổ tộc kia, điên cuồng mổ. Các thú non khác thấy vậy cũng lao lên, thi triển mười tám chiêu võ nghệ với đám thú nhân này. Tuy rằng sức lực của thú non không lớn, nhưng cả một đoàn thú non tay đấm chân đá như vậy cũng làm người ta không chịu nổi, hơn nữa bọn nhóc còn kề tai nói nhỏ nào là cào vào mắt, sử dụng toàn là ám chiêu, cũng chẳng biết là ai dạy.
Mục Vân Sở cười lạnh một tiếng, y vỗ vỗ tay, khiến đám thú non bình tĩnh lại, một lần nữa xếp hàng ngay ngắn.
"Người ở dưới mái hiên phải học cách cúi đầu, một đám bại tướng mà còn có mặt mũi hù doạ thú non? Nói ra có mất mặt không? Ai nha, đến ta còn cảm thấy đỏ mặt luôn đấy!" Mục Vân Sở âm dương quái khí nói, đem mấy thú nhân không chịu nổi đã ngất qua chỗ khác.
"Được rồi, chơi đủ rồi thì trở về thôi." Ninh Phỉ ở bên cạnh nhìn nửa ngày, nhịn không được cười nói: "Đừng làm ầm ĩ nữa, lỡ cậu bị thương thì không tốt."
Đám thú nhân này chỉ bị trói chặt chân tay chứ không hề bị bịt miệng, nếu lỡ có kẻ nghĩ không thông đột nhiên cắn đám thú non một phát, thì hài kịch lại thành bi kịch mất.
Tiểu Bạch và Bồ Đào đưa đám thú non vào nhà trẻ, Mục Vân Sở đến cạnh Ninh Phỉ nói: "Lão đại, giờ anh định làm gì với đám người này?"
Ninh Phỉ nhìn đám tù inh kia, lớn tiếng nói: "Nếu bộ lạc của họ nguyện ý đổi bọn họ về thì liền thả đi, không thì đánh gãy chân ném vào trong núi. Bằng không thì sao? Ở lì nơi này chiếm chỗ còn lãng phí đồ ăn."
Đám thú nhân tộc sói kia lập tức hoảng sợ, chỉ có thú nhân hổ tộc bình tĩnh hơn một chút. Tay chân bọn họ không đứt gãy, da thịt bị thương dưỡng một lúc là tốt lên, bộ lạc bọn họ còn giao dịch than đá với nơi này, hẳn là sẽ...
Sẽ ổn thôi ha?
Thủ lĩnh tộc sói vốn dĩ lãnh khốc, ngay cả thú nhân cùng tộc hắn còn giết, đừng nói đến đám người bị bắt giữ này, phỏng chừng lúc trở về hắn cũng không nghĩ đến việc đổi bọn họ về.
Các thú nhân tộc sói tâm tình u ám.
Ninh Phỉ đưa mắt ra hiệu cho Tôn Sâm đứng gần đó, sau đó liền kéo Mục Vân Sở đi.
Các thú nhân bận rộn cả buổi tối, đều trở về nghỉ ngơi. Đột nhiên, có hai bóng người lén lút đi đến bên cạnh quảng trường. Bọn họ mỗi người bưng một cái khay đan, trên khay là một ít bánh bột ngô, màn thầu và thịt nướng còn thừa. Một bóng người trong đó còn đem đồ vật trong tay đặt cạnh quảng trường, lại đi ôm một cái bình lớn tới.
" Cho các ngươi chút đồ ăn mang theo..." Tôn Sâm hạ giọng, cầm bánh bột ngô đưa tới miệng kẻ ngày xưa đã từng là đồng bạn của mình. Bánh bột ngô tuy lạnh, nhưng vì bên trong có bôi một lớp mỡ, cho nên mang theo chút mùi vị thịt, rất thơm.
Tên thú nhân kia không nhịn được hé miệng, cắn hai ba miếng đã hết bánh bột ngô. Tôn Sâm lại đút cho hắn một miếng thịt nướng thừa rơi lại, sau đó liền đưa đồ ăn cho các thú nhân khác. Tôn Lâm ôm bình nước, đút nước cho các thú nhân đó.
"Các ngươi thả chúng ta đi đi." Có thú nhân cầu xin nói: "Thủ lĩnh chắc chắn sẽ không đến đây đổi bọn ta về, linh miêu kia còn nói muốn đánh gãy tay chân rồi ném bọn ta đi. Nếu bị ném đi, bọn ta sẽ không sống nổi mất."
"Đúng vậy, đúng vậy,... " Các thú nhân tộc sói khác cũng sôi nổi hùa theo "Thả chúng ta đi."
Tôn Sâm hừ lạnh một tiếng nói:"Ta đem đồ ăn đến cho các ngươi là vì nể tình cảm xưa kia, nhưng tuyệt đối không thể thả các ngươi đi. Nếu thả các ngươi, ta cũng sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc. Bộ lạc tốt như thế này, ta không nỡ rời đi."
Thú nhân tộc hổ ở bên cạnh tuy rằng không có gì để ăn, nhưng nghe thú nhân lang tộc nói vậy, không nhịn được cười lạnh: "Hừ, bộ lạc của các ngươi không có thứ gì để đổi các ngươi về được sao? Bộ lạc bọn ta thì có, thủ lĩnh nhất định sẽ dùng than đá đổi bọn ta về."
Tôn Sâm cười như không cười liếc mắt nhìn thú nhân hổ tộc đang nói chuyện kia.
Thú nhân lang tộc nghĩ đến thủ lĩnh bộ lạc của mình, đều khổ sở thất vọng.
Tôn Sâm cho bọn hắn đồ ăn, mặt lộ rõ vẻ do dự. Tôn Lâm đứng cạnh liền thúc giục: "Ca, trở về đi, lát nữa lỡ bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?"
Tôn Sâm bưng cái khay đan trống rỗng lên, đột nhiên thấp giọng nói: "Nếu các ngươi không muốn chết, thì nói với linh miêu kia rằng các ngươi nguyện ý ở đây làm việc chuộc tội. Ta nói các ngươi nghe, cái bộ lạc này được Thần Thú phù hộ, các ngươi đánh không lại họ đâu." Nói xong liền cúi đầu, vội vã rời khỏi.
Thật ra thì hú nhân lang tộc cũng từng nghe nói đến Thần Thú, nhưng từ ngữ này thật sự quá xa lạ, họ cũng chẳng để trong lòng. Hiện giờ, một lần nữa nghe được cái từ ngữ này, sau đó lại nhớ tới mùi hôi ập vào trước mặt và đội ngũ tán loạn bỏ chạy, nhịn không được mà co rúm lại một chút.
Những thú nhân đó già già trẻ trẻ, bọn họ cảm thấy lần xâm chiếm này đương nhiên sẽ thắng, nhưng rốt cuộc lại thua thảm hại, chính mình lại bị trói ở chỗ này, có lẽ còn đối diện với cái chết khủng khiếp nữa.
Bọn họ đều là thú nhân đang tuổi trai tráng, còn rất nhiều năm tháng tốt đẹp để sống, không ai lại cam chịu chết đi vào thời điểm tốt đẹp như vậy cả.
"....Thần Thú, đến tột cùng là cái thứ gì?" Có một thú nhân tộc sói lầm bầm lầu bầu.
Thú nhân hổ tộc nói nhiều kia đắc ý nói: "Cái gì? Đến Thần Thú mà các ngươi cũng không biết á? Các ngươi xem cái bộ lạc này đi, những cái đó gọi là nhà ở, đều do Thần Thú dạy cho bọn họ. Còn có lửa, bình chứa nước, đồ ăn ngon, toàn bộ đều do Thần Thú chỉ dạy. Trong bộ lạc này có hai sứ giả, chuyên truyền dạy cách làm đồ vật của Thần Thú cho các thú nhân ở đây. Ở bộ lạc của bọn ta có một thứ gọi là than đá, là loại đá có thể nhóm lửa, thường dùng nó để trao đổi muối ăn ngon và phương pháp xây nhà với bọn họ."
Các thú nhân tộc sói nhớ tới hương vị của miếng thịt kia, tuy lạnh nhưng ngon hơn thịt ươi rất nhiều, lại bắt đầu chảy nước miếng. Rốt cuộc thì vài miếng đồ ăn đó không đủ để họ no, chỉ vừa đủ lót dạ mà thôi, hơn nữa hương vị lưu lại trong khoang miệng càng khiến họ thèm.
"Nếu các ngươi biết được bộ lạc này có Thần Thú phù hộ, thì còn đánh nhau với họ làm gì?" Các thú nhân tộc sói thắc mắc.
Sắc mặt các thú nhân tộc hổ lập tức trở nên khó coi.
Bọn họ đều không thích Ninh Chinh, hơn nữa trong lòng họ đều cảm thấy con hổ trắng kia chỉ đơn thuần là may mắn nên mới được sứ giả chọn làm thần thú. Nếu là bọn họ gặp sứ giả trước, sao có thể bị con hổ trắng kia chiếm lợi?
Bọn họ da lông màu vàng cam xinh đẹp hơn nhiều, lại còn mạnh hơn con hổ trắng kia rất nhiều!
Hơn nữa, bọn họ trước đây còn tính toán cướp linh miêu kia về, đến lúc đó thủ lĩnh chắc chắn sẽ rất vui, có lẽ còn sẽ chủ động thoái vị, nhường vị trí thủ lĩnh cho họ...Nhưng thực tế thì thú nhân kia càng thảm hại hơn, xương sống hắn bị đánh gãy, không thể sống nổi.
Thú nhân tộc sói thấy biểu tình của các thú nhân tộc hổ đều không tốt cho lắm, một kẻ liền hừ lạnh nói: "Nếu các ngươi biết rõ Thần Thú lợi hại như vậy, còn lừa gạt bọn ta đến nơi này, rõ ràng là không để Thần Thú trong mắt."
Các thú nhân tộc hổ xấu hổ vùi mặt, bọn họ không phải là không để Thần Thú vào mắt, mà là muốn cướp sứ giả đi, hy vọng bộ lạc mình sẽ trở nên tốt đẹp hơn bộ lạc này, nhưng tiếc là mọi chuyện đều đã xong rồi, bọn họ thất bại thảm hại.
"Thủ lĩnh của các ngươi nếu biết được các ngươi đến nơi này náo loạn, hắn thật sự sẽ đổi các ngươi về sao?" Thú nhân tộc sói cắm đao, "Có lẽ bộ lạc này sẽ càng hận các ngươi chăng? Bọn họ giúp đỡ các ngươi, các ngươi lại muốn đuổi cùng giết tận bọn họ."
Nghe thú nhân tộc sói này nói vậy, các thú nhân tộc hổ liền sợ hãi, tuy rằng tính tình của thủ lĩnh bọn họ không tệ, nhưng hắn thật sự sẽ đổi bọn họ về sao? Nếu không đổi bọn họ về, người trong bộ lạc này lại ghét họ, có thể sẽ đánh gãy tay chân rồi ném họ vào núi chăng?
"Tất cả là do Phong, hắn rất ghét con hổ trắng kia, cho nên mới..."
"Ngươi câm miệng, lúc trước cũng là do chúng ta tự nguyện đến đây."
"Chính miệng hắn nói lần này chúng ta không cần ra tay cũng thành công, ta mới theo hắn đến đây, kỳ thật ta cũng không hề chán ghét con hổ trắng kia, dù sao thì hắn cũng đã sớm rời đi."
Thú nhân tộc hổ bắt đầu oán giận, bọn họ hiện giờ còn hoảng sợ hơn cả thú nhân tộc sói.
Giữa trưa hôm sau, Quang- thủ lĩnh tộc hổ mang theo vài đồng bạn vội vã chạy lại đây. Người của tộc hổ về cơ bản đều đã bị Ninh Phỉ phái đi săn, chỉ còn lại thú nhân tên Trịnh Đại Quang kia.
Đại Quang đang đập đá xây nhà, vừa xoay đầu qua liền thấy thủ lĩnh trước đây của mình, lại nhìn đến đồng bạn đang đứng trên quảng trường, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Hắn biết đêm qua anh em nhà họ Tôn cho đám thú nhân tộc sói kia ăn uống, hắn cũng định đem đến, nhưng lại bị đồng bạn nói vài câu:
"Bộ lạc chúng ta cho đến tận bây giờ cũng không làm gì quá đáng với họ, mà bọn họ lại muốn đuổi cùng giết tận chúng ta, nếu ngươi đem đồ ăn cho họ, thì cút khỏi bộ lạc của bà đây!"
Đại Quang tức khắc rụt về.
Hắn thu hồi ánh mắt, nỗ lực đập đá, tận lực không để thủ lĩnh trước đây chú ý tới mình.
Quang thủ lĩnh vừa sợ lại vừa giận.
Ngày hôm qua, lúc con ó kia canh chừng mà quẳng Phong đến trước mặt hắn, đã khiến hắn hoảng sợ. Phong nói không ra lời, ánh mắt tan rã, chỉ thở ra chứ không hít vào nổi, sau khi ngã xuống một lúc liền hoàn toàn chết mất.
Người trong bộ lạc cho rằng, Ninh Phỉ này là muốn khiêu khích họ, trong lòng đều căm phẫn, hận không thể xông tới xé nát đám người trong bộ lạc đó ngay lập tức. Nhưng trong lúc họ phẫn nộ, một con thú nhân choai choai cất lời khiến họ khiếp sợ.
Quang thủ lĩnh lúc ấy chết khiếp, nhìn thi thể của Phong, trong mắt đều là phẫn nộ.
Hắn và bộ lạc của Ninh Phỉ giao dịch rất tốt, chỉ cần dùng loại đá màu đen có thể sưởi ấm kia là đã đổi được rất nhiều thứ. Hiện giờ bọn họ có nhà ở để tránh qua mùa đông, việc ăn uống cũng được cải thiện, đống xương cốt từng là thứ bỏ đi đó hiện giờ có thể dùng để hầm canh uống. Hơn nữa ngoại trừ phương pháp xây nhà và phương pháp làm sọt tre, chiếu trúc, Đại Quang còn lén dạy họ phương pháp thuộc da lông thú.
Quang thủ lĩnh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, hơn nữa hắn còn định chờ mùa thu qua đi sẽ đổi một ít bột ngô về, bù vào phần lương thực thiếu hụt của mùa đông.
Mà hiện tại, chính cách hành sự ngu xuẩn của Phong đã khiến hắn mất hết mặt mũi!
Con ó kia ném người cho hắn, cũng chính là lời cảnh cáo của Ninh Phỉ dành cho hắn, hơn nữa con thú nhân choai choai kia còn nói rằng Phong mang theo một ít đồng bọn, mà những kẻ đó hiện tại chưa rõ sống chết, hắn mộ phần thấy đau lòng,một phần hận không thể tiễn đám người kia đi luôn.
Quang thủ lĩnh cho người chôn cất thi thể của Phong, sau đó mang theo mấy thú nhân từng theo hắn đến thăm bộ lạc của Ninh Phỉ, suốt đêm lên đường đi đến bộ lạc kia.
Hắn muốn giải thích với Ninh Phỉ, chuyện này hoàn toàn không phải chủ ý của hắn, mà do đám người dưới trướng không chịu nghe lời, hy vọng chuyện này không làm ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa hai bộ lạc.
Nhưng vừa đến bộ lạc của Ninh Phỉ, hắn liền thấy mấy bóng dáng màu cam trên quảng trường.
Thú nhân tộc hổ thấy thủ lĩnh tới, nhịn không được mà lớn tiếng cầu cứu.
Quang thủ lĩnh nhìn bộ dạng uể oải của bọn họ, không nhịn được mà đau lòng.
"A Phỉ á? A Phỉ xuống ruộng rồi, các ngươi ở đây chờ chút đi." Ninh Chinh lạnh băng ném xuống một câu, xoay người rời đi.
Quang thủ lĩnh xấu hổ đứng dưới nắng, bị các thú nhân đi qua đi lại nhìn ngó. Thường ngày, khi hắn tới đều được mời vào nhà ăn chút trái cây hay uống chút nước đường, hiện giờ lại đứng ở chỗ này, quả thực là công khai xử tội mà.
Thính giác của thú nhân rất nhạy bén, Quang thủ lĩnh nghe được mấy thú nhân đó thì thầm.
"Lấy oán trả ơn mà còn mặt mũi mò tới đây? Nên đuổi bọn chúng đi mới phải!"
"Đúng vậy, về sau sẽ không bao giờ trao đổi thứ gì với bọn hắn nữa, cũng đừng cho người dạy họ học tính toán hay học chữ."
"Đều là tộc hổ, vậy mà A Chinh tốt biết bao nhiêu"
"Hừ... A Chinh là bị bọn chúng đuổi đi, nói là hổ trắng là điều không may mắn."
"Cái gì? A Chinh có chỗ nào không may mắn? Lũ hổ kia mới là đồ không may mắn."
"Trong bộ lạc chúng ta có cả báo đốm màu đen, rồi hồ ly màu trắng, cũng chẳng thấy cái gì không may."
Ríu rít.
Ngao ngao ô ô.
Mấy thú nhân tộc hổ đều cúi đầu, hận không thể đào cái hố nào mà chui xuống cho rồi.
Ninh Phỉ vác cái cuốc, chậm rãi trở về, anh thấy Quang thủ lĩnh liền cười tủm tỉm chào hỏi: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây thế?"
Quang thủ lĩnh không ngừng run rẩy, hắn cố gắng gượng cười " A... đúng, đúng vậy."
Ninh Phỉ gật gật đầu nói: "Tới đổi muối sao? Chú Thạch Đầu, chú tiếp đãi người ta đi."
Lão Thạch Đầu vén mành, từ trong phòng bước ra.
"Không không không, ta.. Ta không đến để đổi đồ." Quang thủ lĩnh vội vàng gọi Ninh Phỉ lại, hắn cười khổ nói: "Ninh thủ lĩnh xin đừng cười nhạo, ta lần này đến để..." Ánh mắt hắn bay tới quảng trường, chạm phải ánh mắt cầu xin của đồng bọn liền hu trở về, "Ta lần này đến đây là vì bọn họ."
Sắc mặt Ninh Phỉ tức khắc trầm xuống " Quang thủ lĩnh, ta vẫn luôn cho rằng chúng ta đôi bên giao dịch là công bằng công chính, tuy ta biết Đại Quang lén dạy cho các ngươi không ít thứ, nhưng ta cũng không hề vì việc này mà ép cac ngươi giao thêm than đá, đúng không? Còn các ngươi lại làm ra chuyện gì hả? Phái người đến tộc sói, kích động bọn họ xâm lấn bộ lạc của ta! Nếu không phải bọn ta có Thần Thú bảo vệ, ha ha ... Sợ là hôm nay Quang thủ lĩnh cũng chẳng đến đây đi ?"
Quang thủ lĩnh chảy mồ hôi lạnh, hắn gượng cười nói: "Ta biết, ta biết hết... Không không, bọn họ làm ra cái việc này thật sự là ta không biết, ta hôm qua cũng mới biết thôi. Nếu ta biết trước việc này, nhất định sẽ cản họ lại."
Ninh Phỉ lạnh lùng nhìn hắn nói: "Ngươi là thủ lĩnh bộ lạc, xảy ra chuyện như thế này mà ngươi không biết? Ai sẽ tin đây? Bộ lạc bọn ta cho dù phát sinh chuyện gì ta đều nắm rõ, càng đừng nói đến loại chuyện như thế này...Nếu Quang thủ lĩnh đến chuyện lớn như vậy cũng không biết, có lẽ không có mấy người trong bộ lạc chịu phục tùng ngươi nhỉ? Nếu ngươi thấy quản không nổi, thì để ta quản giùm cho. Đám người này xâm lấn bộ lạc của bọn ta, nếu dựa theo quy định của các bộ lạc khác, thì trực tiếp đánh chết là xong việc, đúng không?"
Thanh âm của anh không lớn không nhỏ, nhưng đều có thể truyền đến tai những tù binh tộc hổ đó.
"Thủ lĩnh, thủ lĩnh, ta tuyệt đối không dám nữa, ngài đổi chúng ta về đi."
"Đúng vậy, thủ lĩnh đổi bọn ta về đi, bọn ta sau này tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện thế này nữa!"
Mấy thú nhân tộc hổ kia thật sự sợ hãi, bọn họ hiện tại sống rất thoải mái, hoàn toàn không muốn chết,
"Câm miệng!" Quang thủ lĩnh trên trán nổi gân xanh.
Vốn dĩ hắn định đồng tình với lời Ninh Phỉ nói, bởi vì những kẻ xâm lấn bộ lạc khác mà thua trận, trừ kẻ đào tẩu, thì đều bị giết hết, đây cũng là một loại quy định giữa các bộ lạc. Nhưng nhìn lại đồng bạn của mình bên kia, một đám chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi vài ngày liền trở thành những con hổ lớn mạnh khoẻ.
Hắn luyến tiếc, đặc biệt là đàn hổ này tuổi vẫn còn trẻ, đa số đều vừa thành niên không lâu, còn chưa tìm được vợ.
Nhưng mà, vừa rồi hắn nghe bọn họ van xin hắn đổi họ về...
"Bọn họ phạm sai lầm, là do ta quản giáo không nghiêm." Quang thủ lĩnh thở dài, hắn cảm thấy trải qua việc thế này, về sau cũng không thể ngồi ăn cùng linh miêu này nữa rồi. "Ta nguyện ý đổi họ về, không biết Ninh thủ lĩnh muốn đổi thế nào?"
Ninh Phỉ rốt cuộc lộ ra nụ cười, hắn nói: "Quang thủ lĩnh cũng thấy rồi đấy, bộ lạc bọn ta tuy rằng đông người, nhưng đều là người già và trẻ con, chẳng có mấy người có thể làm việc. Thật ra yêu cầu của ta cũng không khó, các ngươi phái mười thú nhân cường tráng đến giúp ta làm việc một năm, tuỳ ý gọi đến, bọn ta đảm bảo ăn no, chỉ là nơi ở thì..."
Chỉ là giúp làm việc, còn có cơm ăn???
Quang thủ lĩnh vội vàng gật đầu nói: "Được được, ta thấy có thể! Nơi ở sao? Ở đâu cũng được, tìm đại một đống cỏ khô cũng được luôn." Tuy rằng làm vậy khiến bọn họ thiếu mười lao động, nhưng cũng bớt đi mười miệng cơm, quả thực càng tốt.
Ninh Phỉ cười tủm tỉm chỉ tay về phía quảng trường: "Bên này vừa vặn có mười người, chọn bọn họ luôn đi."
Hừ, dù sao cũng chỉ nói để bọn hắn no bụng chứ không quản đồ ăn được hay không, hiện giờ lại có đến mười tên lao động để anh tùy ý sử dụng.
Quang thủ lĩnh cũng không nghĩ đến việc này lại đơn giản thế, trong lòng lại càng vui: "Vậy bọn họ làm việc cho Ninh thủ lĩnh, chỉ là, ta hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến giao dịch giữa chúng ta..."
Đương nhiên sẽ không, ta cũng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ, đúng không? Chú Thạch Đầu, chuẩn bị một bàn đồ ăn cho Quang thủ lĩnh, chiêu đãi hắn thật tốt"
Lão Thạch Đầu nghe được liền đi đến phòng bếp.
"Đến ăn một bữa cơm đi, ăn no rồi về, đúng lúc bọn ta có không ít thứ tốt, cái lồng hấp này dùng cực tốt. Đại Quang, Đại Quang ơi, mau đến tiếp đón Quang thủ lĩnh, hai người các ngươi chẳng phải quen nhau sao? Ta còn có cả đống việc cần làm."
Trịnh Đại Quang nghe thấy tên mình, uể oải đứng dậy, "A Phỉ, ta cũng có..." Không ít việc phải làm đâu, ta không muốn tiếp Quang thủ lĩnh.
"Không cần phải lo, lát nữa sẽ có nhiều người đến làm thay." Ninh Phỉ nhìn hắn chớp chớp mắt, "Đưa Quang thủ lĩnh đi dạo xung quanh đi, để hắn xem diện mạo mới của bộ lạc chúng ta."
Đại Quang kéo khoé miệng lên, hắn cảm thấy mỗi lần Ninh Phỉ lộ ra vẻ mặt này, đều là lúc muốn hại người ta gặp chuyện xui xẻo mới có.
Hắn nhìn Quang thủ lĩnh bằng ánh mắt thương hại, trong lòng tính toán đóng than đá đó của Quang thủ lĩnh còn đủ để đổi bao nhiêu thứ nữa.