Edit: Cú Mèo
Beta: chưa beta
***
Mặc dù mùa xuân là mùa chuẩn bị mọi thứ, nhưng đôi khi con đực sẽ tham gia vào các cuộc chiến để tán tỉnh và giành được sự ưu ái của con cái, nhưng điều này chỉ giới hạn trong lãnh thổ của chúng.
Hai năm trước tộc sói đã đánh chiếm hầu hết các tộc sói nhỏ lân cận, lãnh thổ lẽ ra đủ cho mọi người, nhưng bây giờ vào mùa xuân, khi thức ăn dồi dào, chúng bắt đầu xâm chiếm lãnh thổ của người khác, điều mà Ninh Phỉ thật sự không thể hiểu được.
"Tìm mọi người đi săn về, tiểu Bảo, tiểu Bối, đi gọi cha mẹ ngươi cùng những thành viên khác của Vu tộc về." Bị người ta đánh tới địa bàn, nếu không đánh lại, hoàn toàn không phù hợp với phong cách của Ninh Phỉ.
Thật ra anh vốn muốn mở rộng lãnh thổ, nhưng lại chỉ muốn mở rộng xung quanh khu vực Tam Bất Quản để không ảnh hưởng đến lãnh thổ của người khác, mà tộc sói lại làm ra chuyện này, đúng là không thể chịu được.
Đám thú nhân ra ngoài đi săn không lâu đã bị gọi về, Ninh Phỉ dùng sức gõ ống trúc trên quảng trường, phát ra tiếng bang bang rõ ràng, triệu tập tất cả thú nhân đang làm việc xung quanh.
Đám thú nhân bị triệu tập có chút khó hiểu, đây là lần đầu tiên bọn họ được gọi đến quảng trường ngoài việc ăn uống, mà nhìn vẻ mặt của Ninh Phỉ thì có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn.
"Mao Mao, kể lại chuyện một lần nữa đi." Ninh Phỉ nói.
Vết thương trên người thú nhân Hổ tộc Mao Mao đã được bôi thuốc, trông nó ổn hơn trước. Nhưng đã lâu lắm rồi đám thú nhân trong bộ lạc này mới bị thương nặng như vậy, và những vết thương này rõ ràng không phải do con mồi gây ra.
"Tộc sói xâm lược?" Sắc mặt bốn anh em Tôn gia đột nhiên tối sầm lại. Bốn người bọn họ trốn khỏi tộc sói vì không thể chịu được sự tàn ác của thủ lĩnh mới, vốn tưởng rằng mình đã ở rất xa, Ninh Phỉ cũng nói rằng dù mở rộng lãnh thổ cũng sẽ không đến gần tộc sói, cho nên bọn họ cho rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại đám người đó nữa.
Nhưng sao tộc sói lại lựa chọn đánh chiếm vào lúc này?
Ninh Phỉ ra lệnh cho mười thú nhân do Mao Mao dẫn đầu bắt A Lỗi và A La, y dẫn theo Đại Vũ, vợ chồng đại bàng vàng và Đại Hắc trực tiếp bay đến lãnh thổ của tộc sói. Vợ chồng đại vàng vàng và Mục Vân Sở ở lại bộ lạc để tránh bị bầy sói lợi dụng.
Ninh Phỉ biết một chút về thói quen của loài sói, chúng giỏi đi săn theo đàn và đặc biệt xảo quyệt. Tất nhiên những thủ đoạn này được thú nhân sói áp dụng triệt để. Chiến thuật, chiến thuật bao vây, dương đông kích tây là thứ mà tộc sói am hiểu nhất, nếu anh điều những người mạnh đi hết, khó đảm bảo tộc sói có chơi điệu hổ ly sơn* hay không. Trong bộ lạc hiện giờ có quá nhiều con non, anh cũng không dám quá khinh địch.
(* Điệu hổ ly sơn: Tìm cách đưa kẻ thù đi xa, hoặc cách ly khỏi địa bàn thuận lợi của họ, để họ không thể dựa vào sự thuận lợi đó nữa nhằm làm suy yếu hoặc giảm bớt mức nguy hại do họ gây ra.)
Vợ chồng đại bàng vàng mang theo hai con đại bàng nhỏ canh gác, những thú nhân khác thì phải bảo vệ đàn con, mà vai trò của Mục Vân Sở là trấn an đám thú nhân này, dù sao y cũng là một "Sứ giả".
"Nếu có người sói tộc tới, cậu chỉ cần dẫn dắt mọi người bảo vệ tốt con non là được, những thứ khác đều không sao cả." Ninh Phỉ dặn dò.
Mục Vân Sở cười nói: "Đừng coi thường tôi, tôi đã sống năm năm ở tận thế, cho dù tôi không có khả năng chiến đấu... ít nhất tôi còn có thể tự bảo vệ mình."
Đại Vũ ôm Ninh Phỉ trực tiếp bay lên trời, trong khi Ninh Chinh thì dẫn đầu đám thú nhân đi theo sau Mao Mao, chạy nhanh tới nơi bị xâm chiếm.
Trên đường đi, Ninh Phỉ không ngừng suy nghĩ vì sao bầy sói lại muốn xâm chiếm lãnh thổ của mình.
Sói tộc mới thống nhất được hai năm, hai năm này còn chưa đủ để sói tộc nghỉ ngơi lấy sức, hơn nữa còn có những lãnh thổ mới cần sửa sang lại, sao bọn họ có thời gian xâm chiếm nơi này?
Chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với sói tộc? Hay là...
Dã tâm của thủ lĩnh sói tộc lớn đến mức không quan tâm đến thứ khác?
Thú nhân Vũ tộc bay rất nhanh, trong nháy mắt đã vượt qua nhiều ngọn núi, đến nơi mà Mao Mao miêu tả. Biên giới lãnh thổ của bộ lạc rất gần với sói tộc, nhưng vẫn cách biên giới một khoảng cách khá xa, bọn họ đã nhìn rất nhiều thú nhân sói tộc. Chúng đang giết con mồi ở vùng biên giới và di chuyển dần về phía trung tâm.
Hành vi xâm lược điển hình!
"Cảnh báo!" Ninh Phỉ nói.
Đại Vũ đầu tiên huýt sáo lớn, trong tiếng rít đầy cảnh báo. Ngay sau đó, vợ chồng đại bàng vàng và Đại Hắc cũng bắt đầu cảnh báo, không ngừng bay vòng vòng, yêu cầu bầy sói rời khỏi đây ngay lập tức.
Bầy sói ngừng săn mồi, chúng đều ngẩng đầu lên, rồi những tiếng hú lần lượt vang lên.
Bọn chúng đang khiêu khích.
Hơn nữa tỏ ra khinh thường sức chiến đấu của bộ lạc Ninh Phỉ.
Xét về sức chiến đấu, bầy sói quả thật rất dũng mãnh. Sau khi thủ lĩnh sói tộc thống nhất tất cả các sói tộc xung quanh, ông ta đã đuổi hết thú nhân lớn tuổi và giết chết nhiều con non. Tuy tàn nhẫn nhưng đây cũng là quy luật của thế giới thú nhân. Vì vậy hơn một trăm thú nhân sói tộc đều là thanh niên trai tráng, sau hai năm tu luyện và sinh sản, số lượng sói tộc đã lên tới gần hai trăm.
Vì thấy bọn họ có quyền khinh thường.
Tuy nhiên Ninh Phỉ lại giỏi lấy ít đánh nhiều, anh rất tức giận trước sự khiêu khích của sói tộc, tức giận nói: "Chúng tôi và sói tộc của các ngươi không xâm phạm lẫn nhau, tại sao bây giờ các ngươi lại xâm lấn chúng ta?"
Một con sói khổng lồ màu xanh, thân thể cường tráng chậm rãi đi ra, hắn ngẩng đầu cười lạnh: "Kẻ mạnh chiếm lãnh thổ của kẻ yếu, còn có việc gì nữa?"
Hắn vừa dứt lời, Đại Hắc liền lao xuống, dùng móng vuốt sáng loáng tóm lấy đầu con sói khổng lồ!
Con sói khổng lồ xoay người tránh được móng vuốt của Đại Hắc, xung quanh có mấy con sói xám đột nhiên lao tới, muốn xé nát đôi cánh của con kền kền. Nếu cánh của thú nhân vũ tộc bị thương, sức chiến đấu sẽ giảm đi một nửa. Tuy nhiên đôi cánh lớn màu đen đập mạnh, cơn lốc cuốn lên chặn con sói xám trong nháy mắt rồi bay lên trời.
Cú đánh trượt khiến con kền kền chưa từng nhận thất bại rất tức giận.
Ninh Phỉ trên không trung đếm sơ qua, anh chỉ có thể nhìn thấy khoảng ba mươi thú nhân sói tộc, những thú nhân sói tộc khác không biết bọn họ đã chuyển đi nơi khác hay ở trong bộ lạc sói tộc.
Anh gọi vợ chồng đại bàng vàng đến, thì thầm vài câu. Vợ chồng đại bàng vàng vỗ cánh, liền bay sang hai bên.
"Đã như vậy, chúng ta không cần lý do để giết các ngươi!" Ninh Phỉ hừ lạnh, anh bảo Đại Vũ đặt anh lên một cái cây có tầm nhìn tốt hơn, đảm bảo thú nhân sói tộ không thể trèo lên, huýt sáo một tiếng.
Những con đại bàng vàng khổng lồ và lũ kền kền lao về phía thú nhân sói tộc, cố gắng phá vỡ đội hình của sói tộc, chủ yếu tấn công chỗ con sói khổng lồ có lông màu xanh.
Thú nhân sói tộc không ngừng nhảy lên, cố gắng bắt lấy thú nhân Vũ tộc phiền phức này và xé nát đôi cánh của bọn họ. Hai thú nhân Vũ tộc ở trên không trung và lao xuống lần nữa, nhưng lần này chúng không nhắm đến con sói đầu đàn màu xanh nữa mà bắt lấy con sói ở rìa!
Điểm yếu của sói tộc là ở phần eo, những móng vuốt sắc nhọn trực tiếp tóm lấy eo của sói tộc và bay lên giữa không trung, sau đó buông móng vuốt trong tiếng gầm giận dữ của sói tộc.
Thú nhân đang rơi hoảng sợ hét lên, nặng nề ngã xuống trước mặt con sói kia, đầu bị chấn thương nặng!
Con sói đầu đàn nổi giận, hắn điên cuồng gầm lên, bảo những thú nhân khác bỏ qua hai thú nhân vũ tộc, bắt đầu di chuyển về phía sâu trong lãnh thổ với tốc độ tối đa.
Tuy nhiên hắn đã phạm một sai lầm lớn.
Thú nhân Vũ tộc hung dữ giỏi nhất chính là bắt con mồi đang chạy trốn cho bộ lạc. Hơn nữa khi bầy sói chạy, đội hình còn đồng đều nữa, điều này khiến thú nhân Vũ tộc không còn kiềm chế nữa mà thỉnh thoảng sẽ sà xuống, bắt lấy những thú nhân ở cuối đội, nâng chúng lên và ném chúng về phía trước của đội hình.
Trong nháy mắt, đội hình tộc sói 30 thành viên đã mất đi mười mấy người.
Sói đầu đàn lại hú lên, bầy sói trốn vào trong rừng rậm.
Mặc dù trong rừng rậm có thể tránh được tấn công của thú nhân Vũ tộc nhưng tốc độ di chuyển sẽ bị giảm.
Đại Vũ một lần nữa quay lại, đón Ninh Phỉ trên cây xuống.
"Đại Hắc, ngươi tiếp tục theo dõi đám sói này, đuổi chúng về phía bé Chinh, ta cùng Đại Vũ đi đến bộ lạc tộc sói."
Thói quen sống chung của bầy sói khiến chúng sống chung với nhau, điều này trái ngược với Hổ tộc. Hơn nữa, khi tộc sói tuần tra lãnh thổ của mình thường tập hợp thành từng nhóm, đây là điều mà anh em Tôn gia đã nói với Ninh Phỉ.
Mặc dù sói tộc không mạnh bằng hổ tộc, nhưng do thói quen tập thể này nên chúng mạnh hơn những thú nhân hổ tộc thích đi săn một mình.
Tuy nhiên, Ninh Chinh biết điểm yếu của bầy sói nên Ninh Phỉ cũng không lo lắng Ninh Chinh dẫn đầu mười thú nhân chống lại khoảng hai mươi con sói.
Anh chỉ muốn biết tại sao bầy sói lại xâm chiếm lãnh thổ của anh!
Đại Vũ lặng lẽ bay vào nơi tộc sói sinh sống, nơi này chỉ có thể nhìn thấy mười mấy thú nhân cùng một ít sói con, những thú nhân khác không biết ở nơi nào.
Ninh Phỉ cảm thấy bất an, có thể khiến bộ bầy sói dốc hết toàn lực, chẳng lẽ chỉ muốn xâm lấn lãnh thổ bộ lạc của mình sao? Bộ lạc của anh phần lớn đều là Hổ tộc và Báo tộc, sức chiến đấu của họ không yếu lắm, thay vì xâm lấn lãnh thổ của mình không bằng đi sát nhập những bộ lạc thuộc các chủng tộc nhỏ xung quanh tộc sói không phải được hơn sao?
Tại sao tộc sói lại đồng ý sử dụng phương pháp sẽ làm giảm bớt số lượng tộc nhân của mình chỉ để liều mạng tiến vào một bộ lạc không hề yếu?
"Về bộ lạc!" Ninh Phỉ lớn tiếng nói.
Đại Vũ vỗ cánh bay về phía bộ lạc.
"Đúng rồi, Đại Vũ cứ tiếp tục như vậy..." Ninh Phỉ nói thêm vài câu với Đại Vũ.
Tiếng đại bàng vàng gầm lên nhiều lần khiến cả đàn chim giật mình.
Nỗi lo lắng của Ninh Phỉ đã trở thành sự thật, khi anh bay qua bộ lạc, anh nhìn thấy thú nhân sói tộc bao vây bộ lạc, trong đó còn có hơn mười thú nhân Hổ tộc!
Bốn con đại bàng hổ bay lơ lửng trên không, không ngừng phát ra âm thanh đe dọa đối với lũ thú nhân xâm lược, đàn con dường như được bảo vệ trong một ngôi nhà, có rất nhiều thú nhân vây quanh ngôi nhà, thú nhân già ở tầng ngoài cùng, thanh niên trai tráng ở phía sau. Anh còn nhìn thấy rất nhiều thú nhân Hồ tộc trong đám thú nhân này, nữ tộc trưởng dẫn đầu thú nhân Hồ tộc, cúi người xuống và phát ra âm thanh đe dọa đối với lũ thú nhân tộc sói cách đó không xa.
"Thì ra là ngươi?" Ninh Phỉ nhận ra một thú nhân Hổ tộc, thú nhân này cũng chính là con hổ đã tới đây khiêu khích, xúi giục đám lão thạch đầu quấy rối.
"Hổ tộc các ngươi muốn báo thù sao?" Ninh Phỉ bảo Đại Vũ đứng trước đám thú nhân trong bộ lạc, lạnh lùng nhìn con hổ kia.
Thú nhân kia cười nói: "Thủ lĩnh già rồi, không thích hợp để lãnh đạo Hổ tộc nữa. Hơn nữa, nơi tốt như này đương nhiên cần một bộ lạc mạnh hơn để ở, không phải đám các ngươi - vừa già, nhỏ bé, còn có một đám hồ ly. Các ngươi dựa vào cái gì ở chỗ này?"
"Chúng ta đương nhiên tốt hơn ngươi." Ninh Phỉ cười nói: "Hổ tộc các ngươi chính là như vậy, không dám đối đầu trực diện với chúng ta, còn lừa một đám sói tộc đến chịu chết. Ta không biết ngươi dùng lời ngon tiếng ngọt gì mê hoặc đám sói tộc này, nhưng ngươi không sợ bị bầy sói trả thù sao?"
"Trả thù?" Con thú nhân kia ngửa mặt lên trời cười lớn, "Chúng ta có rất nhiều người ở đây, còn các ngươi thì sao?" Hắn vươn tay chỉ hơn mười lão thú nhân đứng sau lưng Ninh Phỉ: "Ngươi để đám lão già sắp chết này đánh với chúng ta?"
Ninh Phỉ nói: "Lúc đầu ta còn không biết là ai bị một con linh miêu và một con thú nhân chưa trưởng thành đánh cho hoảng sợ bỏ chạy, nếu không phải lúc trước bé Chinh nghĩ ngươi với hắn cùng bộ lạc thì hắn sớm đánh chết ngươi, còn có thể để cho ngươi có ngày hôm nay?"
Sắc mặt của thú nhân Hổ tộc trầm xuống, điều đó cho thấy việc này thật sự khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
"... A Chinh? Ha, một con hổ trắng vô danh? Ngươi đã quý trọng hắn như vậy, ngươi cho rằng hôm nay hắn có thể sống sống sót trở về sao?"
"Ta không biết có thể sống sót trở về hay không, nhưng..." Ninh Phỉ nhìn về phía thú nhân sói tộc, trong đó có một thú nhân cao lớn hơn con khác, hoặc là sói đầu đàn, hoặc là thủ lĩnh sói tộc: "Vừa rồi ta đã đến bộ lạc sói, các ngươi cũng biết chúng ta có thú nhân Vũ tộc, thú nhân Vũ tộc bay rất nhanh... Sói tộc bên kia chỉ còn lại khoảng chục con thú nhân và một đám con non. Chậc, chậc, nếu muốn xâm lấn thì dễ quá phải không?"
Sắc mặc của tên thú nhân trở nên tối sầm, hắn liếc nhìn về phía thú nhân Hổ tộc, thì thầm điều gì đó với đám thú nhân xung quanh.
Mấy con sói xám lắc lỗ tai, phát ra tiếng sủa trầm thấp, sau đó hơn ba mươi thú nhân sói rời khỏi vòng vây, cùng bầy sói chạy về hướng đó.
Sắc mặt Hổ tộc càng thêm khó coi, hắn quay đầu nhìn về phía con sói: "Ngươi không tin ta sao?"
Soi đầu đàn ung dung nói: "Ta chỉ cảm thấy mấy con thú nhân này không cần thiết để ta sử dụng toàn bộ người, hơn nữa chúng ta cử nhiều thú nhân như vậy, mà ngươi... chỉ mang theo một ít người."
"Bởi vì ban đầu ta đồng ý giao địa bàn này cho ngươi, còn ta chỉ muốn con linh miêu kia thôi!" Hổ tộc có chút tức giận.
Con sói đầu đàn phớt lờ hắn, cũng không gọi đám thú nhân mà y đuổi về.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, nhuộm đỏ bầu trời bởi hoàng hôn.
Ninh Phỉ cảm thấy có chút nặng nề khi thấy con sói đầu đàn vẫn bất động.
Tộc sói giỏi săn mồi vào ban đêm, nhưng Hổ tộc và Vũ tộc không thích hợp để chiến đấu vào ban đêm. Báo tộc là thích hợp nhất, nhưng trong trường hợp này, số lượng chiến binh sẽ giảm đi một nửa.
Trận chiến phải kết thúc trước khi trời tối.
Mục Vân Sở lén lút đưa rìu cho anh từ phía sau, trong tay y cũng cầm một cái, "Đừng nói nhảm nữa, đánh đi, chậm chút nữa chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn."
Hiển nhiên, anh cũng nghĩ tới sức chiến đấu sẽ giảm khi chiến đấu vào ban đêm.
Ninh Phỉ lắc lắc chiếc rìu trong tay, đang định nói gì đó thì nữ tộc trưởng nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào chân Ninh Phỉ. Cô ghé vào tai Ninh Phỉ nói gì đó.
Ninh Phỉ kinh ngạc nhìn cô.
Nữ tộc trưởng mỉm cười với anh.
Ninh Phỉ giơ rìu lên, hét lên: "Tấn công!" Bốn con đại bàng hổ và một con đại bàng vàng hét lên lao xuống, nhắm vào lũ thú nhân phía sau đội của bọn họ.
Mấy con thú nhân bất ngờ không kịp đề phòng bị bắt lên không trung, chúng gầm lên và bị ném vào giữa đám thú nhân kia. Thú nhân đứng ở giữa không kịp tránh bị đánh bất tỉnh. Những thú nhân bị đánh này đều là Hổ tộc.
Đối với kẻ vong ân phụ nghĩa, đám thú nhân từ trước đến nay sẽ không hạ thủ lưu tình.
Sói tộc và Hổ tộc nổi giận, gầm lên lao về phía trước!
Nữ tộc trưởng hét lên một tiếng, hơn chục thú nhân Hồ tộc xếp thành một hàng, tập thể quay người lại, một mùi hương nồng nặc nhanh chóng lan tràn ra...
Khứu giác của đám thú nhân rất nhạy cảm, bây giờ mùi hương đó phả vào mặt họ ở khoảng cách gần, tình trạng của toàn bộ thú nhân đều không tốt.
Ninh Phỉ đứng ngược gió, giơ ngón cái ra khen Mục Vân Sở. Ý tưởng này do Mục Vân Sở thảo luận với nữ tộc trưởng, lúc đầu Mục Vân Sở lo lắng kế điệu hổ ly sơn, để cho đại bàng hổ nhỏ gọi tất cả thú nhân Hồ tộc đến.
Trước đây giúp đỡ họ rất nhiều, giờ là lúc bọn họ báo đáp.
Thú nhân sói tộc và Hổ tộc đứng ở cuối gió bị mùi thuốc làm cho sức chiến đấu giảm đi một nửa.
Ninh Phỉ gầm lớn một tiếng, lao về phía trước!
Người đầu tiên chịu thiệt chính là con hổ vô ơn kia!
Các lão thú nhân được ăn uống đầy đủ và uống nước suối không gian mấy tháng, cơ thể trở nên cường tráng hơn, mặc dù không bằng những thú nhân trẻ nhưng bọn họ vẫn không gặp vấn đề gì khi đánh một hai con sói.
Mục Vân Sở dẫn theo mấy thú nhân vừa trưởng thành hỗ trợ giết địch cho quân chủ lực, trong tay mỗi người đều cầm rìu và búa bằng sắt, chuyên đánh vào sau đầu của đám thú nhân khiến chúng choáng váng, lâu lâu đánh vào chân sau của một số thú nhân làm cho bọn họ mất đi sức chiến đấu.
Tiểu Bạch và Bồ Đào đều đóng chặt cửa sổ và cửa ra vào, thậm chí còn dùng vài tảng đá lớn chặn kín cửa ra vào. Bọn họ trấn an đàn con đang sợ hãi, nghe tiếng đánh nhau bên ngoài, trong lòng không ngừng nghĩ về Thần thú.
"Thần thú phù hộ, xin... Thần thú phù hộ." Tiểu Bạch cố gắng hết sức tỏ ra mạnh mẽ, nhưng y cũng biết mình run đến mức khó có thể giữ hình dạng người.
Khi Bồ Đào bình tĩnh một chút, cô biến thành hình dạng ban đầu, giang đôi cánh che chở đàn con dưới đôi cánh của mình nhiều nhất có thể, đây là cách trực tiếp nhất để Vũ tộc bảo vệ con non.
Đàn con non rúc vào nhau, ngay cả mấy con kền kền nhỏ ồn ào nhất cũng im lặng như thóc, dựa sát vào Tiểu Bạch, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Kền kền dù còn nhỏ nhưng sẽ không để lộ ra vẻ mặt yếu đuối.
Ninh Phỉ vung rìu trong tay như một cơn gió, chiếc rìu vung đến đâu đều đầu rơi máu chảy. Con hổ bị anh đánh gãy xương sống, nằm nghiêm bất động, hắn mở to mắt kinh ngạc, không ngờ mình lại trở nên như thế này.
Mùi của Hồ tộc đủ để làm choáng một thú nhân mạnh mẽ, ví dụ như Đại Hắc; mùi của một đám Hồ tộc có thể so sánh với những loại thuốc cực mạnh và bom khí độc. Những con thú nhân này bình thường trông uy nghiêm hống hách, nhưng bây giờ chúng đã ngất xỉu trên mặt đất trước khi kịp thể hiện vẻ uy nghiêm hống hách của mình.
Con sói đầu đàn hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như này, nếu như theo lời con hổ kia, bộ lạc này tuy rằng có nhiều người, nhưng một nửa là con non không có sức chiến đấu, một nửa là thú nhân già, mà thú nhân trẻ tuổi rất ít. Mặc dù có mấy con thú nhân Vũ tộc, nhưng bọn họ nhiều người như vậy, sao phải sợ mấy con thú nhân Vũ tộc? Chỉ cần xé đôi cánh, đám thú nhân Vũ tộc rơi xuống đất liền mất đi phần lớn sức chiến đấu.
Lý do hắn mang nhiều người đến đến đây vì hắn muốn trực tiếp chiếm lấy bộ lạc này.
Hắn đã nghe rất nhiều về bộ lạc này, ví dụ như có chiếc tổ ấm áp, nguồn thức ăn dồi dào và khả năng nuôi được nhiều con non. Nhưng một bộ lạc tốt như vậy lại bị một đám thú nhân không có sức chiến đấu chiếm, điều này làm cho thủ lĩnh tộc sói rất khó chịu.
Vì vậy khi con hổ đến nói chuyện, cả hai đã hợp tác với nhau.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng những chuyện như thế này sẽ xảy ra.
Hắn mang theo phần lớn đội tinh nhuệ của Sói tộc, nhưng ngay từ đầu quân số đã giảm đi một nửa do mùi của Hồ tộc, phía bên kia một số người cũng bị ảnh hưởng, nước mắt chảy ra khó có thể nhìn thấy những gì trước mắt.
Sau đó là cây gậy mà linh miêu cầm trong tay. Câu gậy đó có một đầu cứng rắn, chỉ cần đập vào người thú nhân là có một vết thương sâu, thậm chí có thể làm gãy chân của một con thú nhân ngay lập tức.
Những thú nhân già kia liều mạng cắn kẻ thù, tuy không nhanh nhẹn và mạnh mẽ như những thú nhân trẻ tuổi nhưng họ dày dặn kinh nghiệm hơn, một con hổ đánh với ba thú nhân tộc sói, lòng dũng cảm của chúng làm người ta run rẩy.
Chuyện gì đang xảy ra với bộ lạc này vậy?
Con sói đầu đàn đột nhiên tru lên một tiếng dài, lũ thú nhân tộc sói lập tức ngừng chiến đấu và bắt đầu rút lui, để lũ thú nhân Hổ tộc lộ diện ở phía trước, trở thành mục tiêu chính để những kẻ khác tấn công.
Hắn nhìn chỗ hỗn loạn trước mắt, không có ý định chiến đấu nữa, thậm chí còn còn cảm kích mình vừa để một đám người rút về bộ lạc, nếu không sẽ tổn thất lớn hơn.
Bầy sói vừa đánh vừa lùi, cuối cùng quay đầu bỏ chạy, để lại chiến trường một đám anh em bị thương và bất tỉnh. Không phải bọn họ không muốn đem đám người này về, mà là bọn họ không có lựa chọn nào khác, hơn nữa một số thú nhân bị gãy chân, trở về đã thành một gánh nặng.
Thủ lĩnh tộc sói quay đầu nhìn, trong mắt đầy tàn nhẫn.
Còn có đám Hổ tộc chết tiệt kia!
Nếu như bộ lạc của hắn xảy ra chuyện gì, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ qua đám Hổ tộc kia!
Những thú nhân Hổ tộc bị đánh bại bị trói và ném vào quảng trường, kẻ bị gãy xương sống thì không ai để ý đến hắn.
Ninh Phỉ trầm mặt kiểm tra tỷ lệ thương vong trong trận chiến, trong lòng như có tảng đá rơi xuống. Bên anh tuy rằng có nhiều vết thương nhưng phần lớn đều vết thương ngoài da, thú nhân có khả năng hồi phục rất nhanh, có thuốc, vết thương trên da sẽ lành trong vài ngày. Một số tứ chi bị thương nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần thời gian hồi phục là được.
Đám thú nhân bị mùi làm cho hôn mê kia bị đám người Mục Vân Sở đâm, trên đầu đám thú nhân đều có một vết sưng lớn trên đầu, không biết khi nào chúng mới tỉnh lại. Đám thú nhân này bị trói thành một quả bóng, dù muốn biến thân cũng không được.
Anh em Tôn gia trong đám thú nhân tộc sói này nhận ra bạn cũ của mình, nếu như có thể xúi giục đám thú nhân tộc sói này nổi loạn thì tốt, nếu như không thể... Vậy dùng bọn họ để trao đổi với thủ lĩnh tộc sói kia đổi lấy một ít đồ vật, dù sao cũng phải khiến hắn trả giá lớn mới được.
Về phần những Hổ tộc này...
"Canh chừng bọn họ, ngày mai ta để Hổ tộc cho ta một lời giải thích!" Ninh Phỉ thật sự tức giận, vào mùa xuân anh đã quá bận rộn, nhưng sau khi đám sói và hổ như ngốc này gây chuyện, sức lao động của anh bị tiêu hao một nửa!
Điều này thật nực cười!
Anh cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, tìm đến nữ tộc trưởng Hồ tộc, cười nói: "A Thủy, lần này thật sự cảm ơn các ngươi, nếu các ngươi không giúp ta, ta sợ rằng lần này chúng ta không may mắn như vậy."
Nữ tộc trưởng cười đắc ý nói: "Bởi vì các ngươi cũng giúp chúng ta rất nhiều, hơn nữa chúng ta cũng sống dưới sự che chở của các ngươi, nếu như các ngươi gặp chuyện không may... Nơi này bị tộc sói chiếm lĩnh, có lẽ chúng ta cũng bị trục xuất ra ngoài. So với bọn họ, ta thích các ngươi hơn." Cô nói xong, xoay người nhìn thấy Tiểu Bạch đi ra khỏi phòng, phía sau còn có một đám con non.
Cô lại cười nói: "Thấy Bạch ở đây sống tốt, ta yên tâm rồi."
"Tiểu Bạch rất lợi hại, hiện tại y đã chăm sóc rất nhiều con non, giúp đỡ chúng ta rất nhiều.'' Ninh Phỉ nói. Hiện tại Tiểu Bạch mặc dù ở chỗ này, nhưng dù sao y vẫn là người của Hồ tộc, cho nên lần trước y không tham gia nghi thức gia nhập bộ lạc.
Nụ cười của nữ tộc trưởng không hề phai đi, cô vui vẻ gật đầu: "Bây giờ công việc đã xong, chúng ta phải nhanh chóng trở về."
Lão Thạch Đầu đã chuẩn bị sẵn vài giỏ thức ăn để làm quà cảm ơn cho Hồ tộc. Nữ tộc trưởng cũng không từ chối, cô đeo giỏ trúc trên lưng, gật đầu với Ninh Phỉ, kêu gọi người trong bộ lạc cô nhanh chóng trở về. Đàn con nhỏ của họ vẫn đang đợi họ ở nhà.
"Đại Vũ, các ngươi đi giúp Bé Chinh đi." Ninh Phỉ lại nhìn đám tù binh trên quảng trường, "Nếu Bé Chinh bị thương, ta sẽ chặt mấy tên khốn này thành từng mảnh!"
Đám thú nhân Hổ tộc bị bắt run rẩy kịch liệt, họ không ngờ rằng con linh miêu vốn hay cười nói nay lại máu lạnh như vậy.
Thật kinh khủng!
——————
Lời của tác giả:
Lão Thạch Đầu: Xem thường ta? Lão tướng ra tay, một mình đánh ba người!!
Mục Vân Sở: Đánh rắm hun chết bọn họ!
Đại Hắc: Không biết tại sao, không hiểu sao đầu gối lại đau.