Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 81: Thông báo




Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Lão Thạch Đầu gần đây tinh thần luôn sảng khoái, chỉ cần có người chúc mừng, ông liền nói do Thần Thú phù hộ. Chuyện này khiến cho mấy người không quá tin vào Thần Thú trong bộ lạc giờ đây cũng hoàn toàn tin tưởng.

Sinh sản vốn là chuyện lớn trong bộ lạc thú nhân, làm gì có chuyện nào khiến người ta vui hơn chuyện này nữa đâu?

Mùa mưa vừa đến, Nguyệt Nhi liền hạ sinh hai nhóc báo hoa khoẻ mạnh.

Chuyện này làm thủ lĩnh tộc hổ kinh động, Quang thủ lĩnh vội vã chạy tới xem hai nhóc báo hoa kia, lại nhìn nhìn Lão Thạch Đầu, biểu tình vô cùng phức tạp. Quang thủ lĩnh hiện giờ cũng hơn ba mươi tuổi, hắn và vợ chỉ có hai đứa con, một trong số đó còn chết non. Nhìn sắc mặt hồng hào của Lão Thạch Đầu, hắn không nhữn hâm mộ mà còn nổi lên tâm tư khác.

"Ngươi muốn gia nhập bộ lạc của bọn ta?" Ninh Phỉ sửng sốt.

Quang thủ lĩnh gật đầu nói: "Đúng vậy, bọn ta muốn gia nhập bộ lạc của ngươi."

"Tại sao? Trước đây chẳng phải các ngươi thấy bọn ta rất chướng mắt sao?" Ninh Phỉ cảm thấy tò mò, tộc hổ cũng đứng số một số hai ở nơi này, có thế nào thì bọn họ cũng chỉ thâu tóm bộ lạc khác, làm gì lại có chuyện gia nhập bộ lạc củ người khác.

Quang thủ lĩnh đỏ mặt, hắn ngượng ngùng gãi đầu, nói: "Ta muốn có thêm vài đứa con..."

Ninh Phỉ: ...

Mị lực của thú non lông xù quả thật rất lớn.

Có điều...

Nếu chỉ là vì vấn đề con cái, phương thức hợp tác giữa chúng ta sẽ giúp các ngươi sống tốt hơn, về sau sẽ có con thôi." Ninh Phỉ trực tiếp từ chối. Anh biết rõ việc tên này có con hay không thì chẳng liên quan gì tới Thần Thú cả, tin tưởng quá vào huyền học mà lỡ như sau này vẫn không có con, e là Quang thủ lĩnh sẽ sinh oán hận.

Phàm là chuyện không có lợi cho bộ lạc, anh đều muốn chặt đứt từ nguồn cội.

"Nhưng mà, nhưng mà cái bộ lạc này có Thần Thú phù hộ." Quang thủ lĩnh có hơi sốt ruột, "Bọn ta cũng muốn được Thần Thú phù hộ." Trước đây hắn không quá tin vào Thần Thú, nhưng chuyện này khiến hắn không thể không tin.

Ninh Phỉ thở dài nói: "Thần Thú cũngk hông quản chuyện sinh con, sở dĩ Lão Thạch Đầu có con là vì mấy năm nay ông ấy vào bộ lạc nghỉ ngơi lấy sức, thân thể được điều dưỡng tốt, cho nên..."

"Đó cũng là vì gia nhập bộ lạc của các ngươi nên mới có thân thể tốt." Quang thủ lĩnh đỏ hết mặt mũi, "Lãnh địa của bọn ta cũng có thể tặng hết cho ngươi, chỉ cần ngươi cho chúng ta gia nhập thôi!"

Ninh Phỉ có chút cạn lời, anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Chuyện này ngươi đừng gấp gáp, để ta hỏi Thần Thú trước, xem ngài ấy có đồng ý hay không."

Nhắc đến Thần Thú, Quang thủ lĩnh kiềm chế nóng nảy trong lòng, giọng nói mang theo chút khẩn cầu: "Vậy sứ giả làm ơn nói với Thần Thú, người trong tộc hổ bọn ta đều không tệ, sau này sẽ tuyệt đối trung thành với Thần Thú!"

Sau đó Quang thủ lĩnh liền ở lại trong bộ lạc, hắn có cảm giác bản thân cứ như tên vô lại nếu không được đáp ứng yêu cầu thì không chịu rời đi vậy.

Sau giờ cơm chiều, Ninh Phỉ kéo Lão Thạch Đầu, Đại Thạch, Đại Hoa, Tiểu Sở, Đại Vũ mở cuộc họp, đương nhiên NinhChinh cũng bầu bạn bên cạnh anh.

"Tộc hổ muốn gia nhập bộ lạc của chúng ta, các ngươi thấy thế nào?" Anh hỏi.

Mấy người trước mặt này đều cùng Ninh Chinh gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, hiểu rất rõ về sự phát triển của bộ lạc, hơn nữa cách suy nghĩ của họ cũng khác với những thú nhân khác.

Đơn giản mà nói là "trưởng thành".

Đại Thạch hỏi: " Vì sao bọn họ lại muốn gia nhập bộ lạc của chúng ta? Trước đây họ cũng chẳng hề đối xử tốt với chúng ta."

Ninh Phỉ cười nói: "Là vì chú Thạch Đầu và dì Nguyệt vừa sinh con đó."

Lão Thạch Đầu có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn nói: "Đây cũng là trùng hợp mà thôi, có rất ít thú nhân giống ta, lớn tuổi vẫn có thể cùng bạn lữ sinh con. Hơn nữa cũng là vì Nguyệt Nhi không quá lớn tuổi, thân thể cũng rất tốt." Bởi vì các thú nhân lớn tuổi như ông ở trong bộ lạc, cơ bản đều đã bắt đầu rời khỏi bợ lạc, sống gian khổ, sao có thể có cơ hội sinh con được nữa?

"Hắn chỉ vì chuyện sinh sản thôi ư?" NinhChinh hỏi.

Ninh Phỉ nói: "Hắn còn hy vọng có thể được Thần Thú phù hộ."

Tiểu Sợ không nhịn được mà làm mặt quỷ.

Ban đầu Mục Vân Sở cũng cho rằng có Thần Thú tồn tại, nhưng theo thời gian, y liền biết rõ chỉ là do Ninh Phỉ có không gian hệ thống mà thôi. "Thần Thú" cũng là do Ninh Phỉ bịa ra, khiến cho các thú nhân tín nhiệm tên linh miêu này mà thôi. Trong đó còn có không ít câu chuyện do chính tay y viết ra, hơn nữa còn tham khảo không ít thần thoại tiểu thuyết nữa.

Nhưng mà chuyện này không thể nói ra ngoài được, bởi vì ngoại trừ y và NinhPhỉ, các thú nhân khac đều tin rằng có Thần Thú tồn tại.

Tiểu Sở nói: "Kỳ thật thú nhân mới hơn bốn mươi tuổi cũng không thể xem là già, trước đây ta còn gặp không ít thú nhân dù đã sáu, bảy chục tuổi vẫn có thể cùng bạn lữ sinh con nữa đó. Sở dĩ trước đây thú nhân sinh sản tương đối khó khăn là vì điều kiện sinh hoạt không tốt, chỉ cần cải thiện hoàn cảnh sống, tố chất thân thể phát triển, việc sinh sản cũng sẽ được cải thiện.

"Nhưng điều kiện sống tốt như thế cũng là do Thần Thú ban cho chúng ta mà." Đại Hoa nói.

Tiểu Sở nói: "Thần Thú chỉ nói cho chúng ta biết cách cải thiện, còn để có được điều kiện sống tốt như bây giờ không phải là do chúng ta tự mình làm nên sao? Cho nên bộ dạng hiện tại của bộ lạc, chẳng phải là do công lao của chúng ta sao?"

Đại Hoa thấy hơi rối rắm.

Ninh Phỉ nói thêm: "Thần Thú chỉ chúng ta cách dùng lửa, còn việc dùng lữa để chế biến thức ăn cũng là do bản thân chúng ta tự nghiên cứu. Thần Thú dạy chúng ta cách xây nhà, nhưng những ngôi nhà thoải mái chúng ta đang ở cũng do tự tay mình làm nên. Thần Thú chỉ phương hướng cho chúng ta, còn việc làm theo phương hướng đó như thế nào đều do bản thân chúng ta quyết định. Nếu chỉ ỷ lại Thần Thú, các ngươi nghĩ chúng ta có được cuộc sống như bây giờ sao? Trước đây ta cũng nói với các ngươi rồi, Thần Thú giúp chúng ta, còn làm như thế nào đều do chính chúng ta."

Đại Hoa gật gật đầu như thể đang suy nghĩ điều gì.

Đại Vũ đột nhiên nói: "Tộc hổ muốn gia nhập, cũng không nhất thiết phải dọn đến bộ lạc của chúng ta. Có thể phái vài thú nhân đến chỉ đạo trước, giống như cách Tôn Sâm thành lập tộc sói mới vậy."

Lão Thạch Đầu nói: "Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Người trong bộ lạc của chúng ta thật ra không giống với các bộ lạc khác, mọi người đều là những kẻ đã từng rơi xuống tận cùng của khó khăn, rồi tập trung bên nhau, cho nên đều rất trung thành với bộ lạc. Nhưng những thú nhân tộc hổ và tộc sói đó thì khác, thật ra bọn họ không hề muốn rời x bộ lạc của chính mình, sợ là họ sẽ không quá trung thành với bộ lạc của chúng ta."

"Nhưng phải phái ai đi qua đó mới được?" Ninh Chinh hỏi.

Các thú nhân rơi vào trầm tư, thật ra bọn họ đều không muốn rời khỏi bộ lạc này, hơn nữa tộc hổ cũngk hông nhỏ, nếu phái vài thú nhân mới đi đến, hoàn toàn không đạt được ý nguyện của tộc hổ.

"Nếu thật sự phải có người qua đó..." Đại Thạch nhìn Đại Hoa, nắm tay nàng nói: "Để ta và Đại Hoa qua đi, bọn ta biết rất nhiều thứ, cũng biết cái gì có thể truyền dạy cho bọn họ, cái gì nên giữ lại. Hơn nữa hiện giờ bọn nhỏ đều đã lớn, cũng có thể đi đến nơi khác rèn luyện đôi chút."

Đại Hoa sửng sốt, nàng nhìn về phía chồng mình, một lúc lâu sau mới gật đầu nói: "Hai bọn ta đúng là người thích hợp để đi nhất, cha ta tuy rằng có con nhỏ, nhưng tuổi ông ấy cũng lớn rồi, rời khỏi bộ lạc cũng không quá thích hợp. Tiểu Sở là sứ giả, ta cũng không muốn để sứ giả rời khỏi bộ lạc. Vậy nên chỉ có hai người bọn ta là thích hợp nhất."

Ninh Phỉ không nghĩ tới Đại Thạch và Đại Hoa lại có suy nghĩ như vậy, cả người ngây ngốc ra. Thật ra anh cũng đang suy xét về việc tộc hổ gia nhập bộ lạc, bọn họ không nhất thiết phải dọn đến bộ lạc này, hoặc là nói với Quang thủ lĩnh, chỉ cần hắn và vợ dọn tới đây là ổn, những người khác ở lại bộ tộc hổ cũng thích hợp.

Nhưng phải phái ai qua đó? Trong đầu Ninh Phỉ xuất hiện không ít cái tên, nhưng đều không quá thích hợp. Thật ra anh cũng theo bản năng, hoàn toàn không muốn để thú nhân thân cận rời đi, những thú nhân này đều đã là tâm phúc của bộ lạc, là phụ tá đắc lực của anh, anh thực sự không quen với việc thiếu họ.

Nhưng cũng giống như Đại Thạch và Đại Hoa nói, không có ai thích hợp đi đi hơn hai người bọn họ.

"Vậy hai người qua đó đi, mang theo vài người nữa." Ninh Phỉ không phản bác, mà là suy nghĩ làm sao cho đội hình chỉ đạo trung tâm này phong phú hơn.

"Mang theo hai ông bạn già của ta qua đi, bọn họ tương đối hiểu vài chuyện vụn vặt, hơn nữa nấu cơm gì đó cũng khá tốt." Lão Thạch Đầu nói.

"Nếu có vũ tộc tình nguyện đi qua thì càng tốt, có thể truyền tin tức qua lại, cũng tương đối nhanh." Ninh Phỉ bổ sung.

Ninh Chinh nói: "Sẽ có vũ tộc tình nguyện đi qua sao?"

Hiện giờ vũ tộc ngoại trừ Đại Vũ thì chỉ có vợ chồng đại bàng vàng, vợ chồng đại bàng hổ dắt theo hai đứa con nhỏ, và Đại Hắc. Đại Hắc tương đối cứng đầu, không có khả năng sẽ chịu đến đó, hơn nữa hắn còn muốn huấn luyện con non. Hai nhà vũ tộc còn lại đều vừa mới tới bộ lạc, còn chưa kịp đứng vững chân, hiện tại phái ra ngoài cũng không quá thích hợp.

Ninh Phỉ trầm mặc, sau đó yên lặng nhìn về phía Đại Vũ.

Đại Vũ gãi đầu nói: "Có rất ít thú nhân chịu rời khỏi lãnh địa của mình, thú nhân vũ tộc càng không muốn rời đi." Ý là, cậu ta cũng không có biện pháp.

Ninh Phỉ thở dài, "Không biết đại bàng hổ con khi nào mới có thể độc lập." So với việc chờ đời vũ tộc khác, không bằng suy xét vũ tộc nhà mình, chỉ hận thời gian bọn họ tới quá ngắn.

"Thật ra khoảng cách giữa chỗ chúng ta với tộc hổ cũng không phải là quá xa, có việc gấp một ngày họ cũng chẳng đến được, không có việc gấp thì bọn họ đều có thể ở lại đây, chuỵen vũ tộc vẫn là chờ một chút đi." Đại Vũ lại nói.

Ninh Phỉ gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Sáng sớm hôm sau, anh nói kết quả thương lượng cho Quang thủ lĩnh nghe.

"Nếu các ngươi dọn đến đây, vậy thì việc tuần tra địa bàn của tộc hổ sẽ rất phiền phức, dễ dàng bị thú nhân khác chiếm lĩnh. Hay là ngươi với vợ dọn đến đây trước một thời gian để thích nghi, sau đó bọn ta sẽ phái người đến dạy tộc hổ cách sinh tồn. Nhưng nếu thế, ngươi sẽ không còn là thủ lĩnh tộc hổ nữa, ngươi nguyện ý sao?"

Quang thủ lĩnh rối rắm một lúc, rồi vẫn như cũ cố gật đầu.

"Nhưng mà chỉ mỗi ngươi đồng ý cũng không được, mọi người trong bộ lạc của ngươi cũng phải đồng ý. Nếu các ngươi đều đồng ý, ta sẽ để Đại Thạch và Đại Hoa qua đó. Ngươi cũng biết hai người bọn họ rồi, đều là thú nhân được Thần Thú chọn, thừa sức quản lý tộc hổ."

Quang thủ lĩnh đương nhiên biết Đại Thạch và Đại Hoa, trước đây có thú nhân trong tộc hổ đã nói với hắn, Đại Thạch và Đại Hoa là thú nhân được sứ giả tín nhiệm nhất, hiện giờ sứ giả phái thú nhân ngài tin tưởng nhất đến quản lý tộc hổ, hắn cũng không có ý kiến gì.

Chỉ là...

"Nhưng tại sao lại không để Sở sứ giả qua đó?" Quang thủ lĩnh vẫn thắc mắc không biết tại sao sứ giả lại không tự mình giải quyết chuyện này.

"Hắn còn có việc khác phải làm, hơn nữa có rất nhiều thứ cần thú nhân trong bộ lạc bọn ta thử nghiệm hoàn thiện rồi mới có thể dạy lại cho bộ lạc mới, vậy nên tạm thời hắn không thể rời khỏi nơi này." Ninh Phỉ nhàn nhạt ói, "Nếu ngươi không muốn để Đại Thạch và Đại Hoa qua đó, vậy thì ngươi muốn ai qua?"

"Không không, không phải ta không muốn, bọn họ khá tốt, ta biết bọn họ là tâm phúc của ngươi." Quang thủ lĩnh vội vàng nói: "Ta rất vui."

Nghe được hai chữ "tâm phúc", Ninh Phủ sửng sốt, sau đó liền bật cười.

"Đúng vậy, họ là tâm phúc của ta, là người ta tin tưởng nhất, vậy nên bọn họ nhất định sẽ làm cho phân bộ lạc tộc hổ trở nên tốt đẹp như nơi này."

Sau khi xác định, Quang thủ lĩnh không chờ nổi mà vội vàng chạy về bộ lạc của mình, hắn muốn nói cho các thú nhân tộc hổ biết tin tức tốt này.

Không bao lâu sau, Đại Thạch và Đại Hoa cùng với hai thú nhân già được Đại Vũ, Đại Hắc hộ tống đến bộ lạc tộc hổ, hiện giờ đã thành Cẩm Vinh Hổ tộc phân bộ lạc. Bọn họ muốn lập một vùng đất mới ở đó, trở thành phân bộ thứ hai sau bộ lạc tộc sói.

Còn Quang thủ lĩnh và vợ đều hứng chí bừng bừng mà dọn tới bộ lạc của Ninh Phỉ, chỉ có điều bọn họ không có tư cách ở khu nhà chính của Ninh Phỉ. Ninh Phỉ vẫn giữ lại gian phòng của Đại Thạch và Đại Hoa, nếu bọn họ có việc trở về, ít nhất ở đây vẫn còn có nơi ở quen thuộc.

Hiện giờ chuyện của tộc hổ đã giải quyết khá ổn thoả, Ninh Phỉ bắt đầu suy xét có nên phát triển tộc hồ ly hay không.

Nữ thủ lĩnh Hồ tộc là một nữ thú nhân rất có năng lực, trong lúc phần lớn thủ lĩnh các bộ tộc đều là nam, có một nữ thủ lĩnh thực sự rất đáng quý. Hơn nữa, nữ thú nhân này còn rất có uy tín, khiến Ninh Phỉ thấy phục.

Chẳng qua nhân số tộc hồ ly thật sự qua ít, đếm đi đếm lại cũng chưa đến hai mươi người. Muốn phát triển tộc hồ ly, ngoại trừ việc bồi dưỡng nữ thủ lĩnh kia, còn phải xây dựng tộc hồ ly nữa, như vậy mới có thể hấp dẫn những thú nhân tộc hồ ly trước đó. Hơn nữa có Ninh Phỉ chống lưng, đám người kia muốn gây chuyện cũng không được.

Có điều trước đó, anh cần phải bồi dưỡng một vài phụ tá đắc lực cho bản thân.

"Người có thể bồi dưỡng á? Chu Nhai cũng được đấy." Lão Thạch Đầu đề nghị. Chi Nhai là thủ lĩnh tộc hổ đầu tiên kiên định từ bỏ vị trí thủ lĩnh của bản thân, trung thành với Thần Thú. Hơn nữa từ khi vào bộ lạc, hắn vẫn làm việc rất tốt, trên cơ bản không có gì để bắt bẻ.

"A Chinh, ngươi đi tiếp xúc với Chu Nhai, bồi dưỡng hắn thành người củ ngươi. Như vậy lúc chúng ta phát triển phân bộ lạc cũng không đến mức không có người để điều đi." Ninh Phỉ đồng ý với đề nghị của Lão Thạch Đầu.

"Thật ra Đại Hắc cũng không tệ." Đại Vũ vẫn như cũ khẳng định bạn mình tốt, "Tuy rằng hắn không hay thể hiện ra bên ngoài, nhưng ngày thường hắn làm việc rất tốt, đối xử với thú non rất hoà thuận. Tính tình của hắn chỉ là có chút ương ngạnh mà thôi.

"Đại Hắc à..." Ninh Phỉ nhíu mày.

Năng lực của Đại Hắc quả thực rất tốt, nhưng tính tình lại thực sự có vấn đề, ngoại trừ tính tình, hắn còn có một khuyết điểm nghiêm trọng hơn là – người này không giỏi ăn nói.

Rõ ràng hắn giúp người ta làm việc, nhưng lời trong miệng phát ra lại vô cùng thiếu đánh. Không ít thú nhân vì cái thái độ đó mà vừa yêu vừa ghét tên này.

Ví dụ như lúc hắn giúp thú nhân khác đi săn, còn mang đồ về giùm người ta, thú nhân nói xin lỗi hắn, hắn lại tỏ vẻ đối phương quá yếu, cần phải rèn luyện nhiều hơn, kết quả khiến người ta tức nghẹn.

Lại có lúc hắn chỉ đạo huấn luyện mấy nhóc ó con ở ngoài, ngẫu nhiên sẽ chỉ dạy vài nhóc thú non khác, cũng thuận tiện mắng bọn chúng khóc, nói bọn nó quá ngốc, sau này sợ là ăn không đủ no.

Đám thú non hoặc là tìm Tiểu Bạch Bồ Đào khóc lóc kể lể, hoặc là về nhà ôm cha mẹ đòi an ủi, làm thú nhân khác vô cùng đau đầu.

Đặc biệt là Tiểu Bạch, hiện tại Đại bàng vàng và Đại bàng hổ đều có nhà riêng của mình, còn Tiểu Bạch và Đại Hắc vẫn ở chung một phòng như cũ, thuận tiện chăm sóc cho mấy nhóc con không cha không mẹ. Đây rõ ràng là chuyện tốt, nhưng Tiểu Bạch lại nén một bụng oán giận, thường xuyên tìm Ninh Phỉ trút giận.

"Hắn lúc nào cũng bảo ta ngốc, bảo ta yếu, còn nói nếu ta cưng chiều thú non quá sẽ làm chúng trở nên vô tích sự. Ta chỉ biết bản thânsẽ mềm lòng khi đối mặt với thú non, nhưng hắn lúc nào cũng lải nhải, mà ta lại không đánh lại hắn, vậy nên ta mới tức giận!"

Ninh Phỉ cũng có chút bất đắc ĩ, hơn nữa đúng là Tiểu Bạch quá mềm lòng với thú non, chỉ cần Đại Hắc vừa ra đi, các thú non liền sẽ ầm ĩ lên, lăn lộn làm nũng với Tiểu Bạch. Còn đến khi Đại Hắc tới, mấy đứa nhóc lập tức ngoan ngoan 4như gà con.

Cũng chính vì vậy, Ninh Phỉ mới không cho Đại Hắc hay Tiểu Bạch chuyển nhà. Nhưng đối với cái miệng của Đại Hắc, anh thật sự cũng không có cách nào xử lý, đôi khi anh cũng muốn thẳng tay tát vào miệng Đại Hắc, khiến hắn bớt nói mấy lời như thế lại.

"Nếu Đại Hắc vẫn giữ cái tính này, ta thực sự không có cách nào giao nhiệm vụ quan trọng cho hắn được. Quan trọng nhất là, có vẻ như hắn vẫn không hề trung thành với bộ lạc như vậy, ta không yên tâm về hắn."

Đại Vũ thở dài, đối với bạn tốt của mình cậu ta cũng hết cách.

"Có điều vợ chồng Đại bàng vàng và Đại bàng hổ đều không tệ, Đại Vũ có thể bồi dưỡng bọn họ, bồi dưỡng tốt chắc chắn sẽ là nguồn trợ lực lớn mạnh." Ninh Phỉ bổ sung.

Đại Vũ gật đầu.

Về phần báo đốm trong bộ lạc, già già trẻ trẻ, không lớn không nhỏ hiện giờ lại trở thành vợ của Lão Thạch Đầu, còn phải mang thai, cũng chỉ có thể tạm thời đặt sang một bên.

Ninh Phỉ lại lần nữa biết được cái gì gọi là 'lúc cần không có lúc có không cần', hiện tại anh em nhà họ Tôn cùng với vợ chống Đại Thạch đều không có ở đây, khiến cho công việc hàng ngày của anh có chút khó chịu.

"Chờ mùa thu đến, để mấy người Chu Nhai đi giúp tộc hồ ly xây nhà, ở bên đó phát triển tốt một chút, tốt nhất là hấp dẫn các hồ ly khác đến bên này. Tuy rằng chiến lực của tộc hồ ly chỉ nằm ở mức trung bình, nhưng cũng là kẻ mạnh. Hơn nữa người trong tộc hồ ly đều thông minh cẩn thận, ta định sẽ dạy bọn họ cách làm vải bố, sau này chúng ta có thể trực tiếp dùng đồ ăn đổi lấy vải bố của tộc hồ ly, như vậy cũng coi là theo nhu cầu." Dệt vải quá phiền phức, hơn nữa lại chiếm dụng không ít sức lao động, lại tốn công. Loại việc này vừa lúc giao cho tộc hồ ly làm. Năng lực săn bắt của tộc hồ ly không bằng bộ lạc bọn họ, lương thực ở đây dồi dào, đủ khả năng trao đổi với tộc hồ ly, sau này nhân lực rảnh rỗi có thể điều đi làm việc khác.

"Ta đi nói chuyện với Chu Nhai." Ninh Chinh nói.

Người của tộc hồ ly quả thực thông minh, mùa xuân năm nay cũng không yêu cầu hồ ly tới hỗ trợ, nhưng họ vẫn như cũ tặng không ít măng đến đây, hơn nữa bọn họ cũng chỉ muốn đổi một ít vật phẩm hằng ngày như thịt hun khói và muối để ăn mà thôi. Hơn nữa lúc đánh nhau với tộc sói, tộc hồ ly còn giúp một ân tình lớn, Ninh Phỉ cũng nguyện ý nuôi đồng minh thức thời như vậy.

Mùa mưa rất nhanh đã qua đi, lúc mùa thu đến Tôn Sâm cũng hướng dẫn tộc sói phân bộ lạc bắt đầu xây nhà. Hơn nữa hắn còn mang đến một vài tin tức tốt, tộc sói xâm lấn kia có không ít thú nhân có thành kiến với thủ lĩnh, hiện tại bên cạnh có bộ tộc sói mới, hơn nữa bọn họ cũng đều quen với người bên trong, cho nên đã có không ít thú nhân tộc sói nguyện ý gia nhập bộ lạc bọn họ.

"Những người đó liệu có thật lòng hay không, có thể dùng hay không, thì bản thân ngươi cần phải tự phán đoán, bộ lạc kia giao hết cho ngươi." Ninh Phỉ nhìn về phía Tôn Sâm thần thái sáng láng, tuy rằng thành lập bộ lạc mới vô cùng vất vả, Tôn Sâm thoạt nhìn có hơi gầy, nhưng mà tinh thần lại không tệ.

Tôn Sâm gật đầu nói: " Những điều này thật ra ta đều để ý hết, mỗi lần có người tiến vào bộ lạc bọn ta đều quan sát qua, chỉ cần có vấn đề sẽ lập tức đuổi đi. Nhưng trong khoảng thời gian này vẫn luôn có thú nhân quấy rầy bộ lạc của bọn ta, tuy rằng không tạo thành vấn đề gì lớn, nhưng nếu tiếp tục sẽ rất phiền."

Ninh Phỉ gật gật đầu, lại tiếp tục dặn dò: " Loại chuyện thế này sẽ càng ngày càng nhiều, rốt cuộc thì tên thủ lĩnh dã tâm kia sẽ không mặc kệ cho các ngươi phát triển lớn mạnh đâu, hắn rất có thể sẽ ghi hận chúng ta, tóm lại các ngươi cần phải có chút tâm cơ."

Tôn Sâm gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Thật ra lần này ta tới còn có chuyện khác, chính là ... có thể để thú nhân vũ tộc giúp bọn ta một lúc được không?"

"Thú nhân vũ tộc?"

"Đúng vậy, bọn chúng có vẻ như có chút kiêng kị thú nhân vũ tộc, chỉ cần qua đó hù doạ chúng vài lần là tốt rồi. Chủ yếu là dạo này bọn chúng thật sự quá phiền toái." Tôn Sâm cũng có chút buồn rầy, đám thú nhân tộc sói đó thật sự jhiến người khác khinh thường, chúng hoặc là hù doạ con mồi khiến họ không bắt được, hoặc là chạy ra cướp đoạt, cướp không được liền gây rối, thật sự khiến người ta đau đầu.

Ninh Phỉ không nghĩ đến đám tộc sói kia còn có thể làm ra loại chuyện như thế, có điều nghĩ đến thủ lĩnh của chúng là cái dạng gì, thì bản thân anh cũng hiểu rõ.

Anh nói: "Chuyện này ta cũng không thể giúp ngươi được, ngươi phải tự nói chuyện với vũ tộc, nếu bọn họ đồng ý giúp ngươi thì ta cũng không có ý kiến gì, ta cũng chẳng thể cưỡng ép bọn họ đi đến chỗ các ngươi được."

Tôn Sâm gãi đầu, hắn suy nghĩ một lát mới hiểu được ý tứ của Ninh Phỉ. Hiện giờ tốt xấu gì thì hắn cũng là thủ lĩnh của một phân bộ lạc, nếu loại chuyện thế này cũng không thể làm tốt, thế thì sau này rất có khả năng hắn sẽ gặp vấn đề khi lãnh đạo.

"Được, ta đi trước đây, ta tìm bọn họ hỏi thăm một chút."

Tôn Sâm thuyết phục rất thành công, vợ chồng đại bàng hổ nguyện ý mangt heo hai nhóc đại bàng hổ con qua giúp bọn họ, cũng coi như là đưa con mình đi rèn luyện một phen. Chẳng qua bọn họ vừa đi, trách nhiệm chăm sóc đại bàng hổ con khác lại rơi xuống người Tiểu Bạch.

Ninh Phỉ nhìn bộ lạc của mình, không nhịn được mà thở dài.

Trong bộ lạc thiếu vài thú nhân có năng lực, khiến anh luôn có một chút cảm giác vắng vẻ. May mà còn có mười con hổ lớn ở chỗ này làm giúp, không đến mức vì thiếu vài sức lao động mà không thể hoàn tất việc thu hoạch vụ thu bận rộn.

"Người vẫn còn quá ít..."Khoảng thời gian thoải mái nhất của Ninh Phỉ trong những ngày vội vàng, là được nằm trong lồng ngực Ninh Chinh, hổ lớn luôn tri kỷ như vậy, trước khi ngủ sẽ mát xa tay chân cho Ninh Phỉ, hơn nữa hắn cũng hiểu rõ tâm tư và ý tưởng của Ninh Phỉ nhất.

"Mùa tuyết tới, ta định sẽ theo Đại Vũ và Đại Hắc đi khắp nơi một hcút, đi ra bên ngoài bộ lạc, có lẽ sẽ gặp được một ít thú nhân có thể nhận vào bộ lạc." Ninh Chinh nói: "Hơn nữa ta cũng nên ra ngoài rèn luyện một chút, ta nghĩ chỉ có lúc bản thân mạnh hơn, mới có thể giúp ngươi không mệt mỏi như vậy nữa."

Ninh Phỉ lập tức vô cùng cảm động, anh ôm đầu Ninh Chinh hôn vài cái, "Không hổ là đệ đệ của Ninh Phỉ ta đây!"

Ánh mắt Ninh Chinh chợt trầm xuống, hắn duỗi cánh tay dài, ôm chặt Ninh Phỉ trong lồng ngực, lẩm bẩm nói: "Ta không chỉ muốn làm em trai của ngươi, ta còn muốn làm người thân duy nhất của ngươi.. Ca, ta, ta thích ngươi."