Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 82: Rèn luyện




Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Ninh Phỉ giật mình không nói nên lời, anh trừng mắt nhìn Ninh Chinh đứng gần trong gang tấc, "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

"Ta không nói bậy, ta thích ngươi! Khi mọi người đều sợ hãi màu lông của ta, chỉ có ngươi khen ta lớn lên đẹp, cũng chỉ có ngươi cho talàm thần thú, khiến người trong bộ lạc kính trọng ta, cũng chỉ có ngươi vẫn luôn ở bên cnah5 làm bạn với ta. Ca, ta rất thích ngươi, ta không nghĩ đến việc tìm một con hổ khác làm bạn lữ, ta chỉ muốn ở bên ngươi!"

Ninh Phỉ giãy giụa thoát ra khỏi cái ôm của Ninh Chinh, tức giận: "Ngươi, ngươi đừng náo loạn. Ta là một con linh miêu, hai ta không thể sinh sản cách ly được đâu."

Ninh Chinh sửng sốt "Sinh sản cách ly là cái gì?"

Ninh Phỉ há miệng thở dốc, anh dùng sức xoa mặt, anh nghĩ cho dù không có sinh sản cách ly thì anh cũng không thể sinh con được.

"Bé Chinh, bởi vì ngươi gặp được ta lúc mọi người đều bài xích ngươi, giống như chim non vừa mở mắt sẽ nhận người nó thấy đầu tiên là cha mẹ. Tình cảm của ngươi dành cho ta có lẽ chỉ là sùng bái mù quáng chứ không phải thật sự yêu thích..." Ninh Phỉ khó khăn nói.

"Như thế nào là không phải thật sự yêu thích? Ta thật lòng thích ngươi!" Ninh Chinh không nhịn được mà cao giọng: "Ngoại trừ ngươi, ta không cần ai cả!"

"Ninh Chinh!" Ninh Phỉ quát khẽ, anh day day thái dương, thở dốc dồn dập vài tiếng "Chẳng phải ngươi nói muốn ra ngoài rèn luyện sao? Thế giới này rất lớn, lúc ngươi rèn luyện sẽ gặp được thú nhân tốt hơn ta nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ iết kẻ ngươi thích yếu ớt đến chừng nào. Ta không vì loại tâm tình này của ngươi mà vây khốn ngươi, nhưng cũng hy vọng ngươi nghĩ thoáng hơn."

Ninh Chinh nhìn anh bằng ánh mắt nặng nề, tuy hắn chỉ vừa thành niên nhưng khí thế của hắn không hề thua kém bất cứ thú nhân trưởng thành nào.

"Ngươi không thích ta." Hắn nói " Cho nên ngươi hy vọng ta thích người khác, đúng không?"

Ninh Phỉ nhìn gương mặt trẻ tuổi đẹp trai của Ninh Chinh, làm sao mà anh không thích người này cho được? Ngay từ đầu anh chỉ muốn tìm một chỗ dựa, muốn tìm đồng bọn, ấy vậy mà nhiều năm nay, anh đã xem ninh chinh là người quan trọng nhất thế giới của mình. Nhưng Ninh Chinh còn nhỏ, mà anh sống cả hai đời cũng hơn ba mươi năm, sao có thể không nhìn ra xao động thuộc về tuổi dậy thì trong đáy mắt của đứa nhỏ mười tám?

Anh không thể như thế, không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà khoá chặt Ninh Chinh bên cạnh mình, hiện giờ anh cần để cho Ninh Chinh mặc sức rong ruổi khắp trời đất rộng lớn mới đúng.

Anh nâng tay vuốt tóc Ninh Chinh, "Chẳng phải ngươi muốn ra ngoài rèn luyện sao? Ta cho ngươi ba năm, nếu trong ba năm này ngươi tìm được người mình thích, ta sẽ chúc phúc cho ngươi. Nhưng nếu sau ba năm, ngươi vẫn thích ta, ta sẽ cho phép ngươi thích ta."

Ninh Chinh mừng như điên, hắn hỏi vội: "Thật chứ?" Ngay sau đó lại nhíu mày, "Nhưng lỡ trong ba năm rời đi, ta vẫn thích ngươi như cũ, nhưng ngươi lại có người mình thích, thì phải làm sao bây giờ?"

"Ta sẽ không, ba năm này ta sẽ chờ ngươi trở về, sẽ không tuỳ tiện thích bất cứ ai. Ba năm sau ngươi trở về, nếu vẫn còn thích ta, ta sẽ đồng ý ở bên ngươi." Ninh Phỉ thở dài, tiếp tục nói: "Ta hy vọng ngươi sẽ trở nên ưu tú hơn, tầm nhìn cũng không bị bó hẹp trong bộ lạc nho nhỏ củ chúng ta nữa, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, đáng để ngươi ra ngoài nhiều một chút."

"Vậy ngươi nhất định phải chờ ta!" Ninh Chinh được hứa hẹn, cả người đều vui vẻ lên.

Ninh Phỉ gật đầu nói: "Nhưng lúc này, ngươi không cần nói thích ta."

Mặt mày Ninh Chinh lại sưng sỉa lên, hắn trầm mặc hồi lâu, mới trịnh trọng gậ đầu: "Ta sẽ trở thành một thú nhân xứng đôi với ngươi."

Mùa thu đến khiến các thú nhân gầy đi mấy cân, có điều lương thực thu hoạch được chất đầy kho hàng lớn nhỏ, làm gương mặt thú nhân nào cũng dạt dào hạnh phúc tươi cười.

Sau khi trận tuyết đầu đông rơi, Ninh Chinh, Đại Vũ và Đại Hắc liền rời khỏi bộ lạc, bắt đầu hành trình rèn luyện xa đầu tiên trong lịch sử thú nhân.

Nhìn theo bóng dáng ba thú nhân biến mất ở giữa núi sông đen trắng, trên mặt Ninh Phỉ và Mục Vân Sở đều mang theo một chút không vui, ngay cả Tiểu Bạch cũng có chút khổ sở.

"A Phỉ, Đại Hắc nói sau khi trở về sẽ làm bạn lữ của ta, nhưng mà..." Tiểu Bạch cắn cắn môi nói: "Ta cảm thấy mình không xứng với hắn."

Ninh Phỉ vất vả tạm thời vứt bỏ mất mát, nghe Tiểu Bạch nói vậy đột nhiên thấy có chút buồn cười, thì ra kẻ khổ sở vì tình cũng không chỉ có mỗi anh và Tiểu Sở.

"Sao ngươi lại không xứng với hắn? Ta cảm thấy hắn mới không xứng với ngươi." Ninh Phỉ cuời nói.

"Thú nhân cường hãn sẽ được người ta yêu thích, thú nhân nhỏ yếu lại rất dễ bị xa lánh, sau khi ta đến bộ lạc này mới cảm thấy bản thân không phải một thú nhân vô năng, nhưng cũng không có nghĩa là ta trở thành kẻ cường đại." Tiểu Bạch nhìn Ninh Phỉ, trên mặt mang theo chút u sầu, "Ở vũ tộc, Đại Hắc cũng là người mạnh nhất, đem ra so sánh với thú tộc cũng vẫn rất lợi hại. Còn ta thì sao? Ta chỉ là một con hồ ly mà thôi. Trước giờ bộ tộc hồ ly luôn nhờ vào sự che chở của tộc khác mới có thể sinh tồn. Hơn nữa, ta không những nhỏ yếu mà chân cũng tàn tật, làm sao xứng đôi với thú nhân cường đại như vậy?"

"Vậy ngươi có thích hắn không?" Ninh Phỉ đột nhiên hỏi.

Mặt Tiểu Bạch chợt đỏ, hắn trầm mặc một lúc lâu, từ từ gật đầu...

Thật ra ban đầu, hắn không những sợ hãi con ó, mà thậm chí còn thấy chán ghét tên đó. Nhưng hai người ở cùng một chỗ gần một năm, không biết sao hắn cảm thấy cái tên cậy mạnh đó cũng không khiến người ta chán ghét quá mức nữa.

Đại Hắc giúp hắn chăm sóc thú non, huấn luyện chúng, săn được con mồi ngon còn chừa lại một phần cho hắn. Tên đó một bên thì nói chuyện với hắn bằng ngữ khí ghét bỏ, một bên lại không ngừng chăm sóc bảo vệ hắn, Tiểu Bạch có ngốc cũng phát hiện ra điều không thích hợp.

Đặc biệt là trước khi đi, con ó kia còn nói với hắn –

"Ngươi yếu đuối như vậy, sẽ không có thú nhân nào thèm thích ngươi, nhưng ta không chê ngươi, sau khi ta về ngươi làm bạn lữ của ta đi, có lẽ cũng chỉ có mỗi ta mới nguyện ý bên ngươi thôi."

Những lời này mới nghe sẽ khiến người ta thấy chán ghét, nhưng Tiểu Bạch nghe suốt một thời gian dài như vậy, trong lòng đã tự dịch lại mấy lời này theo cách ôn hoà hơn.

Ý tứ là: "Ta thích ngươi, ngươi đừng thích người khác. Chờ ta trở về, đôi ta sẽ thành bạn lữ, cả đời bên nhau."

Tiểu Bạch cảm thấy, có lẽ chỉ có mình mới chịu nổi cách nói chuyện của con ó này, nếu là người khác e rằng đã nhào lên đánh hắn rồi.

"Thích nhau không phải là được rồi sao? Hắn thích ngươi, ngươi cũng thích hắn, chờ hắn trở về thì hai người có thể ở bên nhau rồi... Cái này có gì rối rắm đâu chứ?" Ninh Phỉ nói.

Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn Ninh Phỉ một lúc, hỏi: "A Phỉ thích A Chinh sao?"

Ninh Phỉ bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Ánh mắt anh dõi về phương xa, nơi đó là hướng Ninh Chinh rời đi.

Một lúc sau, anh gật đầu, "Ta cảm thấy, có thể ta... Thích hắn."

Tiểu Bạch nói: "Ta vẫn luôn cho rằng ngươi và A Chinh là bạn lữ, sau này lại nghe chú Thạch Đầu nói hai người không phải là quan hệ đó... Vì sao vậy?"

Ninh Phỉ cười, "Bé Chinh rất mạnh, mảnh đất chúng ta đang đứng chính là lãnh thổ mà Bé Chinh chiếm được khi chưa thành niên. Ta chỉ trùng hợp gặp được hắn, nhưng ta không nghĩ tới cái "trùng hợp này" sẽ vây khốn hắn ở đây, hắn xứng đáng có được những điều tốt hơn nữa."

"A Phỉ là điều tốt lành mà, A Phỉ là sứ giả." Tiểu Bạch nói.

Ninh Phỉ nhìn hắn, "Nếu ta không phải là sứ giả thì sao? Ta chỉ là một con linh miêu, linh miêu và hồ ly khác gì nhau đâu? Mà A Chinh thì khác, hắn là kẻ mạnh nhất tộc hổ. Ta muốn để hắn ra ngoài nhìn xem những thú nhân ưu tú đủ loại, có lẽ Bé Chinh sau khi được mở mang tầm mắt sẽ suy nghĩ cẩn thận lại, chưa chắc người hắn thích là ta."

"Nhưng mà A Phỉ là sứ giả mà, nhưng cho dù ngươi không phải sứ giả thì cũng đâu có sao đâu? A Chinh thật sự rất thích A Phỉ mà, không phải sao?" Suy nghĩ của Tiểu Bạch vẫn vô cùng đơn thuần.

Ninh Phỉ nói: "Tình cảm sẽ thay đổi theo thời gian, lúc này ngươi thích một người, có lẽ sau một khoảng thời gian lại thích một người khác."

"Nhưng cái 'thích' này sao có thể thật sự gọi là thích?" Tiểu Bạch vội nói: "Thích một người là muốn hắn trở thành bạn lữ của mình, là muốn thích hắn cả đời. Nếu không ngừng thay đổi người mình thích, nghĩa là vẫn chưa gặp được người mìnht hích thật sự, phải không?"

Ninh Phỉ trố mắt nhìn Tiểu Bạch. Trong thế giới trước kia anh sống, diện mạo của tộc hồ ly nhất định sẽ chiếm ưu thế vô cùng lớn, bởi vì cho dù là nam hay nữ thì gương mặt bọn họ đều rất xinh đẹp. Nhưng gương mặt xinh đẹp kết hợp với tâm tư đơn thuần, có lẽ cũng không phải là chuyện tốt.

Nhưng ở thế giới thú nhân này không giống thế, thẩm mỹ của thú nhân nghiêng về cường tráng dũng cảm, hơn nữa da lông thú hay lông chim đều phải bóng sáng đẹp đẽ. Về ngoại hình thì chỉ là sự khác biệt vì khác chủng tộc mà thôi, cũng không có thêm điểm cộng khi lựa chọn bạn đời.

Có lẽ chính vì như thế, nên Tiểu Bạch vẫn giữ được tâm tính đơn thuần, mà cũng có lẽ vì vậy mà hắn có thể hấp dẫn ánh mắt của con ó cường hãn kia.

Con ó kia thực sự rất mạnh, nên hắn cũng không để ý người mình thích có thể bắt giữ con mồi hay không, có dũng mãnh như bản thân hắn không. Cái 'thích' của hắn đối với Tiểu Bạch, có lẽ càng thuần tuý hơn.

"Ngươi nói đúng, chân chính thích một người, nghĩa là hy vọng cùng đối phương bên nhau cả đời." Ninh Phỉ mỉm cười nhìn Tiểu Bạch, "Vậy ngươi còn phân vân chuyện gì nữa? Chỉ cần vui vẻ khoẻ mạnh chờ Đại Hắc trở về không phải tốt rồi sao?"

Vệt hồng trên gương mặt Tiểu Bạch vừa rút đã vội bừng lên, hắn ngượng ngùng gãi mặt nói: "Hình như là vậy, ờm, ta đây cũng không có vấn đề gì." Nói xong liền xoay người chạy mất.

Ninh Phỉ ngây người trong phòng một lát, xoay người đi tìm Mục Vân Sở.

Từ khi Đại Vũ rời đi, Mục Vân Sở có vẻ cũng không còn hoạt bát lắm lời nữa, y trở nên trầm ổn, ít nói hơn. Có lẽ cũng vì đang trong mùa tuyết, đồ ăn đủ đầy khiến các thú nhân an tâm nghỉ đông, chỉ có một ít thú nhân cường tráng thay phiên nhau đưa thú non đi chơi trên nền tuyết, huấn luyện chúng bản lĩnh săn mồi.

Thú non Mục Vân Sở hai con đại bàng vàng non, vốn dĩ một con do Đại Vũ huấn luyện, nhưng giờ Đại Vũ ra ngoài rèn luyện, nên việc huấn luyện hai nhóc đại bàng vàng này lại do hai vợ chồng đại bàng vàng đảm nhận.

Đã không có Đại Vũ, cũng không có cả chim non, Mục Vân Sở hoá thành hình thú cuộn tròn trên giường, nhìn như ngủ gật, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn mở to, không biết lại lạc vào cõi thần tiên nào rồi.

"Nghĩ về Đại Vũ sao?" Ninh Phỉ ngồi ở mép giường, duỗi tay vuốt lông báo săn.

Báo săn gật gật đầu, gác đầu lên chân trước.

"Tôi muốn hỏi một chút, cái "thích" của cậu dành cho Đại Vũ, là thích thế nào?" Ninh Phỉ nói.

Tiểu Sở giương mắt nhìn hắn, "Lời anh nói với Tiểu Bạch tôi đều nghe được hết rồi." Đúng là phòng có cách âm, nhưng thính giác của thú nhân thật sự quá mạnh, ngày thường trong phòng có chút động tĩnh gì cũng nghe được hết. Lúc Đại Vũ ở đây, Mục Vân Sở chẳng kiên nể gì, giờ Đại Vũ đi rồi, y ngược lại giống với người an tĩnh nhất kia.

Ninh Phỉ hỏi: "Vậy cậu nghĩ thế nào?"

Mục Vân Sở ngây ngốc trong chốc lát, nói: "Nếu ba năm sau hắn trở về vẫn chưa thích người khác, tôi sẽ chính thức thích hắn."

Hai người từ thế giới tương lai xuyên đến nơi này trải qua biết bao thói đời nóng lạnh, lại có chút lo được lo mất với loại tình cảm này. Ở thế giới của bọn họ, có cảm tình cũng không phải thật sự có cảm tình, thích cũng không thật sự rất thích, thậm chí việc kết bạn cũng trở thành một loại thói quen bất đắc dĩ.

Có người biến tình cảm thành lợi ích, có người biến nó thành gông xiềng, đôi khi người chân thành trao đi tình cảm, rồi cũng chỉ nhận lại lời cười nhạo vô tình và sự vứt bỏ mà thôi.

Nhưng người trong thế giới này lại rất nghiêm túc với chuyện tình cảm. Cái này khiến Ninh Phỉ và Tiểu Sở không biết phải làm sao, thậm chí không biết phải phản ứng thế nào mới có hể chân chính đáp lại phần tình cảm nồng nhiệt kia.

Mục Vân Sở hồi phục tinh thần, y nhìn Ninh Phỉ, nhẹ giọng hỏi:"Vậy anh nghĩ thế nào?"

Ninh Phỉ lắc đầu nói: "Tôi không biết, thậm chí tôi cảm thấy bản thân còn có chút ti tiện, tôi lừa mọi người, không xứng đáng có được điều tốt nhất."

"Nói hưu nói vượn!" Mục Vân Sở trở mình biếnt hành hình nugời, bắt đầu mặc quần áo, "Anh lừa bọn họ chỗ nào? Nhìn cái bộ lạc này đi, từ nhánh cây ngọn cỏ cho đến viên gạch miếng ngói, có cái nào không phải anh vất vả làm ra? Còn chuyện sứ giả cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi, bằng không thì anh tính sao bây giờ? Nói với môi người rằng anh có cái không gian, bên trong có vô số đồ ăn? Điên rồi hả?"

Biểu tình của Ninh Phỉ có chút bất đắc dĩ, thật ra ngay từ đầu hắn đã có ý định lừa dối rồi, có vô số nam nhân nhờ lừa dối mà gây dựng sự nghiệp lớn. Chỉ là sau mấy năm, ý tưởng lừa dối trong đầu anh càng ngày càng ít, bây giờ gần như chẳng còn nữa.

Mục Vân Sở mang giày, bước xuống giường nói: "Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa, nghĩ nhiều là vì anh rảnh quá nên sinh chuyện. Tôi đi xem mấy đứa nhỏ, nếu anh thật sự hcán quá chi bằng hận nuôi một con thú non đi. Cho dù là thú tộc hay vũ tộc, con nào lông cũng xù xù, cực kỳ đáng yêu."

"Y đi ra ngoài ba bước, đột nhiên cười ra tiếng: "Anh biết không? Trước đây tôi cảm thấy có nhiều cô nàng rất hay ra vẻ, giữ con rồi giữ nhà, nhưng lại để mặc cho mấy ông chồng lăn lộn lung tung bên ngoài, còn mình chỉ an phận chờ tên đàn ông đó trở về. Các nàng làm cái gì vậy chứ? Có chồng như vậy thà ly hôn cho rồi, mắc gì biến bản thân thành bà cô già chỉ biết oán giận. Nhưng hiện giờ loại sự tình này lại đổ lên đầu mình, lại đột nhiên cảm thấy con cái chính là hy vọng, dù có chờ đợi người kia thì cũng chẳng quá gian nan nữa." Nói xong, y liền bước nhanh ra ngoài. Lát sau liền nghe thấy tiếng cười của Mục Vâ Sở từ bên ngoài truyền đến.

Thú non sao?

Ninh Phỉ theo sau Mục Vân Sở ra ngoài, thấy đám thú non lăn lộn trên nền tuyết. Mấy nhóc thú non đã mất cha mẹ ấy đã sống trong bộ lạc gần một năm, bọn chúng không còn mờ mịt kinh hoảng như trước, ngược lại con nào cũng mạnh khoẻ béo tốt, tinh lực tràn đầy.

Có mấy nhóc thú non nhìn thấy Ninh Phỉ, biết anh là thủ lĩnh bộ lạc, vì thế đều nhút nhát sợ sệt đi lên cọ xát bên chân Ninh Phỉ, thể hiện sự yêu thích và thân mật với thú nhân này.

Ninh Phỉ bế một nhóc thú non lên, này là một trong hai tuyết hồ lúc trước Đại Hắc mang về. Chẳng qua tuyết hồ tuổi nhỏ còn chưa mọc lông trắng, có chút khó coi. Nhưng đôi mắt như viên lưu ly sáng ngời của hồ ly nhỏ lộ ra sự vui sướng từ nội tâm.

Mấy nhóc thú non còn lại cũng lần lượt đứng lên, chân trước ôm chân chân Nin Phỉ, nôn nóng kêu để được ôm.

Ninh Phỉ ngồi xổm xuống ôm từng nhóc, sau đó vỗ vỗ mông chúng, ý bảo chúng đi chơi.

Trên nền tuyết, chim non nỗ lực chụp phủi cánh, tránh né móng vuốt của thú non. Thú non nếu bắt được chim non cũng sẽ thu móng vuốt nhọn về, dùng đệm thịt mềm như bông mà đập.

Vang vọng khắp bộ lạc là thanh âm và tiếng cười rộn ràng của mấy đứa nhóc, vô cùng náo nhiệt giữa mùa tuyết yên tĩnh.

Mục Vân Sở bị hai nhóc địa bàng vàng ném tuyết đầy mặt, đang lớn tiếng quát, nhưng trong tiếng quát không có nghiêm khắc, ngược lại còn lộ ra chút yêu thương cưng chiều.

Tình cảnh này càng khiến Ninh Phỉ thấy cô tịch hơn.

Anh đứng bên ngoài một lát rồi về phòng, trong phòng khách có đốt bếp than nên ấm áp hoà hợp. Nguyệt Nhi đang ngồi ở khung cửi bên cửa sổ để dệt vải bố, Lão Thạch Đầu ngồi trên nệm rơm cạnh khung cửi, tay vo bột bắp thành viên tròn. Bọn họ đang nói về chuyện thu hoạch ở bộ lạc, tựa hồ lương thực là chuyện các thú nhân chú ý nhất, ngày nào cũng nói mà vẫn không thấy chán.

--- Có lẽ cũng là vì nói về đề tài này với người mình thích nên cũng chẳng thấy chán.

Bọn họ thấy Ninh Phỉ đi vào, mặt lộ ra nụ cười thân thiết.

Ninh Phỉ gật đầu, đang định trở về phòng của mình chợt nghe Lão Thạch Đầu nói: "Trước đây ta thấy mình có con cháu rồi, tuổi già cô đơn đến chết cũng không vấn đề gì. Nhưng hiện tại mới hiểu được, bên cạnh có bạn lữ hạnh phúc đến mức nào."

Ninh Phỉ dừng bước xoay đầu nhìn ông, Lão Thạch Đầu không ngẩng đầu, thanh âm mang theo ý cười, "Ngươi và A Chinh, nên trở thành một đôi bạn lữ, không có chuyện gì có thể chia rẻ hai người đâu."

Xem ra bọn họ cũng nghe được cuộc trò chuyện của Ninh Phỉ với Tiểu Bạch và Mục Vân Sở.

Ninh Phỉ cúi đầu trầm tư một lát, nói: "Có lẽ là vậy, nhưng đời người vô thường. Nếu Ninh Chinh thật lòng thích ta, vậy thì mặc kệ ba năm hay ba mươi năm, hắn cũng sẽ chọn ta, mà ta cũng sẽ chờ hắn."

Lão Thạch Đầu ngẩng đầu, nhìn Ninh Phỉ cười nói: "Nhưng A Chinh vừa mới đi có mấy ngày, ngươi đã bắt đầu nhớ hắn rồi."

Ninh Phỉ giật mình sờ sờ mặt, không nghĩ bản thân lại biểu hiện rõ ràng như vậy.

Hai nhóc báo hoa vọt vào trong, nhảy vào lồng ngực Lão Thạch Đầu, bị Lão Thạch Đầu mắng vài câu rồi lại lao ra ngoài.

Ninh Phỉ đột nhiên hỏi: "Ta có nên nhận nuôi vài nhóc thú non không nhỉ?"

Lão Thạch Đầu nói: "Đây là chuyện của ngươi, có tốt nhất ngươi nên thương lượng chuyện nhận nuôi với bạn lữ, phải không?"

Ninh Phỉ gật đầu, trở về phòng.

Hẳn là anh vẫn không nên nhận nuôi thú non, nếu "bình giấm thích độc chiếm" Ninh Chinh trở về, sợ là sẽ đánh nhau mất. Bên chỗ Tiểu Bạch có nhiều thú non, khi nhàm chán hoàn toàn có thể qua đó chơi với chúng.

Dạo một vòng trong phòng, Ninh Phỉ quyết định đến chỗ Tiểu Bạch, bởi vì ở một mình thật sự quá nhàm chán.

Anh vừa bước ra khỏi cửa, liền nghe thấy tiếng huýt gió non nớt truyền đến từ không trung, nhóc đại bàng hổ đáp xuống bên người anh.

"Chú A Phỉ, chú Sâm bảo ta nhắn lại rằng tộc sói bên kia đánh nhau với bọn họ rồi."

Ninh Phỉ sửng sốt, Lão Thạch Đầu ở trong phòng nghe thấy cũng vội ngừng việc đang làm để chạy ra, "Đánh nhau rồi?"

"Thế nào? Chúng ta có cần chi viện không?" Ninh Phỉ có chút sốt ruột.

Nhóc đại bàng hổ thở hổn hển, phát ra tiếng cười ha ha, "Đánh thắng, thủ lĩnh tộc sói bị chú Sâm và chú Lâm cắn chết tươi! Chú Sâm bảo ta nhắn lại, nói chú A Phỉ qua xem thử có muốn thu nạp địa bàn tộc sói không."

Trái tim vọt lên tới cổ họng của Ninh Phỉ rốt cuộc cũng hạ xuống, anh không nhịn được cười nói: " Ngươi nói chuyện không kể kết quả trước được sao? Đi đi, ngày mai ta qua đó một chuyến."

Nhóc đại bàng hổ vỗ vỗ cánh, lại bay lên không trung, "Ta trở về báo tin đây!" Nói xong liền bỏ đi, không quay đầu lại.

"Thắng?" Lão Thạch Đầu nghe xong lởi này liền giật mình, "A Sâm sao có thể thắng được vậy?"

Ninh Phỉ tạm thời cũng không định đi tìm thú non nữa, anh muốn đến chỗ Đại bàng vàng, nhờ hắn ngày mai đưa anh đến chỗ Tôn Sâm. Anh nói: " Trong khoảng thời gian này Tôn Sâm thu nạp không ít thành viên tộc sói, có lẽ cũng vì thế mà thủ lĩnh tộc sói kia mới thẹn quá hoá giận, thừa dịp mùa tuyết thiếu thức ăn liền khởi xướng tấn công bọn họ."

Có điều Tôn Sâm ở đó có thức ăn từ bộ lạc cung cấp, mỗi ngày đều ăn uống no đủ, so với bộ lạc thú nhân kia nhịn ăn nhịn mặc trong mùa tuyết, thì mạnh hơn nhiều. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên thủ lĩnh tộc sói mới thua, cơ mà nguyên nhân cụ thể là gì thì anh phải đến đó mới biết được.

Lão Thạch Đầu vui vẻ nói: "Thắng là tốt rồi, nếu không cạnh địa bàn chúng ta lại có bộ lạc như thế, ngủ cũng phải lo phòng ngừa bọn chúng đánh lén. Hiện giờ đánh thắng, địa bàn tộc sói cũng là của chúng ta, bộ lạc chúng ta lại có thể mở rộng thêm rồi."

"Đúng vậy." Tin này đến với Ninh Phỉ quả là một điều tốt lành, có thể tạm thời xoa dịu cảm giác mất mát của anh khi không có Ninh Chinh bên cạnh.

Có điểu lúc này anh lại nghĩ đến Ninh Chinh, phương bắc còn rét lạnh hơn ở đây, tuy rằng có Đại Vũ quen thuộc hoàn cảnh ở cùng, nhưng anh vẫn luôn lo lắng liệu Ninh Chinh có ăn uống no đủ không, có nơi ấm áp để ngủ không, có bị ốm đau hay bị thương gì không,...

Không biết vì cái gì, anh lại có cảm giác " Con đi xa ngàn dặm, mẹ ở nhà lo lắng", thật là cái mệnh trời sinh lo lắng nhọc lòng mà.