Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 84: Hành khách về muộn.




Edit: Cú Mèo

Beta: chưa beta

***

Thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.

Trong ba năm qua, bộ lạc đã tiếp nhận một số nhóm thú nhân đến nương tựa. Những thú nhân này cơ bản là do gia đình dẫn tới, đám thú nhân dẫn đầu treo trên người một ống trúc, bên trong nhét một quyển da thú. Chữ viết trên da thú có chút mơ hồ, đại khái miêu tả tình huống của những thú nhân này, nét bút ngửa mặt lên thoạt nhìn chính là kiệt tác của Ninh Chinh.

Các cánh đồng trong bộ lạc đã tăng lên hơn 200 mẫu, có hơn 100 ngôi nhà và dân số hơn 300 người. Nó đã trở thành một ngôi làng cỡ trung.

Hơn nữa chẳng những có nhà, một ngôi đền được xây dựng trong làng và một bức tượng đá của Thần thú được thờ trong ngôi đền.

Tượng đá được sơn màu đơn giản nhưng lộng lẫy, trên cổ đeo một chuỗi ngọc thạch lớn tạo ấn tượng thị giác rất mạnh. Bức tượng đá được tạo ra bởi Mục Vân Vũ, lão Thạch Đầu và một số thú nhân khác, mất tận một năm để tạo ra bức tượng đá cao hai mét.

Trước bức tượng đá có hơn chục tác phẩm điêu khắc bằng đất sét hình các Thần thú cao khoảng một mét, do một số bộ lạc vừa và nhỏ đặt hàng. Kể từ khi những "Thần tích" bị tuyên truyền ra ngoài, trong đó có công của Ninh Chinh và những người khác, những bức tượng Thần thú bắt đầu được hoan nghênh. Các bộ lạc không chỉ tôn thờ một pho tượng, mà còn có không ít thú nhân dùng thức ăn hoặc những thứ khác đổi lấy một bức tranh của Thần thú. Dường như với sự nuôi dưỡng tinh thần của Thần thú, cuộc sống trở nên bớt khó khăn hơn và bắt đầu dần khá hơn.

Ninh Phỉ cảm thấy có chút bối rối.

Anh là một người lính lớn lên dưới lá cờ đỏ, không chỉ đến thế giới này, mà bây giờ anh cũng bắt đầu phát huy một số tư tưởng mê tín phong kiến, nhưng điều này là bình thường, cho dù anh không tuyên truyền, chờ nền văn minh của thú nhân tiến bộ sẽ tự nhiên phát triển một số thần thoại và câu chuyện để làm phong phú thêm đời sống tinh thần của họ.

Hai con đại bàng hổ và Thiết Trụ Tử trong bộ lạc lần lượt trưởng thành, bước sang tuổi mười tám và bắt đầu vui vẻ lên kế hoạch đi đâu để trải nghiệm. Thú nhân mới đến từ nơi khác nhau đều có những hoàn cảnh và câu chuyện khác nhau, những con non đều bị mê hoặc bởi những điều này.

Họ không còn là những thú nhân chỉ bảo vệ lãnh thổ bộ lạc của mình mà là những thú nhân mới đang bắt đầu khao khát thế giới vô tận bên ngoài. Tuy nhiên, Ninh Phỉ tạm thời không đồng ý, anh muốn chờ đám Ninh Chinh trở về, tính toán lộ trình cho đám thú nhân nhỏ ra ngoài luyện tập. Suy cho cùng, những thú nhân nhỏ này khác với nhóm người Ninh Chinh, Đại Vũ, Đại Hắc, thú nhân nhỏ luôn sống dưới sự chăm sóc của cha mẹ, cho dù trải qua nhiều lần di cư, chúng cũng không phải chịu nhiều đau khổ khi đến đây, nếu để bọn họ rời đi, ngược lại là vô trách nhiệm.

Nữ tộc trưởng Hồ tộc Hồ Thủy mang theo một bình măng non đã ướp sẵn đi tới bên này, bọn họ hiện giờ đã phát triển thành một bộ lạc Hồ tộc cỡ trung, sáp nhập các bộ lạc trước đó, hơn nữa dưới sự hỗ trợ của Ninh Phỉ, nữ tộc trưởng Hồ Thủy trở thành tổng thủ lĩnh Hồ tộc, thành lập chi nhánh Cẩm Vinh Hồ tộc.

Người của Hồ tộc thông minh và cẩn thận, dân số không đông, diện tích cũng đủ để ở, hơn nữa để trồng nhiều loại thực phẩm hơn, Hồ tộc đã trồng trọt thành ruộng bậc thang dù không có kiến thức, khiến Ninh Phỉ rất ngạc nhiên. Người dân của bộ tộc cáo đảm nhận công việc ngâm và đan giỏ trúc, mỗi năm đều sẽ trao đổi những vật phẩm này để lấy một số con mồi với các bộ lạc lân cận.

Mặc dù lương thực đã đầy đủ nhưng thú nhân vẫn lấy thịt làm thức ăn chính, lượng protein đầy đủ có thể đảm bảo cho bọn họ cường trướng và tràn đầy năng lượng. Bởi vì bên cạnh Hồ tộc có một rừng trúc lớn hên Hồ thủy hằng năm đều ngâm rất nhiều măng tươi cho Ninh Phỉ, măng không chỉ có thể dùng làm măng chua mà còn có thể làm đồ ăn vặt, rất được thú nhân hoan nghênh, nhất là đám con non, nếu không có sự kiểm soát chặt chẽ của người lớn, chúng có thể ăn một bát măng chua lớn không ngừng.

Hồ Thủy đặt măng non xuống, bắt đầu trao đổi lượng muối với lão Thạch Đầu trong tháng tiếp theo. Ngày nay, cách làm muối vẫn nằm trong tay Ninh Phỉ, có một số thú nhân Vũ tộc mới tới thích sống ở biển, Ninh Phỉ dứt khoát để cho đám Đại Hoa từ Hồ tộc trở về đến bờ biển sinh sống.

Năm trước, tộc trưởng Hổ tộc Quang và bạn đời đã có một chú hổ con, họ vô cùng hạnh phúc, khi chú hổ con được một tuổi, Ninh Phỉ sẽ để cho họ trở về bộ lạc của mình và đổi Đại Thạch và Đại Hoa về. Thủ lĩnh Quang mặc dù có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn quay về, dù sao hắn một tay lãnh đạo bộ lạc, không thể tùy tiện buông bỏ tình cảm. Tuy bộ lạc của Hổ tộc không thể so sánh với bộ lạc của Ninh Phỉ, nhưng cũng thịnh vượng, rất nhiều thú nhân trẻ tuổi sinh con, cho dù không có con cũng có thể nhận nuôi hổ con từ bộ lạc của Ninh Phỉ coi như con của mình.

Đại Thạch và Đại Hoa không muốn ở nhà, bọn họ có vẻ thích cảm giác bắt đầu lại từ đầu, đàn con cũng được trải nghiệm và trưởng thành hơn trong môi trường mới, trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều. Cho nên bọn họ vừa nghe Ninh Phỉ nói muốn phái người đến bờ biển để phát triển, bọn họ lập tức xung phong.

Hiện tại đã hơn nửa năm trôi qua, bọn họ thật sự đã xây dựng một sân phơi muối trên bãi biển, hơn nữa, sản vật trên bờ biển rất phong phú, cá khô và sò ốc đã trở thành đặc sản chính của bộ lạc, thường xuyên có một số bộ lạc nhỏ mang theo con mồi đến để đổi lấy những thực phẩm tươi sống, những cánh đồng phơi muối bên bờ biển dần dần hình thành nên chợ buôn bán hải sản được mọi người hoan nghênh.

Ninh Phỉ tính toán, hai tháng nữa là tròn ba năm, Ninh Chinh nên trở về.

Trận tuyết đầu tiên đã qua, Ninh Chinh chưa trả về; trận tuyết thứ hai qua đi, Ninh Chinh vẫn chưa trả về...

Ninh Phỉ bắt đầu lo lắng, không chỉ anh lo lắng, mà Mục Vân Sở và Tiểu Bạch cũng lo lắng.

"Cho dù không trở về, ít nhất cũng phải gửi thư báo tin chứ!" Tiểu Bạch thiếu kiên nhẫn phàn nàn.

Mấy năm nay, nhóm Ninh Chinh luôn dùng chim du hành để báo tin bình an, có khi chim du hành mang theo ống trúc đựng thư quay về, có khi lại mang theo tin tức, được thú nhân Vũ tộc phiên dịch lại. Vào mùa thu, chim du hành báo tin bắt đầu quay về nhưng ai biết rằng mọi người sẽ phải đợi vài tháng!

Mùa đông không có chim du hành nào bay qua, nhưng những loài chim lớn thỉnh thoảng bay qua. Mỗi lần có chim bay qua, mọi người trong bộ lạc đều ngẩng đầu nhìn, hy vọng nó sẽ đáp xuống và báo cho bọn họ tin của Ninh Chinh. Nhưng nhiều lần làm người ta thất vọng, lũ chim thậm chí không dừng lại một giây phút nào, dần dần biến mất trên bầu trời xanh.

"Có lẽ trên đường xảy ra chuyện gì nên bị trì hoãn." Lão Thạch Đầu khuyên nhủ.

Ninh Phỉ cố gắng mỉm cười, đè nén sự bất an trong lòng. Lần liên lạc cuối cùng nói cho anh biết, nhóm Ninh Chinh đang ở một nơi xa xôi, nóng ẩm ở phía nam, phong cảnh ở đó hoàn toàn khác với khu vực họ đang ở, ngay cả Đại Hắc người cũng sống ở phía nam cũng cho rằng đó là một nơi "Rất thú vị". Ninh Phỉ biết phương nam là một nơi rất lớn, dựa vào mô tả sơ bộ của Ninh Chinh, anh cũng không đoán được nó ở đâu, suy nghĩ duy nhất chính là ở một khu rừng mưa nhiệt đới nào đó.

Nguy cơ gặp nguy hiểm ở rừng mưa nhiệt đới xác suất còn lớn hơn, không chỉ có vô số loại côn trùng độc mà còn có những con cá sấu khổng lồ ẩn náu dưới nước, những con rắn độc với hàm răng cực độc, còn có...

Mí mắt anh giật giật, anh nhìn quanh phòng mấy lần, cuối cùng không nhịn được mà đi tìm lão Thạch Đầu.

"Ta cũng nghe người khác nói rằng các tuyến đường thủy ở phía nam trải dài theo mọi hướng, và có vô số thằn lằn ẩn nấp trong đó. Những thằn lằn đó được cho là người, nhưng chúng chỉ cao hơn một mét, thân thể dẻo dai và hàm răng sắc bén, mặc kệ thú nhân hung dữ đến đâu khi gặp thằn lằn cũng quay đầu bỏ chạy, vì thằn lằn sẽ lao tới và xé con mồi thành từng mảnh ngay lập tức, thậm chí nhai cả xương." Lão Thạch Đầu nói xong, nhìn Ninh Phỉ nói: "Ngươi không cần lo lắng, bên cạnh Ninh Chinh có Đại Vũ và Đại Hắc, bọn họ bay vừa cao vừa nhanh, tuyệt đối không phải người thằn lằn có thể bắt được."

Dù được an ủi nhưng Ninh Phỉ vẫn cảm thấy bất an.

Một trận bão tuyết ập đến trong đêm tối, gió mạnh gào thét, cuốn bông tuyết lên, muốn thổi bay mọi thứ trên mặt đất. Những tấm ngói tre trên mái nhà kêu kẽo kẹt như thể sắp bị gió mạnh thổi bay đi. Mục Vân Sở dỗ hai con đại bàng vàng nhỏ ngủ rồi đi đến phòng Ninh Phỉ. Trong phòng thắp một ngọn đèn dầu, Ninh Phỉ ngồi ở đầu giường ngơ ngác nhìn ngọn đèn.

"Tôi nhớ trận bão tuyết lần trước," Mục Vân Sở leo lên giường, ngồi cạnh Ninh Phỉ, "Đại Vũ suýt mất mạng vì sự cố ý của tôi. Kết quả là cả bộ tộc đều được ăn ngon, chỉ có chúng tôi là người duy nhất nhìn mọi người ăn với vẻ ghen tị. Tôi nhìn rất thèm thuồng."

Ninh Phỉ xoa huyệt thái dương nói: "Đúng vậy, tôi cố ý."

"Tôi biết," Mục Vân Sở cười nói: "Cho nên tôi nghĩ, cuộc sống thật khó khăn, dù thú nhân mạnh mẽ đến đâu cũng không thể sánh được với sức mạnh của thiên nhiên, vì vậy khi Đại Vũ trở về, tôi muốn kết bạn đời với cậu ấy, có thể mất vài năm, không ai nói trước được."

Ninh Phỉ vẫn im lặng.

"Tiểu Bạch nói, mặc dù cảm thấy Đại Hắc luôn đối xử tệ với mình, nhưng bây giờ Đại Hắc không ở đây, cậu ấy mới biết Đại Hắc tốt như thế nào. Đây gọi là gì? Hội chứng Stockholm*? Nhưng một người đánh một người chịu, nhưng thật ra Đại Hắc cũng không tệ, chỉ là không biết ăn nói thôi."

(*Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý khi có tình cảm với kẻ bắt cóc hay bắt nạt mình.)

Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn y.

"A Chinh rất thích anh, cho nên hắn nhất định sẽ trở lại, anh không cần lo lắng." Mục Vân Sở lại nói.

Ninh Phỉ thở dài: "Cậu có biết cậu đặc biệt không biết an ủi người khác không?"

Mục Vân Sở dụi dụi mắt, "Vậy à? A... Tôi chỉ muốn tìm người nói chuyện. Dưới bão tuyết này thật đáng sợ."

Hai người lại im lặng, lặng lẽ thở dài nghe tiếng bão tuyết bên ngoài.

"Nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ cùng cậu ấy đi ra ngoài, chúng tôi cùng chết, không cần ở nhà lo lắng." Mục Vân Sở lẩm bẩm nói: "Quá dày vò."

Đúng vậy, quá dày vò, nếu có một chiếc điện thoại thì tốt biết bao? Hoặc máy bay, hay bất cứ thứ gì khác. Có thể cho anh biết được hướng đi của bọn Ninh Chinh, hoặc là nhanh chóng đến bên Ninh Chinh. Hôm nay anh vừa nhắm mắt, anh lại nhìn thấy trước mắt một mảnh máu tươi, anh liền không ngủ ngon.

Đã bao lâu rồi kể từ khi chuyện này xảy ra?

Anh nhớ rằng khi mới đến đây, anh vẫn sẽ mơ về đồng đội của mình, nhưng chẳng bao lâu, những người đồng đội trong giấc mơ đều sẽ mỉm cười rời đi. Bây giờ anh lại bắt đầu mơ, mọi thứ trong giấc mơ đều là khuôn mặt đầy máu của Ninh Chinh...

Không phải anh không nghĩ đến việc ra ngoài tìm bọn họ, mà biết tìm ở đâu? Làm sao tìm được? Lỡ như anh vừa đi họ quay lại thì sao?

Bên cạnh có tiếng xào xạc, những con đại bàng vàng nhỏ đã tỉnh dậy.

Mục Vân Sở xuống giường trở lại phòng mình, sờ sờ đầu đại bàng vàng nhỏ. Lúc Đại Vũ mới vừa đi, đại bàng vàng nhỏ không biết bay, nhưng hôm nay nó có thể bay rất cao, đôi khi còn có thể bắt được thỏ!

Trận bão tuyết hoành hành ba ngày rồi cuối cùng cũng dừng lại, mặt trời lại trải rộng khắp nơi, để lại một lớp tuyết đọng.

Đám thú nhân bắt đầu dọn dẹp những hàng rào bị gió thổi bay, tuyết trên mái nhà và những cành cây khô bị thổi tung khắp mặt đất. Trên mặt bọn họ đều rạng rỡ, vui mừng vì đã sống sót qua thời tiết này.

Lúc này, trên bầu trời xuất hiện vài con chim khổng lồ, trong nháy mắt bay qua bộ lạc.

"Đại Hắc?" Tiểu Bạch kinh ngạc chạy ra ngoài sân ngẩng đầu, nhìn đám kền kền đáp xuống, y cau mày. Mặc dù hình thú của nhiều loài thú nhân giống nhau như đúc, nhưng mùi của họ lại hoàn toàn khác nhau.

Trong đám kền kền này không có ai là Đại Hắc.

Một con kền kền vỗ cánh, đi về phía trước vài bước, hỏi: "Ninh Phỉ là ai?" Đó là một giọng nữ rất dễ nghe, mang theo khí chất của hoàng tỷ*.

(*hoàng tỷ: chị gái của vua, tui thấy để nguyên hay hơn, nếu mn có ý kiến gì thì sửa dùm tui nhe.)

"Là tôi, các ngươi là bạn của Đại Hắc sao?" Ninh Phỉ phủi tuyết trên tay đi tới trước mặt cô, "Có phải Đại Hắc bảo các ngươi đưa tin không?"

Chị đẹp cười lớn, cô nghiêng đầu nhìn Ninh Phỉ nói: "Không ngờ thú nhân lợi hại trong miệng Đại Hắc lại là một con linh miêu. Chúng ta không phải bạn bè, nhưng cũng có duyên gặp mặt. Hắn hiện tại không có cách nào rời đi, để cho chúng ta dẫn ngươi qua đó."

Ninh Phỉ nhíu mày: "Dẫn ta đi? Đi đâu? Ngươi... có mang thư theo không?" Không phải anh không tin những đám thú nhân này, chỉ là quan tâm quá đến loạn, nhỡ đám thú nhân này trêu chọc anh thì làm sao?

Chị đẹp mổ dưới cánh vài cái, móc ra một ống trúc, ném trước mặt Ninh Phỉ: "Đây, chính là cái này."

Ninh Phỉ nhặt ống trúc lên mở ra, lấy ra bên trong một mảnh vỏ cây. Trên bỏ cây viết ràng họ đã gặp phải một số rắc rối và có thể sẽ phải quay lại sau, người duy nhất có thể chuyển bức thư này là kền kền, bạn của Đại Hắc, vì vậy để bọn họ hỗ trợ đưa tin.

Anh đọc thư xong, không khỏi hít hít mũi, lật đi lật lại vỏ cây, chỉ thấy phía sau có một vết máu.

"Bọn họ bị thương sao?" Ninh Phỉ kinh ngạc hỏi.

Chị đẹp gật đầu nói: "Vì cứu bạn trong bộ lạc của ta nên bị thương một chút, con hổ đó rất mạnh, hắn đã thiêu chết rất nhiều thằn lằn."

"Vậy tại sao lại để ta đi?" Trong thư không có ý để bọn họ đi.

Chị đẹp lại cười: "Con hổ trắng kia luôn nhớ ngươi, ta cảm thấy lúc này ngươi nên đi xem nó một chút."

"Ta cũng muốn đi!" Mục Vân Sở vài bước chạy tới, "Đại Vũ thế nào? Ta muốn đi!"

"Ta, ta..." Tiểu Bạch quay người nhì đàn hổ con phía sau, cuối cùng lắc đầu nói: "Ta không đi, bảo bọn họ về sớm một chút."

"Ngươi muốn đi?" Chị đẹp nhìn Mục Vân Sở nói: "Quên đi, ngươi đi cũng vô dụng, lần này ta chỉ muốn dẫn Ninh Phỉ tới đó."

Mục Vân Sở nhìn thấy sự khinh thường đối với y từ trong mắt kền kền, y tức chết.

"Tại sao ta không thể đi!!"

Chị đẹp không để ý tới y, chỉ thúc giục Ninh Phỉ: "Ngươi mau chuẩn bị đi."

Ninh Phỉ nắm lấy tay Mục Vân Sở nhỏ giọng nói: "Tôi đi là được, cậu ở lại trong bộ lạc, nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu còn có thể chống đỡ một chút." Sau đó lớn tiếng gọi, "Chuẩn bị chút thức ăn cho bọn họ!" Nói xong anh vội vã trở về phòng.

Anh đem theo một ít quần áo dày, suy nghĩ một chút rồi lấy ra vài gói bột cầm máu và giảm viêm. Lão Thạch Đầu mang một giỏ thịt khô tẩm gia vị và một hủ măng để anh ăn trên đường.

"Ta sẽ sớm trở lại, ngươi yên tâm." Ninh Phỉ cảm thấy tay mình run rẩy khi thu dọn đồ đạc.

Tiểu Bạch cũng chạy vào, mang theo một đống quần áo dày, đều do y may cho Đại Hắc, nhưng Đại Hắc lại chưa có cơ hội mặc.

Vợ chồng Chu Nhai mang tới một giỏ bánh mì, những bánh mì đều là đồ thừa trong nhà của đám thú nhân, dù sao hiện tại bọn họ cũng không kịp làm mới.

Ninh Phỉ nhét hết những thứ này vào không gian, chỉ đeo một cái giỏ đựng thức ăn.

Hai con đại bàng vàng nhỏ chộp lấy tượng Thần thú bằng đất sét từ trong miếu bay tới, háo hức nhìn Ninh Phỉ.

Ninh Phỉ sờ đầu con đại bàng vàng nhỏ rồi cất tượng đất sét đi.

Bên ngoài vài con kền kền rất nhanh đã ăn uống no đủ, chị đẹp dẫn đầu đánh giá bốn phía bộ lạc khổng lồ này, trong đầu thầm tính toán. Chờ chuyện này kết thúc, cô sẽ tới đây nghỉ ngơi, nếu cảm thấy thoải mái thì có thể ở lại, dù sao nơi này nhìn khá tốt, đồ ăn cũng ngon.

Ninh Phỉ quấn mình thành một quả bóng, nhét vào túi da cải tiến, sau đó buộc dây thừng vào chân chị đẹp. Thấy anh đã sẵn sàng, đám kền kền vỗ cánh bay lên trời xanh.

Bé Chinh...

Ninh Phỉ nắm chặt góc áo, tim đập cực nhanh.