Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 85: Đại chiến người thằn lằn.




Edit: Nhật Hy

Beta: chưa beta

***

Ninh Chinh ngồi trên đỉnh núi, yên lặng tự liếm miệng vết thương trên đùi mình. Trên người hắn có không ít vết thương, vết trên đùi này là lớn nhất, bị người thằn lằn cắn xé ra, da thịt rách toạc, máu thịt lẫn lộn mơ hồ.

Vốn dĩ bọn họ đang định trở về bộ lạc, nhưng chẳng ai ngờ trên đường lại thấy có bộ lạc thú nhân bị người thằn lằn tập kích. Người thằn lằn vô cùng tàn bạo, chúng nó không phải có chút thú tính vì muốn no bụng mà tập kích thú nhân, mà là thích chém giết các bộ lạc thú nhân!

Từng tiếng hét chói tai đầy thê thảm kia khiến bọn họ không thể không ngừng lại, giúp thú nhân địa phương chống lại đám người thằn lằn xấu xí đó.

Thường ngày, người thằn lằn đều sống trong đầm lầy hay trong các sơn động ẩm ướt, đồ ăn rất phong phú, từ món nhỏ như sâu bọ đến các loại dã thú hay thịt thối, bọn chúng đều ăn đến say mê. Tốc độ của chúng nó cũng rất nhanh, thường xuyên bò ra khỏi đầm lầy trong mùa sinh sản, rồi tấn công mọi sinh vật có thể tấn công.

Thú nhân không thể sống thiếu nước được, vậy nên có không ít thú nhân lựa chọn sống ở ven những vùng có nước. Vốn dĩ nơi sinh sống cũng không có người thằn lằn, nhưng theo thời gian, đám người thằn lằn xấu xí kia sẽ bò đến bằng đường thuỷ, ẩn nấp trong nước, chờ đến kỳ sinh sản sẽ bò lên bờ, đi săn đồ ăn.

Thú nhân ở đây cực kỳ chán ghét người thằn lằn. Thường ngày khi họ đến bờ sông uống nước, nếu nhìn thấy trứng của người thằn lằn hay người thằn lằn nhỏ tuổi, họ nhất định sẽ phá hết trứng, giết hết người thằn lằn. Chuyện tốt duy nhất có lẽ là người thằn lằn sinh sản vào mùa đông, mà mùa đông ở phương nam lại không có tuyết rơi, người thằn lằn đẻ trứng ở lớp bùn dưới nước để có thể giữ ấm cho trứng nở. Trước khi đẻ trứng, người thằn lằn sẽ rất luống cuống, nhưng trong suốt mùa đông, các thú nhân vì ngại thời tiết quá rét nên không ra ngoài, đó cũng là lúc người thằn lằn có thể tập trung chống cự lại một đợt.

Cho nên nói, thú nhân bên này tuy không lo lắng về mùa tuyết như ở phương bắc, nhưng cũng bị đám người thằn lằn đáng ghét đó quấy rầy, phần lớn thú nhân lớn tuổi ở bên này đều chết trong lúc chống cự với người thằn lằn, đối với bọn họ, khi mùa đông tới cũng là lúc tuyệt vọng ập đến.

Ninh Chinh chỉ các thú nhân bên này phương pháp xây nhà, nhưng trước hết chưa cần phài xây nhà, mà phải dựng một bức tường thành cao hai mét. Người thằn lằn dù hung hãn đến mấy thì cũng chẳng thể nhay cao quá hai mét, chúng nó muốn trèo tường vào cũng mất rất nhiều thời gian, trong lúc đó các thú nhân đã có thể chuẩn bị sẵn sàng để phản công đám người thằn lằn đó.

Chỉ có điều tường thành còn chưa xây được nửa thước, người thằn lằn đã tấn công ngày càng hung mãnh.

Chợt trên bầu trời truyền đến tiếng ưng kêu lảnh lót, Ninh Chinh không quá để ý mà nhìn lên, vừa nhìn thấy liền lập tức đứng lên.

"A Phỉ!!"

Con ó trên bầu trời đáp xuống, dùng móng vuốt chậm rãi thả thú nhân kia trên mặt đất.

"A Phỉ!!" Ninh Chinh đột nhiên nhào lên, nói không ngừng: "Sao ngươi lại tới đây? Ngươi tới nơi này làm cái ì? Nơi này rất nguy hiểm!"

Ninh Phỉ thấy hắn thương tích đầy mình, máu rỉ ra từ miệng vết thương nhuộm đỏ cả lông trắng, anh liền không nhịn được mà thấy đau lòng.

"Ta không tới? Nếu ta không tới thì chắc ngươi có chết cũng chẳng thèm báo cho ta một tiếng nhỉ?" Ninh Phỉ lập tức lấy thuốc bột từ trong túi ra, đè Ninh Chinh ra để bôi thuốc.

Ninh Chinh ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, khác hoàn toàn kẻ hung tàn ngày xưa, mấy con ó kia vừa nhìn vừa tấm tắc khen ngợi.

Ninh Chinh trầm mặc trong chốc lát, hắn nói nhỏ: "Là do ta không thể mặc kệ, ta và Đại Vũ đều là thần thú của sứ giả, gặp phải loại chuyện thế này sao có thể mặc kệ được chứ? Sẽ mang đến phiền toái cho ngươi mất."

"Ngươi!" Ninh Phỉ chợt thấy cạn lời.

Anh thở dài nói: "Rõ ràng là ngươi biết, thật ra ta không phải..."

"Ta biết ngươi rất lợi hại, ta luôn muốn trở thành người có thể sóng vai đứng cạnh ngươi." Ninh Chinh trách móc, "Hơn nữa ta sẽ không chết, ta dạy cho họ cách xây tường, hiện tại chỉ đang chống đỡ cuộc xâm lấn của người thằn lằn, chờ tường xây đủ cao bọn ta sẽ lập tức rời đi."

Ninh Phỉ há miệng thở dốc, anh phát hiện Ninh Chinh thật sự trưởng thành rồi, hơn nữa mèo trắng lớn của anh lại thông minh đến vậy, còn biết xây tường thành!

Có điều nhắc đến việc xây tường, quả thật anh có không ít thứ tốt ở đây.

Sau khi bôi thuốc, Ninh Chinh đưa Ninh Phỉ đến bộ lạc thú nhân bên này. Bởi bì bên này có người thằn lằn, cho nên thú nhân thuộc nhiều chủng tộc đều ở đó, có thể chống cự đám người thằn lằn thêm một lúc. Hiện tại Đại Vũ đang ở trong bộ lạc chỉ huy các thú nhân xây tường thành, Đại Hắc cũng đứng canh gác trên ngọn cây cao.

Vốn dĩ mấy con ó đó là do Đại Hắc gọi tới, nơi này khá gần với quê quán của hắn, rất nhanh đã tìm được vài người đến giúp đuổi đám người thằn lằn đi, nếu không thú nhân nơi này sẽ chị thương vong nghiêm trọng hơn nữa.

Đại Hắc nhàn nhạt liếc nhìn Ninh Phỉ, vẫn đứng yên không nhúc nhích trên ngọn cây.

Vốn dĩ hắn không muốn nhúng tay vào mớ hỗn loạn này, nhưng Ninh Chinh và Đại Vũ lại khác, bọn họ luôn miệng nói bản thân là thần thú của sứ giả, không thể thấy thú nhân chịu khổ mà mặc kệ được, hơn nữa chuyện này cũng có thể xem như rèn luyện. Rèn luyện cái khỉ gì! Đại Hắc vẫn không hiểu nổi tại sao trước đây bản thân lại đồng ý đi rèn luyện, có lẽ là vì Tiểu Bạch luôn trốn tránh hắn chăng? Hay là do người trong bộ lạc kia không đối xử quá tốt với mình? Nhưng mà hắn là ai cơ chứ? Hắn là một con ó đó!

Vua của không trung! Chỉ cnầ một con ó cũng đã có thể đôc chiếm một đỉnh núi lớn, mạnh hơn mấy cái bộ lạc nhỏ bé kia nhiều!

Nhưng lúc ấy hắn thực sự cũng chẳng biết tại sao mình lại thế này, Ninh Chinh nói vài câu, hắn như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý. Chắc là do lời nói của Ninh Chinh quá hấp dẫn.

"Chẳng lẽ ngươi thật sự không nghĩ đến việc khiến Tiểu Bạch thích ngươi sao? Tiểu Bạch rất sùng bái A Phỉ, chỉ cần ngươi làm nên chuyện lớn, khiến A Phỉ xem trọng, Tiểu Bạch liền không thể trốn tránh ngươi nữa rồi. Nhưng ngươi có thể làm gì ở bộ tộc này kia chứ? Thế giới bên ngoài rộng lớn như vậy, cho dù là A Phỉ hay Tiểu Sở, bọn họ đều biết rất nhiều chuyện, mặc dù ngươi rất lợi hại, nhưng ngươi không hiểu biết nhiều như bọn họ. Tiểu Sở từng nói, đọc vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, ta và Đại Vũ đã thương lượng rồi, sau khi vụ mùa kết thúc sẽ ra ngoài một lúc, ngươi có muốn đi cùng nhau không?"

Muốn đi cùng nhau không? Nếu biết trước sẽ lãng phí thời gian ở nơi này, hắn chắc chắn sẽ không "đi cùng nhau" đâu!

Hừ!

Bạn bè của Đại Hắc cũng bay đến ngọn cây, một ngự tỷ cười nói: "Linh miêu kia có vẻ rất lợi hại, ta thấy người trong bộ lạc kia đều nghe lời hắn."

Đại Hắc ừ một tiếng.

"Hắn làm đồ ăn cũng rất ngon nha, lần đầu tiên ta được nếm món ngon như vậy."

Đại Hắc lại ừ một tiếng.

Ngự tỷ đảo tròng mắt, nói: "Ngươi nói xem, chúng ta làm sao để chiếm đoạt bộ lạc đó nhỉ?"

Đột nhiên Đại Hắc nhìn về phía nàng ta, trong đáy mắt ngập tràn sát ý, "Ngươi đi thử xem?"

"Ấy, tức giận gì chứ, ta nói giỡn thôi." Ngự tỷ run run cánh, cười hì hì, "Trong bộ lạc kia có nhóc hồ ly nhỏ nhìn thấy bọn ta liền chạy tới, kết quả mới chạy được một nửa đã ngừng lại, nhìn qua có chút mất mát thất vọng. Đúng rồi, bên cạnh hắn còn có vài nhóc ó non, được nuôi dưỡng không tệ, ngươi biết nhóc hồ ly này đúng không?"

Đại Hắc đĩnh đĩnh cổ, "Hừ, là người của ta!"

Ngự tỷ trợn trắng mắt, trong lòng chợt thấy nhóc hồ ly kia thật quá vất vả.

Là một con ó, thật ra nàng rất khinh thường bộ lạc kia, chẳng qua đây là lần đầu tiên nàng nếm qua món ăn ngon như vậy. Đối với loài ó bọn họ mà nói, trời xanh rộng lớn và núi cao vời vợi mới là nhà họ, còn ở chỗ kia núi rừng rậm rạp tốt tươi, rất bất lợi cho việc đi săn.

Nhưng ngẫu nhiên đi chơi một chuyến cũng không tệ.

Mấy người Ninh Chinh đã tuyên truyền vài sự tích về sứ giả trong bộ lạc, vậy nên lúc Ninh Phỉ vừa tới đã được hoan nghênh nhiệt liệt, ánh mắt háo hức của các thú nhân đều hướng về anh, bọn họ thật sự hy vọng vị sứ giả trong lời Ninh Chinh có thể mang lại cho họ một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Giữa bộ lạc là một ngọn lửa cao, mùa đông ở phương nam cũng không quá ấm áp, vậy nên không ít thú non đều cây quanh đống lửa để sưởi ấm.

Ninh Phỉ nhìn những thú nhân bị thương ở trước mặt mình, biểu tình bọn họ tuy rằng mỏi mệt, nhưng vẫn khát khao được sống. Anh nói lớn: "Ta chính là sứ giả của Thần Thú, thú thần Ninh Chinh của ta đã đem lửa đến cho các ngươ, dạy các ngươi làm không ít vật dụng hằng ngày. Nhưng hiện tại đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu không thể giải quyết đám người thằn lằn đó, các ngươi sẽ mãi mãi sống trong sợ hãi tột cùng! Mà ta cũng chỉ có thể giúp các ngươi trong khả năng của mình, có điều ta có đem đến một thứ tốt, có thể giúp tường thành rắn chắc, cao lớn hơn!"

"Ta nghe A Chinh nói, bức tường thành kia có thể chống đỡ được sự xâm lấn của người thằn lằn!" Có một thú nhân che cánh tay lại, nói lớn: "Chỉ cần có tường thành, ít nhất thì chúng ta không phải chịu khổ trong mùa đông nữa!"

Ninh Phỉ trầm mặc trong chốc lát, thở dài nói: "Thật ra ngoại trừ xây tường thành vẫn còn một phương pháp khác..." Thât ra thì anh cũng không muốn dạy các thú nhân cách làm bẫy rập, vốn dĩ thú nhân săn mồi dựa vào hàm răng và móng vuốt, thứ như bẫy rập đối với thú nhân mà nói là một vật rất nguy hiểm. Nhưng hiện tại không tính được nhiều như vậy, nếu anh không dạy, thì sớm muộn gì các thú nhân cũng có thể học được, chi bằng anh bắt đầu hướng dẫn cách dùng bẫy rập, để các thú nhân thề rằng ngoại trừ việc đối phó với người thằn lằn, tuyệt đối sẽ không sử dụng bẫy trong tình huống khác.

Người thằn lằn am hiểu tấn công vào bao đêm, mà thị lực củ vũ tộc buổi tối lại không tốt, vậy nên thú nhân họ mèo và chó liền phát huy hết khả năng, cũng vì thế, việc theo dõi hành tung hằng ngày của đám người thằn lằn đó đều bị cắt lượt.

Món đồ giúp tường thành rắn chắc mà Ninh Phỉ muốn đưa ra chính là gạo nếp.

Trong không gian lập tức xuất hiện vài cái bình gốm, Ninh Phỉ lấy bình gốm ra, sau đó nấu gạo nếp thành mễ tương đặc sệt. Mùi hương mễ tương hấp dẫn không ít thú nhân, bọn họ hít hít mũi, không hiểu vì sao đồ ăn thơm như vậy lại có thể xây thành được.

Có điều trong lúc nấu gạo nếp thành mễ tương, Ninh Phỉ bảo Ninh Chinh đưa theo các thú nhân đi đào những hố sâu trên tuyến đường người thằn lằn hay đi qua, bnê trong hố cắm đầy những cây trúc vót nhọn, trên mặt hố lại phủ thêm nhánh cây, rồi trải lá và rêu phong lên để nguỵ trang, thoạt nhìn không khác gì con đường bình thường.

Các bẫy rập này đều được đánh ký hiệu, tránh cho các thú nhân bước nhầm vào.

Mễ tương được nấu kĩ trộn cùng bùn, trát vào giữa những hòn đá. Gạo nếp có thể tăng độ dính giữa các hòn đá, sau khi khô sẽ vô cùng cứng rắn, đám người thằn lằn cho dù móng vuốt có bén nhọn đến mức nào cũng chỉ có thể vạch ra vài vết nhạt mà thôi.

Hơn nữa Ninh Phỉ còn bảo các thú nhân mở rộng tường thành, phía dưới dày ít nhất hai mét, mặt trên cũng rộng khoảng 1 mét, như vậy thú nhân có thể bò lên trên tường thành, đứng ở trên đó đánh lũ người thằn lằn. Bốn bức tường thành vây quanh mấy tháp cao bốn năm mét, bộ lạc này không có thú nhân vũ tộc, mà thú nhân thú tộc lại không thể bò lên cao cả ngày, giờ có tháp nhìn xa, chỉ cần mỗi buổi tối phái thêm vài thú nhân ở trên tháp canh gác là có thể nhìn đến nơi rất xa, nếu gặp chuyện cũng có thể báo động trước.

Ninh Phỉ ở đây chưa được mấy ngày, người thằn lằn lại bắt đầu tấn công. Vốn dĩ người thằn lằn có thể giết chết thú nhân bất cứ lúc nào, nhưng lần này chúng phải chịu khổ rồi. Chúng mới đi được nửa đường đã gặp bẫy rập, không ít người thằn lằn vừa rơi vào bẫy đã bị xiên tre lạnh lẽo xuyên thẳng qua tim.

Ninh Chinh dẫn một đám thú nhân từ sau tường vây thấp vòng ra, bắt đàu một cuộc chém giết mới.

Thủ lĩnh thằn lằn trốn ở phía sau người thằn lằn, đột nhiên kêu vài tiếng. Lập tức có một đám người thằn lằn cường tráng hướng về phía Ninh Chinh, đột nhinê bổ nhào vào cắn xé hắn! Ninh Chinh đánh ngã không ít người thằn lằn, nhưng trên người cũng bị xé xuống không ít da lông.

"Bé Chinh!!" Hai mắt Ninh Phỉ đỏ ửng, anh lập tức nhảy xuống khỏi tường vây, rút lang nha bổng đã lâu không dùng ra, chạy về phía Ninh Chinh. Đám người thằn lằn chặn đường đều bị anh đánh bay, sau đó lại bị các thú nhân khác xé nát.

Ninh Chinh nhẹ nhàng ngã xuống đất, một người thằn lằn bám trên cổ hắn, cắn hàm răng bén nhọn vào sâu trong lớp d lông dày, khiến máu tươi không ngừng phun trào.

Ninh Phỉ chợt phát điên, đập nát người thằn lằn kia thành ngàn mảnh, rồi lại cẩn thận gỡ cái đầu xấ xí bám trên cổ Ninh Chinh xuống.

Ninh Chinh thở hổn hển mấy hơi, hắn giật giật lỗ tai, cười khổ: "Tính sai."

"Ngươi câm miệng!!" Ninh Phỉ vươn tay che yết hầu của Ninh Chinh lại, cả người rét run. Anh chợt nhớ đến chiến hữu của mình, máu tung toé ngã xuống trước mặt anh. Lúc đó cả người anh cũng rét run, nếu không phải còn đang làm nhiệm vụ, có thể anh đã phát điên rồi.

Nhưng quan hệ giữa anh và Ninh Chinh lại thân mật hơn cả chiến hữu.

"Cẩu Đản, Cẩu Đản!! Máu cảu bé Chinh không ngừng chảy được, cầu xin ngươi, ngươi có biện pháp gì không?"

Cẩu Đản: [ Có, nhưng hắn phải vào trong không gian mới được. ]

Ninh Phỉ vô cùng sốt ruột, không gian của anh hiện tại mới có cấp bốn mươi, căn bản là không thể dẫn người khác vào.

"Cầu xin ngươi, có thể cho hắn vào không? Trừ bao nhiêu điểm của ta cũng được, trừ âm luôn cũng được, ta sẽ kiếm thêm điểm, chỉ cần ngươi có thể cứu bé Chinh!!"

Cảm giác ấm áp đọng lại trên mặt của Ninh Phỉ, Ninh Chinh liếm gò má anh, "Đừng khóc..."

"Mẹ nó chứ!!" Ninh Phỉ dùng sức lau mặt mới biết nước mắt mình dã rơi đầy mặt.

Nếu biết trước sẽ gặp loại chuyện như thế này, anh đã liều mạng thăng đến cấp cuối rồi!

Cẩu Đản [ Chờ một lát, ta xin người bên trên một chút. ]

"Mạng người quan trọng, ngươi còn xin!!" Ninh Phỉ ôm chặt đầu của mèo trắng lớn nhà mình, nước mắt không kiềm được cứ tuôn rơi, "Cho hắn vào trước rồi tính, được không?? Sau này ta sẽ nỗ lực thăng cấp, cầu xin ngươi!!"

Cẩu Đản trầm mặc ba giây, ánh sáng chợt loé lên, Ninh Phỉ và Ninh Chinh đều biến mất tại chỗ.

Đại Vũ thấy thế bèn hô lớn: "Chúng khiến thần thú bị thương, chúng ta phải báo thù cho thần thú!!' Nói xong cậu ta liền lao về phía đám người thằn lằn như một mũi tên, móng vuốt quắp thằn lằn lên, trực tiếp xé thành hai nửa!

Các thú nhân đều rống lên đầy tức giận, Ninh Chinh và Ninh phỉ đã mang đến hy vọng cho bọn họ , nhưng đám người thằn lằn này lại khiến hy vọng của họ bị thương thành thế này, quả thực không thể tha thứ!

Thủ lĩnh người thằn lằn thấy không ổn, kêu vài tiếng gọi người mình nhanh chóng lui lại.

Đám người thằn lầnrất giảo hoạt, khi không có thú nhân vũ tộc, thủ lĩnh luôn đứng ở cuối cùng để chỉ huy. Sau này lại có thú nhân vũ tộc giết chết vài thủ lĩnh của chúng nó, nhưng chẳng đượ mấy ngày chúng đã chọn ra thủ lĩnh mới, tiếp tục phản công các thú nhân.

Nếu không phải chúng nó quá mức hung tàn lại còn xấu xí, Ninh Phỉ đã cảm thấy chúng có thể là một chủng thú nhân khác.

Đuổi được người thằn lằn đi rồi, các thú nhnâ đứng ở chỗ Ninh Phỉ biến mất, ngơ ngác nhìn nhau.

Đại Vũ nhíu mày nói: "A Chinh bị thương quá nghiêm trọng, chắc chắn là sứ giả đã cầu cứu Thần Thú đưa bon họ về trị thương."

Thần Thú..... Sao?

Các thú nhân đều thấp thỏm trong lòng, bọn họ không bảo vệ sứ giả và thầnt hú tốt, vậy thì Thần Thú có trừng phạt bọn họ không, liẹu có không cho sứ giả ở lại dạy bọn họ làm vật dụng nữa không?

Ôm tâm tư như vậy trằn trọc cả đêm, hôm sau, các thú nhân bắt đầu đem xác những người thằn lằn chết trong bẫy rập ra ngoài.

Xác người thằn lằn được đem ra lên tới một trăm cỗ, nhưng con số này cũng chỉ là một bộ phận tiên phong của người thằn lnằ mà thôi, đủ để tưởn tượng được nhân số của đám người thằn lằn kia đông đến mức nào. Đống xác người thằn lằn này bị ném lên trên đống củi, thủ lĩnh bộ lạc tự tay châm lửa vào đống củi, khói bốc lên cuồn cuộn, mùi cháy khét lan về phía bờ sông.

Đám người thằn lằn đứng ở bờ sông kêu gào ồn ào, nhưng chẳng bao lâu chúng nó liền thấy đầu choáng mắt hoa, tay chân tê dại, sau đó không tự chủ được mà gục ngã trên mặt đất.

Đại Hắc đứng trên cây phát ra tín hiệu tấn công.

Các thú nhân từ sau tường thành chạy ra bờ sông, đập nát đám người thằn lằn đang hôn mê, xé thành mảnh nhỏ ném vào trong sông, rất nhanh máu đã nhuộm đỏ cả mặt sông.

Đại Vũ giũ máu trên móng vuốt, loại cỏ có mùi gây mê này là do Ninh Phỉ thấy trong sách, nhưng ở phương bắc rất hiếm thấy, nếu tìm thấy sẽ bảo quản thật tốt để dùng trong lúc bó xương hay phủ lên miệng vết thương để gây tê. Nhưng ở chỗ này lại có rất nhiều loại cỏ này, Ninh Phỉ chỉ cầm một cây cỏ để hỏi, hôm sau liền có thú nhân đem đến cho anh cả một bó lớn.

Ninh Phỉ nói rằng đốt cỏ này lên sẽ sinh ra khó khiến người hít phải tê liệt chân tay, vậy nên Đại Vũ liền bỏ loại cỏ này vào đống lửa kia, không nghĩ lại hiệu quả như vậy.

Tác dụng gây mê của loại cỏ này không là gì so với thú nhân, cũng như đám người thằn lằn đó.

Các thú nhân thừa thắng xông lên, không chỉ giết chết lũ người thằn lằn đang té xỉu mà còn đào bùn trong dòng sông đã tan băng để tìm trứng người thằn lằn, hỉ cần thấy trứng liền đập nát, trong phút chốc bờ sông biến thành một cái lò sát sinh, người thằn lằn trốn đến bờ sông đối diện đỏ cả mắt, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương, nhưng bọn nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người thằn lằn ngừng tấn công, tốc độ xây tường thành của các thú nhân cũng nhanh hơn.

Hai người Ninh Chinh Ninh Phỉ sau khi vào không gian, lập tức có một chùm ánh sáng trắng bao trùm lên cơ thể của Ninh Chinh đang hôn mê.

Cẩu Đản nói: [ Bên trên nói, các ngươi phát triển không tệ, cho nên lần đầu trị kiệu miễn phí. Nhưng mà cấp bậc không đủ mà ngươi vẫn dẫn người vào, nên phải trừ điểm. ]

Số điểm Ninh Phỉ cực khổ tích cóp nháy mắt liền bay màu sạch sẽ.

Anh thở dài nói: "Điểm chẳng là gì cả, chỉ cần có thể cứu được bé Chinh, các ngươi muốn bao nhiêu điểm ta cũng sẽ đáp ứng."

[ Thật ra chỉ cần ngươi thăng cpấ nhanh lên, đống điểm này chẳng phải có thể bảo toàn rồi sao? ]

Ninh Phỉ nói: "Nếu sớm biết có chuyện này thì sao ta có thể không chịu thăng cấp chứ? Không phải ta sợ đến lúc đó không gian sẽ biến mất..."

Cẩu Đản không nói lời nào.

Ninh Phỉ hỏi: "Không gian này sẽ biến mất, đúng không?"

Cẩu Đản nói: [ Đúng vậy, nếu ký chủ đang phát triển lệch khỏi quỹ đạo hoặc hoàn thành nhiệm vụ được giao, không gian sẽ biến mất. ]

Ninh Phỉ lại thở dài lần nữa.

Cẩu Đản lại nói [ Hoàn thành nhiệm vụ được giao cũng có nghĩ là ngài đang phát triển đúng hướng trong, mọi việc đã tiến vào quỹ đạo, không cần sự trợ giúp của không gian nữa, chonên không gian có biến mất thì cũng không ảnh hưởng gì đến ký chủ cả. ]

"Nếu vậy thì sẽ không thể trị kiệu như thế nữa, đúng không?" Ninh Phỉ nói.

Cẩu Đản nói [ nhân gian có sống có chết, tham lam quá mức là không tốt đâu. ]

Ninh Phỉ ngẩn người, cuối cùng gật đầu.

Chùm sáng trắng ôn nhu lướt qua miệng vết thương khắp người Ninh Chinh, chưa đến nửa tiếng, Ninh Chinh liền mở mắt.

"A Phỉ" Hắn đột nhiên xoay người, sửn sốt một lát rồi giương móng vuốt lên nhìn, "Ta, ta lành rồi?"

"Đúng vậy, ngươi khoẻ rồi, chỉ tiếc cho số điểm ta tích cóp, vừa kiếm lại đã bị trừ sạch." Ninh Phỉ không nhịn được bật cười thành tiếng, từ lúc anh đến thế giới này, hai lần bay sạch điểm hoặc âm điểm đều là vì Ninh Chinh, vì số điểm đó, từ nay về sau anh cũng sẽ không buông tay.

Ninh Chinh bổ nhào vào người Ninh Phỉ, dụi dụi hồi lâu mới ngẩng duầ lên, nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào? Đây... đây không phải là nơi của Thần Thú đấy chứ?"

"Đương nhiên là không phải, đây là không gian ta từng nói với ngươi, ngươi quên rồi sao? Là thần vật mà Thần Thú ban cho ta, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ thu hồi lại." Ninh Phỉ sờ lông hổ trắng lớn, cẩn thận lau vết máu trên mặt, " Được rồi, chúng ta phải ra ngoài. Bên ngoài còn có một trận chiến ác liệt đấy."

Ninh Phỉ nấu hết hũ gạo nếp này đến hũ gạo nếp khác, rốt cuộc sau một tháng, tường thành cao gần 3 mét cũng hoàn thành.

Ở bốn mặt tường thành cách mặt đất hai mét đều có cửa. Cửa được làm từ gỗ dày ghép lại với nhau, cần hai thú nhân dùng sức mới có thể đóng mở được. Cánh cửa này ban ngày mở ra để các thú nhân ra vào, buổi tối đóng lại, ngăn chặn những kẻ xâm lấn đó.

Một tháng nay, các thú nhân gần như không có thương vong gì nghiêm trọng. Bọn họ ban ngày đốt loại cỏ gây mê này xông ngát đám người thằn lằn, giết sạch bọn chúng, sau đó không ngừng tìm kiếm trứng của chúng mà đập phá, buổi tối lại ở sau tường thành, chỉ cần có người thằn lằn dám mò đến, hoặc là rơi vào bẫy rập, hoặc là vì không trèo qua tường được mà bị thú hân tóm lấy xé nát.

Mà người thằn lằn vì thương vong quá lớn, không thể không đổi chỗ ở.

Trong khoảng thời gian này, Ninh Phỉ dạy các thú nhân cách xây nhà, cách làm đồ gốm, cách bện sọt đan chiếu, cách dùng thảo được, rồi còn để lại một ít hạt giống gạo nếp và vài loại hạt giống khác, sau đó liền muốn rời đi cùng mấy người Ninh Chinh.

Trước khi rời đi, Ninh Phỉ đào tượng Thần Thú mà nhóc đại bàng vàng mang đến, đưa cho thủ lĩnh bộ lạc này.

"Nếu có người tới cầu xin trợ giúp, hy vọng các ngươi có thể chỉ dạy bọn họ những thứ này, Thần Thú sẽ phù hộ cho các ngươi."

Thủ lĩnh nhận bức tượng thần thú, giơ lên cao quá đầu.

Các thú nhân phát ra tiếng kêu, bọn họ rốt cuộc cũng ducợ9 Thần Thú chở che, về sau có thể sống những ngày tháng an ổn rồi.

Thú nhân nơi này vô cùng lưu luyến mấy người Ninh Phỉ, nhưng cũng biết mình không giữ chnâ được những thú nhân này. Bọn họ lau nước mắt, nhìn theo Ninh Phỉ và những thú nhân vũ tộc đó bay lên trời xanh, biến mất sau dãy núi.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn kết thúc, từ ngày mai bắt đầu có phiên ngoại!

Cầu các vị cất chứa một chút về truyện người thủ vệ, cuốn tiếp theo tôi muốn viết về chuyện này đó !

Hiện đại thần quái, trầm ổn cường đại phúc hắc công x chuyển thế nhát như chuột thụ.