Diệu Đình thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt thoáng hài lòng.
- Anh khâu nó giúp em đi.
Diệu Đình di chuyển xuống hai vết thương ở vùng hạ vị sườn và một ở bên trái dạ dày.
- Nếu anh ta sống chắc là do tổ tiên phù hộ.
Diệu Đình than thở với đồng nghiệp. Nữ y tá bên cạnh hỗ trợ mổ mỉm cười:
- Đặc vụ nên thân thể phi thường hơn người bình thường thưa bác sỹ.
Diệu Đình hít thở sâu, tay cầm dao rạch vết thương rộng hơn, cầm kẹp nhấc viên đạn ra khỏi người bệnh nhân, cẩn thận kiểm tra lại vùng bị tổn thương:
- Thủng lá lách rồi.
Bác sỹ mổ cùng quan sát vết thương nhíu mày. Anh chuyển phần khâu cho y tá di chuyển xuống hỗ trợ Diệu Đình gắp viên đạn cuối cùng ra khỏi người bệnh nhân.
Sau gần 5 giờ thì Diệu Đình đã buông được dụng cụ mổ với bàn tay đỏ au. Cô dặn y tá trưởng:
- Theo dõi bệnh nhân chặt chẽ cho tôi nhé! Vết thương nghiêm trọng quá dễ biến chứng lắm.
Vừa ra khỏi phòng mổ, một nhóm đặc vụ chạy lại, Diệu Đình nhìn ai cũng mặt lạnh như tiền nên thoáng rùng mình:
- Bác sỹ, cậu ấy sao rồi ạ?
- Tạm thời thì đã xử lí các vết thương, đợi qua đêm nay xem phản ứng của anh ta thế nào đã vì anh ta bị thương khá nặng.
Diệu Đình tháo mũ, xoay xoay chiếc cổ đã mỏi nhừ chào các vị ấy rồi đi về phòng.
Phòng bệnh của ba đặc vụ được chọn lọc kĩ càng và luôn có cảnh sát trực giám sát. Diệu Đình chẳng biết tên họ mà chỉ điều trị qua mã số. Hàng ngày, Diệu Đình chịu trách nhiệm kiểm tra, thay băng cho cả ba đặc vụ vì đó là yêu cầu của giám đốc bệnh viện và của một quan chức cấp cao của cục điều tra liên bang. Dù đó là công việc của y tá nhưng Diệu Đình lại không từ chối mà vui vẻ nhận nhiệm vụ. Cô đặc biệt chăm sóc bệnh nhân 209 vì anh ta là người Việt Nam. Chỉ cần đợi anh ta tỉnh thì có thể cô sẽ nhờ để tìm Trí Thành. Dù sao là cảnh sát lại thuộc FBI thì tìm người sẽ dễ hơn dân thường như cô.
Cứ bắt đầu ca trực là Diệu Đình lại mang dụng cụ vào phòng ba đặc vụ. Họ còn không cho cô mang theo y tá hỗ trợ nữa. Hai người kia đã tỉnh nên việc thay bông băng khá dễ còn cái ông 209 rõ là mọi chỉ số bình thường rồi mà ngủ lâu thế? Hay là thuốc mê quá liều nhỉ? Công việc này không đến nỗi nhàm chán khi ngày nào cũng được nhìn thấy mấy cái body chuẩn của các anh đặc vụ nên Amanda ngày nào cũng đợi cô ra hỏi thăm về họ.
Sau khi kiểm tra lại vết mổ, Diệu Đình nhờ hai đặc vụ khác nhấc người bệnh nhân 209 lên để cô thay lại toàn bộ băng quanh người cho anh ta. Người Việt Nam mà sao anh ta cũng cao to chẳng khác gì đặc vụ Mỹ vậy? Mải ngắm nhìn anh ta, Diệu Đình cứ đứng ngây người dù đã làm xong việc của mình.
- Anh giống người em quen không?
Diệu Đình giật mình nhìn bệnh nhân 209 đã mở mắt. Anh ta nhìn chằm chằm khiến cô thoáng bối rối:
- Dạ không, tại thấy anh mãi không tỉnh nên tôi sợ ca mổ có vấn đề gì thôi. Anh nói được Tiếng Việt không?
Thấy người đàn ông cứ nhìn mình không trả lời. Diệu Đình xua tay:
- Chắc anh ở Mỹ lâu nên không nói được Tiếng Việt. Xin lỗi nhé! Để tôi kiểm tra lại sức khỏe cho anh.
- Cảm ơn em.
Diệu Đình thoáng sững người khi thấy anh ta nói Tiếng Việt. Cô mỉm cười.
- Anh nằm im đi, tôi kiểm tra sức khỏe cho anh. Vết thương của anh khá nặng lại gần tim nên chú ý tránh vận động mạnh nhé!
- Em là bác sỹ điều trị của anh sao?
- Vâng.
Sau khi đo lại huyết áp, kiểm tra nhịp tim xong, Diệu Đình mỉm cười, dặn dò:
- Anh nghỉ ngơi đi, nếu có đau ở đâu thì gọi tôi nhé! Tôi là bác sỹ điều trị trực tiếp cho anh. Để tôi gọi bạn bè anh vào, chắc họ sẽ vui mừng lắm.
Trí Thành vẫn chưa hết ngạc nhiên khi gặp lại Diệu Đình, anh cứ ngẩn người nhìn em mà cổ họng nghẹn lại. Diệu Đình đang mặc áo blouse dài tay nên không thể kiểm tra vết bớt ở khuỷu tay được. Nhìn thấy cô bước đi, anh bất giác nhờ vả:
- Em lấy hộ anh cốc nước được không?
Diệu Đình đồng ý, quay lại đến bàn lấy nước mang cho anh. Trí Thành quan sát từng cử chỉ, hành động của Diệu Đình. Ánh mắt anh hướng đến cổ nhưng không thấy cô đeo chiếc dây chuyền anh tặng. Vì nóng lòng muốn xác minh nên anh cố tình đổ nước vào người Diệu Đình để hi vọng cô bỏ chiếc áo blouse ra:
- Xin lỗi em, chắc nằm lâu nên tay anh hơi vụng về.
- Không sao ạ. Anh nghỉ đi, tôi đi thăm khám các bệnh nhân khác đây ạ.
Dù bị ướt nhưng Diệu Đình vẫn không cởi áo khiến Trí Thành hơi thất vọng. Cô cầm theo dụng cụ y tế cá nhân rồi đi nhanh ra khỏi phòng gọi đồng đội của anh lại gần thông báo tin vui.
Trí Thành ngồi như người mất hồn trên giường bệnh. Tại sao Diệu Đình không hề nhận ra anh vậy? Chẳng lẽ chỉ là do trùng họ tên mà thôi. Diệu Đình lớn cũng quá khác so với ngày anh đi, nhưng đôi mắt biết cười ấy thì vẫn như vậy. Có phải là em không Diệu Đình?
Lisa vào phòng huơ tay mà mãi Trí Thành vẫn ngẩn người không hay biết.
- Này, sếp ngắm mòn người bác sỹ rồi đấy, đừng nói với tôi là anh say nắng cô bác sỹ đó rồi nhé!
Trí Thành gạt tay cô xuống, khẽ nhắc nhở:
- Ở đây là bệnh viện đấy, cô đừng đùa linh tinh.
- Tôi thấy anh nhìn cô ấy đến ngẩn người còn gì?
Trí Thành mở điện thoại lấy ảnh thời học lớp 9 của mình đưa cho Lisa xem:
- Đây là ai hả sếp? - Tôi đấy. Chẳng lẽ hồi ấy với bây giờ tôi khác vậy hả?
Lisa ngắm nhìn chàng trai trong ảnh rồi lại nhìn người trên giường bệnh phán:
- Chẳng giống nhau tẹo nào. Ảnh này trông anh thư sinh, hiền lành, trắng trẻo còn bây giờ thì đen hơn, già hơn, trưởng thành hơn và lạnh lùng quá nhìn chẳng gần gũi như người trong ảnh gì cả. Nhưng mà tôi thích sự trưởng thành này hơn...