Trí Thành thả điện thoại xuống giường, thở dài "Bảo sao mà Diệu Đình nhìn anh chẳng chút thân quen lại còn không nhận ra anh nữa."
- Anh đang lảm nhảm gì đấy?
- Không có gì. Cô kiếm tôi chút gì ăn đi đói quá!
- Khoảng mười lăm phút nữa cô bác sỹ khi nãy sẽ mang cháo đến cho anh đấy. Lúc nãy cô ấy dặn tôi vậy nên anh đợi một lát đi.
Nghe thấy Diệu Đình quay lại, mặt Trí Thành tươi tỉnh hẳn, anh đuổi Lisa ra ngoài:
- Tôi muốn nghỉ ngơi, cô ra ngoài đi.
- Anh làm sao vậy? Sao cứ đuổi tôi xơi xơi ra thế?
Trí Thành nhăn nhó khi xoay người, anh nhíu mày nhìn Lisa đang càu nhàu thì thôi không đuổi nữa.
- Cậu tỉnh rồi đấy hả?
Phó giám đốc đi vào. Đó là một người đàn ông da đen gốc Phi cao lớn, một đặc vụ vô cùng xuất sắc của FBI.
- Vâng ạ.
- Ra khỏi viện thì về nhận án phạt nhé! Tại sao lại không nghe lệnh của tôi vậy hả?
- Lúc ấy anh bảo em rút kiểu gì khi súng kề sát đầu chứ? Đi ra mà chết cả đội sao? Dù sao cũng nên chiến đấu đến hơi thở cuối cùng chứ - đó chẳng phải lời thề của đặc vụ chúng ta sao anh?
Phó giám đốc giơ tay cảnh cáo lần nữa. Ông lại gần nhìn lại tấm thân trần nhưng được băng bó chi chít của đội trưởng đội chống tội phạm thì lắc đầu:
- Ra viện tôi cho cậu nghỉ phép hai tuần về Việt Nam đấy.
- Em không về nữa.
- Vì sao? Không phải cậu đã đòi xin nghỉ phép cả hai năm nay còn gì?
- Bây giờ tạm thời em chưa về vội, sau này muốn về thì em sẽ báo anh sau ạ.
Tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, cả ba người nhìn ra ngoài cửa. Họ cất tiếng chào lễ phép:
- Chào bác sỹ.
Diệu Đình mỉm cười, bê khay đồ ăn lại gần, kéo chiếc bàn trên giường bệnh đặt ngay ngắn lên nhắc bệnh nhân:
- Đồ ăn của anh đây, anh cần ăn theo chế độ bệnh viện để đảm bảo không ảnh hưởng đến vết thương của anh.
Trí Thành ngây người nhìn chằm chằm vào tay Diệu Đình, cô đã thay ra chiếc áo blouse ngắn nên để lộ chiếc bớt đỏ trên khuỷu tay trái. Trí Thành nắm lấy tay cô, hết nhìn vết bớt lại nhìn Diệu Đình.
- Này, anh đang lợi dụng bác sỹ đấy nhé!
Tiếng Lisa làm Trí Thành giật mình, buông tay Diệu Đình ra. Ở đây đang có đồng nghiệp của anh nên không tiện cho việc nhận dạng người thân. Anh thoáng bối rối:
- Xin lỗi cô, tôi nhìn vết bớt lại tưởng cô bị thương nên mới cầm lên kiểm tra thôi. Cảm ơn vì xuất ăn.
Diệu Đình gật đầu chào cả ba người rồi ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi phòng, Diệu Đình giơ tay lên nhìn lại tay mình thắc mắc: "Sao anh ta thấy vết bớt của mình lại ngạc nhiên vậy nhỉ? Mà sao tim mình lại cứ đập thình thịch vậy?" Diệu Đình vỗ vỗ vào đầu mình, đi nhanh về phòng làm việc mà vẫn thấy tâm trạng hồi hộp.
- Này, tâm hồn bị anh Thượng úy lấy rồi hả?
Diệu Đình khẽ lườm bạn mình:
- Chẳng qua anh ấy cũng là người Việt Nam nên mình để ý hơn còn nhờ vả anh ta tìm người thôi.
- Chứ không phải vì anh ta đẹp trai lại là đặc vụ cấp cao nên có người lung lay trái tim rồi hả?
- Cậu đang nói linh tinh gì đấy? Về làm việc đi cho tớ nghỉ một lát còn chuẩn bị vào phòng mổ nữa.
Amanda không ra mà còn cố tình trêu đùa:
- Tớ nói linh tinh hay cậu bị nói trúng tim đen hả? Nhắc đến anh ta măti cậu đỏ lên rồi kìa còn bảo không để ý đi.
Diệu Đình ngả người ra ghế trầm ngâm:
- Tớ cảm nhận có gì đó rất quen thuộc từ anh ấy, thật đấy. Không hiểu vì sao nữa nhưng cảm thấy rất thân quen...
- Vậy mà còn nói không thích người ta đi. Tớ nghĩ cậu nên quên cái anh Thành gì đó của cậu mà mở lòng yêu đương thử đi. Tớ sẽ điều tra hộ cậu xem anh đặc vụ ấy có người yêu chưa nhé! Cậu nên tranh thủ đi.
Mặt Diệu Đình đỏ bừng bừng, xua Amanda ra ngoài:
- Thôi về khám bệnh đi, đừng có làm tinh thần tớ hoang mang nữa. Tớ kiểm tra bệnh án cho ca mổ đây.
Nói rồi Diệu Đình mặc kệ bạn nói luyên thuyên thêm một hồi mà tập trung vào đọc bệnh án. Ca mổ này không quá khó mà cái nguy hiểm là người bệnh tuổi khá cao nên nguy cơ biến chứng là rất lớn.
...
Nhìn đồng hồ đã quá giờ ăn trưa, Trí Thành ngóng ra cửa phòng bệnh chờ Diệu Đình mang đồ ăn đến. Một lát, cánh cửa mở ra, anh hồ hởi nở nụ cười thì lại tắt ngấm khi thấy người xuất hiện. Một bác sỹ khác mang đồ ăn đến thay cho Diệu Đình.
- Bác sỹ Đình chưa hoàn thành ca mổ nên giám đốc nhờ tôi mang đồ ăn cho anh. Chúc anh ăn ngon miệng.
Trí Thành chán nản chỉ gật đầu khách sáo cảm ơn. Đây là lần đầu tiên, anh không ăn hết cơm của bệnh viện chuẩn bị. Xuống khỏi giường, anh kéo theo ống dây truyền định đi đến phòng làm việc của Diệu Đình nhưng lại bị các đặc vụ bên ngoài ngăn lại không cho đi vì đó là lệnh của phó giám đốc Cục điều tra Liên Bang.
- Sao anh lại đi ra ngoài vậy?
Trí Thành quay lại nơi có tiếng nói. Diệu Đình vẫn mặc nguyên bộ quần áo xanh của phòng mổ lại gần, đỡ lấy anh đưa trở lại phòng:
- Hôm nay em bận lắm hả?
- Vâng, ca mổ kéo dài hơn dự kiến mất mấy tiếng. Anh nằm đi, tôi thay băng cho.
Trí Thành ngoan ngoãn nằm xuống, mắt thì chăm chú quan sát từng hành động, biểu cảm trên cơ mặt Diệu Đình:
- Mặt tôi có máu sao mà anh nhìn sợ vậy?
- À, không có. Lần sau em mệt thì về nghỉ ngơi để người khác thay băng cho anh cũng được.
- Trưa nay tôi không đưa cơm mà anh ăn có một nửa, bây giờ không thay băng nữa chắc anh sẽ không khỏi được mất?
Diệu Đình trêu đùa nhưng lại nói trúng tim đen bệnh nhân khiến Trí Thành đỏ mặt quay đi chỗ khác. Khoảng cách nhìn thật gần Diệu Đình khiến anh có chút bối rối. Bàn tay nhỏ nhắn của một bác sỹ cứ làm nhanh thoăn thoắt nhưng vô tình chạm vào da thịt khiến anh có chút xao xuyến.
- Em hết giờ làm chưa?
- Thay băng cho anh là xong rồi, mai anh có thể ra viện đấy.
- Sau khi ra viện, anh có thể hẹn gặp em được không?
Diệu Đình kết thúc việc thay băng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh:
- Anh muốn hẹn hò với tôi?
- Không phải, anh chỉ muốn cảm ơn và muốn em thay băng cho anh đến khi vết thương lành hẳn.
- Anh muốn trả ơn tôi thật không?