Tai Diệu Đình ù đi, nước mắt thi nhau rơi, bàn tay run rẩy mở tìm kiếm kênh CNN qua internet " Tàu ngầm số hiệu SSN - 7219, biến mất không dấu vết ở phía Tây Thái Bình Dương. Hiện nay lực lượng hải quân Hoa Kỳ kết hợp với FBI đang ra sức tìm kiếm. Giám đốc FBI cho hay, họ mất liên lạc với tàu cách đây 48 giờ, ngay sau khi tàu có sự cố rò khí. Trên tàu có 18 đặc vụ cùng 5 Hải quân tham gia chinh chiến. Chúng tôi sẽ cập nhật thông tin liên tục tới quý khán giả." Diệu Đình nhìn danh sách người mất tích có Jones Trần mà tim cô bị bóp nghẹt. Cảm giác không thể thở nổi trong lồng ngực, cô gào khóc trong vô vọng.
Nghe tiếng khóc thất thanh của Diệu Đình, cả nhà đều dậy chạy sang. Diệu Đức cùng mọi người lao vào phòng nhìn cô lo lắng.
- Đình à, có chuyện gì vậy hả?
Diệu Đình cứ ôm ngực khóc chết lặng, mặt mũi tái mét. Diệu Đức đỡ cô dậy, ôm vào lòng.
- Làm sao vậy con? Nói mọi người nghe đi. Đừng làm mọi người sợ.
- Ba ơi...
Diệu Đình khóc nấc lên không nói thành tiếng, ôm chặt lấy ba mà khóc không ngừng.
- Ba...anh Thành xảy ra chuyện rồi. Anh ấy...
Bà Ngọc lao đến, nắm vai Diệu Đình lay lay.
- Con nói rõ mẹ nghe đi Đình, thằng Thành nó làm sao hả?
- Mẹ ơi, anh ấy mất tích hai ngày nay ở Thái Bình Dương, người ta không tìm thấy anh ấy. Nếu tàu ngầm mà gặp tai nạn thì làm sao anh ấy sống được hả mẹ.
Bà Ngọc ngất xỉu tại chỗ, Diệu Đức cùng vợ đỡ bà lên giường sơ cứu. Diệu Đình cứ ngồi ôm ngực khóc nấc lên, trong lòng cô sợ hãi.
- Ba à, mai ba lấy vé cho con về Mỹ đi. Con muốn về tìm anh ấy. Anh ấy không thể để con lại được.
- Đình à, con bình tĩnh đi. Người ta chưa tìm thấy thì vẫn còn hi vọng. Mai ba sẽ mua vé cho con...đừng khóc nữa con gái à.
Mặc dù nghe ba khuyên nhưng lòng cô cứ nóng như lửa đốt. Nước mắt vẫn không ngừng rơi, trong tim cứ đau thắt lại.
Diệu Đức gọi điện cho Chí Hùng ngay trong đêm nhờ đặt vé cho hai người về Mỹ sớm. Cả đội nghe tin thì lao đến nhà anh ngay lập tức. Mọi người đều tìm kiếm trên google thông tin về vụ tai nạn ấy. Chẳng ai bảo ai nhưng tâm trạng ai lúc này cũng giống nhau, nặng nề và lo lắng.
Bà Ngọc sau khi được truyền dịch thì tỉnh dậy nhưng mặt mũi hốc hác, sâu trong đôi mắt người mẹ ẩn chứa nỗi đau không thành lời. Bà đã trải qua những lần tưởng như mất con, lần này Trí Thành đã nói là nhiệm vụ cuối cùng trước khi rời ngành. Anh còn bắt bà giấu Diệu Đình để tự mình nói với cô khi mọi việc kết thúc nhưng sao nhiệm vụ cuối lại xảy ra biến số lớn đến vậy. Bây giờ không biết Trí Thành sống chết thế nào giữa lòng đại dương bao la ấy. Nhìn Diệu Đình thẫn thờ, đôi mắt sưng húp, giọng khản đặc đi vì khóc mà bà xót đến đứt từng đoạn ruột.
Cả đội đưa hai mẹ con ra sân bay trở về Mỹ. Bà cố gắng gượng mình, an ủi Diệu Đình nhưng cô chẳng chịu ăn uống, chẳng nói một lời, chỉ lẳng lặng khóc rồi lại im lặng.
- Đình...mẹ tin nó sẽ trở về với con nên đừng suy sụp như vậy con à.
Dù an ủi Diệu Đình nhưng bà lại khóc nấc lên. Diệu Đình quay ra, ôm lấy mẹ Ngọc mà nước mắt cũng thi nhau rơi. Cô cũng mong anh sẽ trở về nên điện thoại lúc nào cũng mở CNN lên ngóng tin tức nhưng chưa có bất kì tín hiệu nào cả. Giữa lòng đại dương rộng lớn như vậy, một con tàu ngầm hiện đại vào bậc nhất thế giới mất tích mấy ngày rồi không tìm ra tung tích là sao vậy?
Diệu Đình cứ ôm bà Ngọc, chẳng biết nói lời nào nữa cả vì lòng cô đang muốn cắt ra từng khúc. Anh đang ở đâu? Còn sống hay không giữa lòng đại dương ấy, cô sợ đến mức hoảng loạn, cứ chợp mắt lại thấy anh đứng đó mỉm cười rồi lại biến mất nên không dám ngủ nữa.
Xuống sân bay, Amanda đón hai người đến Cục điều tra liên bang hỏi thăm tin tức. Phó giám đốc cũng chỉ khuyên mọi người hi vọng, cả nước đang tận lực tìm kiếm họ. Lực lượng hải quân cũng đã bố trí các phương tiện tàu biển hỗ trợ tìm nhưng chưa thấy bất kì tín hiệu nào từ con tàu ấy. Nó biến mất như chưa từng xuất hiện.
Diệu Đình và Amanda đưa mẹ Ngọc về nhà. Hai mẹ cũng khóc đến sưng cả mắt mũi, nhìn thấy mọi người về lại òa khóc. Diệu Đình không chịu được nên chào các mẹ về nhà luôn.
Bước vào nhà vắng lặng, không gian lạnh lẽo, gió thoảng qua cũng khiến Diệu Đình rùng mình. Cô ngồi giữa giường, ngắm nhìn bức ảnh hai người, khóc không thành tiếng. Ôm chặt lòng mình, gập người thỏa sức khóc. " Thành à, về với em như anh đã hứa đi, đừng thất hứa với em nữa. Em sẽ không sống được nếu mất anh đâu."
...
- Đình...chúng ta sẽ kết hôn phải không?
- Tất nhiên rồi, mẹ Ngọc đã nói chuyện với ba Đức rồi nên anh nhanh về đi còn tổ chức đám cưới.
- Đình à...anh xin lỗi...Đình...anh muốn về với em nhưng...
- Anh đi đâu vậy, quay lại đi...Thành ơi..anh đâu rồi.
Diệu Đình chạy theo anh, bóng xa dần mà không với tới. Cô khóc nấc lên, cào tay xuống mặt đường đau rát, gọi anh đến khản cả cổ. " Không, Thành ơi...đừng làm vậy".
Cô ngồi bật dậy, mồ hôi túa ra như tắm, nước mắt rơi ướt gối, cô đã thiếp đi từ lúc nào. Nhìn anh cười, lòng cô lại càng sợ hãi. Đưa tay chạm lên gương mặt trên ảnh, nước mắt rơi đẫm má " Anh sẽ về với em phải không?"
....
Amanda vào phòng ngồi xuống trước mặt Diệu Đình rồi mà cô vẫn không hề hay biết.
- Đình...cậu ăn uống gì chưa?
Thấy bạn không trả lời, Amanda vỗ nhẹ lên vai cô. Diệu Đình như choàng tỉnh, nhìn bạn mình bằng đôi mắt vô hồn.
- Cậu có chuyện gì sao?
- Đi ăn thôi, cậu cần phải ăn còn có sức mà đợi anh ấy về chứ?
- Cậu có tin họ còn sống không?
- Tớ và Brian mới hẹn hò thôi mà, làm sao anh ấy lại bỏ tớ nhanh vậy được.
Diệu Đình đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn bạn. Lúc này, cô thấy Amanda cũng gầy sọp đi, khuôn mặt hốc hác, đôi mắt cũng sưng húp vì khóc nhiều.
- Chúng ta hãy sống mà hi vọng phải không? Nhất định những đặc vụ của chúng ta sẽ trở về.
Amanda lau nước mắt, nở nụ cười héo khô.
- Chúng ta đi ăn thôi, bác sỹ không được mất niềm tin, chúng ta còn có nhiều người cần cứu sống nữa phải không?