Lời Hứa

Chương 82: Cấp cứu




Diệu Đình lết tấm thân mệt mỏi, khoác tay bạn đi xuống căng tin. Họ cần khỏe mạnh còn làm việc và chờ người yêu trở về.

Vừa nhấc thìa lên ăn, một nữ y tá hốt hoảng chạy lại.

- Bác sỹ, đặc vụ nhà bác sỹ vừa được đưa vào cấp cứu nhưng anh ấy...

Diệu Đình đứng bật dậy, lao đi mà nước mắt ướt đẫm, cô lao vào phòng cấp cứu có rất nhiều đặc vụ được đưa vào trong tình trạng đa chấn thương, hô hấp yếu. Phó giám đốc cục chạy đến bên cô.

- Bác sỹ, cô...

- Anh ấy đâu?

Diệu Đình gào lên, giọng lạc đi. Cô chẳng cần chỉ đã nhìn thấy anh. Lao đến gần, khuôn mặt anh nhợt nhạt trắng bệch, cả người ướt sũng, lạnh toát. Gạt nước mắt, cô kiểm tra hơi thở không thấy, mạch cũng không thấy.

- Thành à, không được...anh phải về với em.

Cô điên cuồng hô hấp, ấn ngực không thấy gì. Hai y tá đến bên cạnh hỗ trợ cô đẩy anh vào trong.

- Giúp tôi cởi bớt đồ ra cho anh ấy đi. Lấy máy sốc tim đây.

Họ nhanh nhẹn làm theo, đứng trước việc cứu người yêu mình, cô hoàn toàn bình tĩnh, thực hiện hết các bước sơ cứu, kiểm tra cả họng anh để tìm vật cản.

- Lên mức cao nhất đi.

- Bác sỹ, quá nguy hiểm.

- Tôi là bác sỹ hay cô là bác sỹ hả?

Họ nhìn cô hét lên thì sợ hãi, Diệu Đình ấn máy sốc tim cho anh nhưng hoàn toàn vô vọng, trên máy vẫn là những số 0 tròn trĩnh.

- Tiếp đi...

Nữ y tá chỉ biết làm theo yêu cầu. Ba lần liên tiếp, Diệu Đình dừng lại hô hấp, đập mạnh vào ngực anh. Lấy thuốc tiêm vào tĩnh mạch rồi tiếp tục sốc tim.

- Bác sỹ, anh ấy đi rồi. Đừng cấp cứu nữa...

Diệu Đình như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hô hấp, cô cởi các nút áo trên ngực anh.



- Chúng ta thử lần nữa đi.

Hai y tá lặng lẽ làm theo, lần này Diệu Đình tiêm liều cao mới sốc điện. Cơ thể anh khỏe chắc chắn sẽ chịu được. Chỉ cần tim đập trở lại thì cô sẽ cứu được anh việc thuốc quá liều.

Lần sốc điện tiếp theo vẫn không có dấu hiệu chuyển biến, Diệu Đình bắt đầu rối. Cô ấn mạnh trên ngực anh, nước mắt giàn dụa.

- Thành..nghe em nói đi...anh không được đầu hàng, em ở đây với anh rồi, cố lên.

Cô liên tục hô hấp, ấn mạnh vào tim những lực mạnh, rồi dùng máy ép. Tiếng máy morniter nhảy số, hai y tá thở phào nhẹ nhõm. Diệu Đình ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi.

- Lấy bình khí, mặt nạ thở và truyền dịch cho anh ấy giúp tôi đi.

Diệu Đình nắm tay anh thì thầm:

- Anh giỏi lắm, bây giờ nằm im đây để em cứu đồng đội của anh nhé!

Diệu Đình di chuyển đến bàn những người khác, cô ngạc nhiên khi họ còn bị thương nặng nữa.

- Brian đâu rồi Amanda?

- Anh ấy bị gãy xương bánh chè, dập đùi phải nên vào phòng mổ rồi.

- Bình tĩnh đi, chúng ta phải cấp cứu hết cho họ đã.

Tất cả bác sỹ được điều động về hết cấp cứu, cả bệnh viện náo loạn, chạy đi chạy lại lấy dụng cụ. Diệu Đình và các bác sỹ khoa ngoại đều chuẩn bị vào phòng mổ. Cô đang không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà ngoài việc hô hấp kém họ còn bị đa trấn thương.

Sau khi cấp cứu, 5 đặc vụ đã hi sinh, số còn lại đều trong tình trạng nguy kịch. Dù họ đã có sự sống nhưng ai cũng rất yếu. Nếu họ không gắng được thì rất có thể sẽ không tiếp tục sống được nữa.

Trước khi vào phòng mổ, Diệu Đình quay sang Amanda.

- Cậu thường xuyên để mắt Trí Thành hộ tớ, anh ấy còn rất yếu nên có biểu hiện gì nguy hiểm mà tớ chưa ra khỏi phòng mổ thì cậu hãy cố gắng cấp cứu cho anh ấy được chứ?

- Ừ, vào đi, họ cũng đang cần cậu mà. Tớ hứa sẽ duy trì cho anh ấy đến lúc cậu ra khỏi đây.

Diệu Đình ấn nút mở cửa vào phòng mổ, hít thở thật sâu, đưa tay cho y tá đeo găng và mặc thêm áo.

- Bác sỹ, chị sẵn sàng chưa ạ?



- Mổ thôi, tôi không sao đâu. Anh ấy cũng cần phải sống nên đừng chậm trễ nữa.

Mọi người bắt đầu vào ca mổ, không ai nói câu nào mà chỉ tập trung vào bệnh nhân.

- Truyền máu cho anh ấy đi.

Y tá gật đầu làm theo, cả kíp mổ lặng lẽ làm theo lời bác sỹ.

Amanda một lát lại chạy vào phòng kiểm tra Trí Thành rồi lại chạy về phía phòng mổ của Brian. Cả bệnh viện vẫn chưa hết bàng hoàng, cảnh sát ra vào tấp nập. Khuôn mặt ai cũng đầy lo âu, đôi mắt ánh lên nỗi buồn không thành lời.

Rời khỏi phòng mổ sau khi yêu cầu bác sỹ phụ mổ khâu lại, Diệu Đình chẳng kịp thay quần áo, chạy lên phòng Trí Thành. Thăm khám một lượt nhưng nhận thấy hơi thở của anh rất yếu.

Diệu Đình thấy tất cả mọi người đều bị trấn thương nhưng Trí Thành thì không? Vậy chẳng có lí do gì mà anh lại yếu đến như vậy. Sợ hãi, cô kéo bật cúc áo anh ra, mắt nhìn chằm chằm vào hạ sườn trái, nó thâm đen.

Diệu Đình cảm thấy lồng ngực mình đau rát như bị bóp nghẹt, dù là bác sĩ nhưng lúc này cô sợ, chẳng bình tĩnh nổi mà chạy ra ngoài, hét lên gọi y tá.

- Ai vừa thay đồ cho anh ấy sao không phát hiện bệnh nhân bị xuất huyết nội tạng và gãy xương sườn trái hả?

Amanda chạy vào, nhìn Diệu Đình đang khóc nấc lên, hoảng loạn, quay sang người Trí Thành thì cô sợ hãi, lệnh cho y tá.

- Chuẩn bị đưa anh ấy xuống phòng mổ đi. Gọi viện trưởng ngay để ông ấy giúp bác sỹ Đình phẫu thuật đi.

Y tá và bác sỹ vào đưa Trí Thành đi chụp chiếu để chuẩn bị ca mổ. Họ nhìn Diệu Đình khóc nấc mà ái ngại nhưng chẳng ai biết khuyên gì cả.

Diệu Đình sau khi bình tĩnh, nắm tay Amanda thều thào.

- Không.. tớ sẽ mổ cho anh ấy.

- Cậu quá mệt rồi Đình ạ. Nếu tiếp tục không sợ sẽ xảy ra vấn đề sao?

- Tớ không thể để anh ấy vào tay người khác được. Tớ sẽ trực tiếp cứu người yêu mình. Cậu huy động nhóm máu AB cho tớ đi.

Diệu Đình rời khỏi phòng, cô gặp viện trưởng đang đi tới thì xin ông cho mình trực tiếp mổ.

- Ta sẽ mổ cho cậu ấy, cháu nghỉ ngơi đi.

- Cháu sẽ tự làm ạ. Cảm ơn viện trưởng đã ưu ái nhưng cháu sẽ cứu anh ấy. Nếu có rời bỏ thì linh hồn anh ấy cũng phải nhìn thấy cháu.