Long Uy Chiến Thần

Chương 1004: Không thể hi sinh




Một trận đấu súng một mình địch cả hơn hai trăm người là vô cùng nguy hiểm, chỉ cần lơ đãng một chút thôi, không cẩn thận một chút thôi cũng có khả năng trúng đạn mà mất mạng tại chỗ.

Nhiệm vụ của Lại Nhi là ngăn cản kẻ địch, đợi đoàn quân của Lê Uy Long đến mà không phải là dùng sức mạnh của một mình mình tiêu diệt bọn họ.

Hiện tại đoàn quân của Lê Uy Long vẫn chưa tới, cô ta không thể dễ dàng hy sinh, nếu thấy có cơ hội thì cô có thể đánh một lúc nếu không có cơ hội thì chạy về phía sau xe.



Ngụy Thái Phượng, Đỗ Quang, Đỗ Lượng, Vu Cơ và những người trợ thủ khác còn phụ trách bắt đám người Lê Tuyết Tương lên lầu, khi thấy tiếng nổ mạnh đã không còn nữa, dưới lầu lại vang lên tiếng bắn súng, bọn họ nhao nhao đứng lên tiếp tục quan sát tình hình trận chiến phía dưới thông qua một ô cửa sổ.

Sau khi Triệu Vũ Ngọc, Lê Tuyết Tương và Lê Tịnh Vi chạy vào trong phòng thì thấy Triệu Đình Vũ vì mất máu quá nhiều nên sắc mặt trắng bệch.

“Anh.” Triệu Vũ Ngọc thấy anh mình đang hấp hối thì vô cùng đau lòng.



“Đình Vũ, cháu không được ngủ, cháu phải kiên trì lên!” Lê Tuyết Tương thấy Triệu Đình Vũ sắp chết thì cũng cực kỳ đau lòng.

“Anh Triệu, anh không thể chết được.” Lê Tịnh Vi vừa khóc vừa nói.

Lúc này, Triệu Vũ Ngọc mới nhớ ra Vu Cơ là bác sĩ nên xoay người nói với Vu Cơ:”Bác sĩ, van cầu anh, máu cứu anh của tôi đi, mau truyền máu cho anh ấy, nếu không anh ấy thực sự sẽ chết mất!”

“Cứu cái gì mà cứu, dù sao anh ta cũng chết thôi.”Vu Cơ đương nhiên sẽ không cứu Triệu Đình Vũ. Tên Triệu Đình Vũ này vốn phải bị móc mắt sau đó gi3t chết.



“Cứu người trị thương là thiên chức của bác sĩ các anh mà, anh không thể thấy chết mà không cứu được!” Triệu Vũ Ngọc nói.

“Tôi là bác sĩ chợ đêm, chuyên lấy bộ phận cơ thể người khác. Việc không mang lại lợi ích gì, tôi không làm.” Vu Cơ nói.

“Tôi cầu xin anh, anh mở lòng từ bi, mau cứu anh tôi đi, cứu anh tôi đi!” Triệu Vũ Ngọc tiếp tục cầu xin.

Ngoại trừ người anh này ra, cô chẳng còn người thân nào nữa. Anh chính là người thân duy nhất trên đời này của cô, nếu như anh chết đi thì cô cũng không biết phải sống tiếp thế nào nữa.

Lúc này, Ngụy Thái Phượng đang quan sát trận chiến không nhịn được nói:”Ồn ào cái gì thế hả? Anh cô đánh hư mắt con trai tôi, chờ sau khi móc hết mắt của mấy người thì các người đều phải chết. Bây giờ cứu anh cô thì chẳng phải là chúng ta đang làm điều thừa thãi sao? Cô đừng có nằm mơ.”

“Đội quân của Hộ soái Lê sắp đến rồi, bây giờ các người nên dừng tay trước khi quá muộn. Nếu bây giờ các người cứu anh tôi, hơn nữa không móc mắt chúng tôi thì tôi có thể cầu xin hộ soái Lê, tha cho các người một mạng!” Triệu Vũ Ngọc nói.

Cô ta tin tưởng Lê Uy Long nhất định sẽ phái người đến cứu. Bởi vì, cô ta đã nhìn ra, cô gái áo đen phía dưới kia chính là người của Lê Uy Long.

“Cô cho rằng tôi là ai, cầu xin hộ soái Lê tha cho chúng ta, nói cứ như bản thân cô có quan hệ thân thiết gì với hộ soái Lê lắm nhỉ. Hơn nữa, hộ soái Lê hiện đang ở Quốc Hòa bận cử hành lễ tuyên thệ ấy, căn bản sẽ không quan tâm đến đám dân nhỏ như các ngươi đâu!” Ngụy Thái Phượng nói.

Lúc này,ở dưới Lâu Lạn Vỹ.

Một mình Lại Nhi đối phó với hơn hai trăm tên cầm súng, tình thế ngày càng nguy hiểm.

Cũng may đám thủ hạ này chỉ là bọn tạp nham, cũng không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, tuy bên phía bọn chúng có nhiều người nhưng khi gặp phải một người đã trải qua nhiều lần rèn luyện, những bài tập huấn luyện đặc thù trong tổ đặc công như Lại Nhi thì số người bị gi3t chết cũng không ít.

Trên người cô có mấy băng đạn, bắn hết một băng thì cô lại đổi băng mới.



Cứ bắn như thế, thanh súng trường tên tay Lại Nhi rốt cuộc hết đạn rồi.

Khi cô ta trốn được ra phía sau xe, tính đổi băng đạn khác thì mới phát hiện băng đạn mang theo trên người cũng dùng hết rồi.

Lại Nhi lâm vào tình trạng hoảng hốt, không có đạn sao có thể chiến đấu với họ được?

“Nhanh, mau vây cô ta lại! Cô ta hết đạn rồi!” Hách Diệp thấy Lại Nhi đột nhiên ngừng bắn rồi trốn đi thì đoán cô ta hết đạn rồi nên lập tức hô lớn.

Đám tay chân kia cũng cảm thấy hình như Lại Nhi hết đạn rồi nên vừa nổ súng vừa áp sát lại gần cô ta.

Lại Nhi nhiều người bên phía bọn họ như vậy, bọn họ sớm đã hận thấu xương đối với Lại Nhi, hận không thể lột da của cô, uống máu cô, chém cô ta ra thành trăm ngàn mảnh, băm thành thịt vụn!

Lại Nhi bị đường đạn của đối phương ngăn cản, căn bản là không có cách nào mạo hiểm đi ra ngoài, cũng không thể trốn đi đâu được.

Bây giờ tính mạng của cô đã rơi vào thế như ngàn cân treo sợi tóc, cô chỉ mong đội quân của Lê Uy Long có thể đến nhanh một chút.

Lúc này, trên bầu trời thành phố Vĩnh Thuỵ.

Một trăm chiếc máy bay chiến đấu bay nhanh trên bầu trời, xé gió mà đến, tựa như một bầy chim ưng dũng mãnh bay vụt qua bầu trời.

Lê Uy Long ngồi trong phi cơ, mắt nhìn xuống mặt đất.

Vừa nghĩ tới người nhà họ Đỗ muốn móc mắt của mẹ và em gái anh thì đôi mắt anh lại toát ra ý niệm muốn giết người, tựa như một con hổ dũng mãnh lao thẳng xuống núi!