Lê Vĩnh Thiên gặp được một tên thị vệ của Long Cung cũng dám giọng điệu như ra lệnh, uy hiếp chính mình rút quân, lửa giận trong lòng bỗng cháy lên, tức giận quát: “Lui xuống! Có rút quân hay không, bản soái đều có đúng mực, không tới phiên cậu lắm miệng!”
“Vâng!” Người của điện Thiên Cang kia cũng không dám chống đối Lê Vĩnh Thiên, lập tức lui về phía sau, sau đó cưỡi ngựa rời đi.
Tuy anh ta là cao thủ của điện Thiên Cang, nhưng bây giờ Lê Vĩnh Thiên đã có thiên binh vạn mã, anh ta vẫn có chút sợ Lê Vĩnh Thiên.
Anh ta chỉ phụ trách đưa lệnh bài Long đến trước mặt Lê Vĩnh Thiên, chứ không phải ám sát Lê Vĩnh Thiên.
Lệnh bài Long đã đưa đến, thì anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Về phần Lê Vĩnh Thiên có rút quân hay không, đây cũng không phải là việc anh ta có thể ép buộc.
Anh ta cũng đoán được Lê Vĩnh Thiên nhận được một khối lệnh bài Long, có thể sẽ không rút quân.
Nhưng chờ đến khi lệnh bài Long liên tục được đưa đến, cho dù bây giờ Lê Vĩnh Thiên không chịu rút quân, chờ đến lúc không ngừng nhận được lệnh bài Long, anh nhất định sẽ bị buộc rút quân.
“Hộ soái, quốc vương Long Quốc đã phát ra lệnh bài Long, làm sao bây giờ?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Tình hình bây giờ đang rất tốt, việc công phá Sư Quốc ở trong tầm tay, coi như là quốc vương Long Quốc phát ra lệnh bài Long, tôi cũng tuyệt đối không thể rút quân!” Lê Vĩnh Thiên kiên quyết nói.
“Nhưng mà thấy lệnh bài Long như thấy quốc vương Long Quốc, lệnh bài Long là mệnh lệnh có cấp bậc cao nhất, đã không tồn tại ở bên ngoài, quân mệnh không thể cãi lời, chống lại lệnh của quốc vương cũng không hay cho lắm!” Hà Ngọc Vinh nói.
“Cho tôi gọi điện thoại với quốc vương Long Quốc, tôi muốn đích thân hỏi rõ quốc vương Long Quốc, vì sao phải rút quân!” Lê Vĩnh Thiên cũng cảm thấy tình huống này có chút nghiêm trọng, muốn tự mình hỏi quốc vương Long Quốc.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh lập tức gọi điện thoại cho Long Cung.
Ngay khi điện thoại bên kia Long Cung vừa vang lên, Ngụy Nghiêm đã tự mình đi nhận: “Tôi là bộ trưởng Ngụy Nghiêm, xin hỏi ngài tìm ai?”
Hà Ngọc Vinh nghe thấy người nghe điện thoại là Ngụy Nghiêm, lập tức nhướng mày, nghĩ mãi mà không rõ tại sao Ngụy Nghiêm lại nghe điện thoại.
“Tôi là đội trưởng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng – Hà Ngọc Vinh, hộ soái Lê của chúng tôi muốn tìm quốc vương Long Quốc.” Hà Ngọc Vinh nói.
“Thì ra là đội trưởng Hà Ngọc Vinh đấy à! Bây giờ quốc vương Long Quốc đang ngủ, không tiện nghe điện thoại.” Ngụy Nghiêm nói.
“Đang là ban ngày, sao quốc vương Long Quốc có thể đang ngủ được chứ?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Quốc vương Long Quốc đang nghỉ trưa!” Ngụy Nghiêm nói.
“Hộ soái Lê có chuyện quan trọng muốn thương lượng với quốc vương Long Quốc, mau đánh thức quốc vương Long Quốc dậy, để quốc vương Long Quốc nghe điện thoại đi!” Hà Ngọc Vinh.
“Hà Ngọc Vinh, cô cho rằng cô là ai vậy! Quốc vương Long Quốc là người mà cô muốn gọi là có thể gọi đấy sao? Quốc vương Long Quốc đang nghỉ trưa, ai dám đánh thức ngài ấy chứ?” Ngụy Nghiêm nghe thấy Hà Ngọc Vinh nói Lê Vĩnh Thiên muốn tìm quốc vương Long Quốc, lập tức biết Lê Vĩnh Thiên đã nhận được lệnh bài Long, đương nhiên sẽ không để cho anh nói chuyện điện thoại với quốc vương Long Quốc.
Hà Ngọc Vinh tức giận nhưng cũng không làm gì được, đành phải quay lại nói với Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái, bộ trưởng Ngụy nói quốc vương Long Quốc đang nghỉ trưa, không thể nhận điện thoại.”
Lê Vĩnh Thiên lấy điện thoại từ tay Hà Ngọc Vinh, nói với Ngụy Nghiêm: “Ngụy Nghiêm, tôi là Lê Vĩnh Thiên, tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn thương lượng với quốc vương Long Quốc, xin ông lập tức đánh thức quốc vương Long Quốc!”
“Hộ soái Lê, ngài đừng làm khó vi thần được không? Quốc vương Long Quốc đang nghỉ ngơi, vi thần tuyệt đối không dám đánh thức ngài ấy.” Ngụy Nghiêm nói.
“Bây giờ cũng đã xế chiều rồi, cho dù quốc vương Long Quốc đang nghỉ ngơi, cũng nên rời giường rồi!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tối hôm qua có thích khách đột nhập vào Long Cung, có ý đồ muốn ám sát quốc vương Long Quốc. Quốc vương Long Quốc sợ hãi cả một đêm, cũng không có ngủ được, bây giờ mới ngủ bù, không có rời giường nhanh vậy được.” Ngụy Nghiêm nói.