Long Uy Chiến Thần

Chương 1142




“Tối hôm qua thực sự có thích khách đột nhập vào Long Cung?” Lê Vĩnh Thiên cực kỳ kinh ngạc.

“Đúng vậy, tối hôm qua có một nhóm lớn thích khách đột nhập Long Cung, quốc vương Long Quốc bị dọa sợ, mạo hiểm tránh được nguy hiểm mới bảo vệ được tính mạng, bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi.” Ngụy Nghiêm nói.



“Sao tôi lại không hề nghe nói về chuyện này?” Lê Vĩnh Thiên lại hỏi.



“Hộ soái Lê đang ở Sư Quốc xa xôi, không nghe nói chẳng phải là chuyện bình thường hay sao! Bây giờ tất cả các đại thần văn võ trong triều đều biết chuyện này rồi.” Ngụy Nghiêm nói.

“Tại sao quốc vương Long Quốc lại đột nhiên phát ra phát ra lệnh bài Long, để cho tôi rút quân về?” Lê Vĩnh Thiên thấy không có cách nào để nói chuyện với quốc vương Long Quốc, chỉ có thể hỏi Ngụy Nghiêm.

“Làm sao mà tôi biết được quốc vương Long Quốc nghĩ như thế nào! Có khả năng là bởi vì nước thù địch cũng bắt đầu phái thích khách tới, ý định ăn miếng trả miếng, tối hôm qua quốc vương Long Quốc bởi vì bị thích khách đột kích, dọa cho sợ hãi, cho nên đột nhiên muốn rút quân!” Ngụy Nghiêm nói.

“Không thể nào có chuyện đó được! Quốc vương Long Quốc thân là vương của một đất nước, gan dạ dũng cảm, tuyệt đối không phải loại người nhát gan lại sợ phiền phức như thế này, anh ta không thể nào vì mấy tên thích khách đột kích, đã sợ tới mức đòi rút quân!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái Lê nói có lý. Có điều, ngoại trừ nguyên nhân này ra, vi thần thật sự không nghĩ ra nguyên nhân vì sao quốc vương Long Quốc muốn rút quân.” Ngụy Nghiêm nói.

“Tại sao lại là ông phụ trách nhận điện thoại của Long Cung? Quan giáo đầu đâu? Để cho quan giáo đầu tới nghe điện thoại đi!” Lê Vĩnh Thiên thấy là Ngụy Nghiêm nhận điện thoại, trong lòng đã có chút nghi ngờ rồi. Trên lý luận, Ngụy Nghiêm cũng không có tư cách để nghe điện thoại của Long Cung.

“Là quốc vương Long Quốc để cho vi thần ở lại đây phụ trách nhận điện thoại. Tối hôm qua thích khách đột kích, quan giáo đầu dốc sức chiến đấu thích khách, đã bị trọng thương, bây giờ đang tiếp nhận chữa trị, không tiện nghe điện thoại.” Ngụy Nghiêm nói.

“Ngụy Nghiêm! Tôi biết ông từ trước tới nay luôn có ý kiến với tôi, nếu để cho tôi biết được ông cố tình qua mặt quốc vương Long Quốc, cố ý không cho tôi liên hệ với quốc vương Long Quốc, làm chậm trễ chiến cơ, tôi nhất định sẽ không tha cho ông!” Lê Vĩnh Thiên hung dữ nói.



“Hộ soái Lê, tôi chỉ là một kẻ văn thần, địa vị hèn mọn, tôi nào dám qua mặt quốc vương Long Quốc, ngăn cản không cho cậu nói chuyện điện thoại với quốc vương Long Quốc cơ chứ! Bây giờ quốc vương Long Quốc thật vất vả mới ngủ được, tôi thật sự không dám quấy rầy ngài ấy nghỉ ngơi!” Tuy bây giờ Ngụy Nghiêm đã khống chế được quốc vương Long Quốc, nắm giữ quyền hành trong tay, nhưng vẫn có chút sợ Lê Vĩnh Thiên, nên nhất định phải biểu hiện ra một bộ dạng vô cùng hèn mọn như thế.

Bởi vì bây giờ trong tay Lê Vĩnh Thiên vẫn còn giữ một lực lượng quân hùng hậu, nếu như đắc tội với Lê Vĩnh Thiên, dưới sự giận dữ của anh, chỉ huy quay lại triều đình, gi3t chết mình cũng không phải không có khả năng.

“Chờ khi nào quốc vương Long Quốc tỉnh rồi, để quốc vương Long Quốc gọi điện thoại cho tôi, tôi muốn đích thân hỏi quốc vương Long Quốc, vì sao lại muốn rút quân!” Lê Vĩnh Thiên nói xong, lập tức cúp điện thoại.

“Hộ soái, bây giờ phải làm sao đây?” Hà Ngọc Vinh hỏi.

“Tiếp tục tấn công vào thành! Dẫn dắt đội đặc nhiệm Phượng Hoàng của cô, tham dự công thành, phải trong một tiếng trống, công phá toàn bộ thủ đô Sư Quốc!” Lê Vĩnh Thiên không liên lạc được với quốc vương Long Quốc, không thể nào biết rõ vì sao phải rút quân, anh không thể nào vô duyên vô cớ mà rút quân được.

“Vâng!” Hà Ngọc Vinh thấy Lê Vĩnh Thiên kiên quyết muốn tấn công vào thành, cũng chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của anh.

Vì vậy, Hà Ngọc Vinh lập tức chỉ huy đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, cũng tham gia trong chiến đấu, cùng với sư đoàn dũng sĩ tấn công vào thành.

Nửa giờ sau, lại có một người của điện Thiên Cang cải trang giả vờ là thị vệ của Long Cung cưỡi ngựa phi nhanh đến, chạy tới trước mặt Lê Vĩnh Thiên.

“Hộ soái Lê! Lệnh bài Long đang ở đây, quốc vương Long Quốc lệnh cho ngài lập tức rút quân!” Người “thị vệ của Long Cung” này cũng quỳ một chân xuống đất, hai tay giơ lệnh bài Long lên.

Lê Vĩnh Thiên lập tức cảm thấy được áp lực như ngọn núi cao, nhận lấy lệnh bài Long trong tay thị vệ vừa cầm qua nhìn, quả nhiên thật sự là lệnh bài Long.

“Tại sao quốc vương Long Quốc lại phải ép tôi rút quân?” Lê Vĩnh Thiên tức giận hỏi.

“Ti chức không biết được suy nghĩ của quốc vương Long Quốc, ti chức chỉ có phụ trách truyền lệnh. Thấy lệnh bài Long như thấy quốc vương Long Quốc, kính xin hộ soái Lê nhanh chóng rút quân, khải hoàn hồi triều!” Tên giả mạo thị vệ của Long Cung kia nói.

“Trở về nói cho quốc vương Long Quốc, Lê Vĩnh Thiên tôi vẫn còn chưa phá được Sư Quốc! Bây giờ thắng lợi đang trong tầm mắt, tôi tuyệt đối sẽ không rút quân!” Lê Vĩnh Thiên lớn tiếng nói.