“Hộ soái Lê, lệnh bài Long của quốc vương Long Quốc đã phát ra, thấy lệnh bài Long như thấy quốc vương Long Quốc, hy vọng ngài tự giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa, không nên cãi lại mệnh lệnh của quốc vương Long Quốc!” Tên giả mạo thị vệ của Long Cung kia nói.
“Lê Vĩnh Thiên tôi làm việc, không tới phiên một tên thị vệ nho nhỏ như cậu khoa tay múa chân, cút!” Bây giờ Lê Vĩnh Thiên đang trong cơn giận dữ, nhìn thấy người thị vệ của Long Cung này vậy mà cũng dám dùng cái giọng điệu ra lệnh để ra lệnh cho mình, lập tức giận đến run cả người.
“Vâng!” Tên giả mạo thị vệ của Long Cung kia nhìn thấy Lê Vĩnh Thiên quá oai vũ, cũng không dám chống đối anh nữa, đành phải chán chường thẳng bước đi.
Nếu anh ta xúc phạm oai vũ, Lê Vĩnh Thiên dưới sự giận dữ, chém đầu mình, vậy thì xong đời.
Dù sao bây giờ vẫn còn đang ở trong doanh trại của Lê Vĩnh Thiên, anh có quyền sinh sát trong tay.
“Hộ soái, bây giờ đã nhận được khối lệnh bài Long thứ hai rồi, làm sao bây giờ?” Hà Ngọc Vinh hỏi.
“Không cần lo lắng những thứ này, tiếp tục tấn công vào thành, tất cả đã có tôi chống đỡ!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vâng!” Hà Ngọc Vinh đành phải tiếp tục chỉ huy đội đặc nhiệm Phượng Hoàng tấn công vào thành.
Lê Vĩnh Thiên nhận được khối lệnh bài Long thứ hai, vẫn còn có chút áp lực.
Anh tự mình bấm số điện thoại của Long Cung, muốn tự mình nói chuyện với quốc vương Long Quốc một chút.
Thế nhưng, người phụ trách nghe điện thoại, vẫn là Ngụy Nghiêm.
Ngụy Nghiêm vẫn như cũ dùng cái cớ quốc vương Long Quốc đang nghỉ ngơi, vẫn chưa rời giường, từ chối cho Lê Vĩnh Thiên và quốc vương Long Quốc nói chuyện điện thoại.
Qua nửa giờ nữa, lại một người mang danh “thị vệ của Long Cung” cầm lệnh bài Long đưa đến trước mặt Lê Vĩnh Thiên, khiến cho Lê Vĩnh Thiên phải rút quân.
Liên tiếp nhận được ba khối lệnh bài Long, áp lực của Lê Vĩnh Thiên càng lúc càng lớn, nhưng anh vẫn quát tên thị vệ của Long Cung kia lui xuống, kiên quyết không rút quân.
“Hộ soái, quốc vương Long Quốc liên tiếp phát ra ba khối lệnh bài Long, tình huống đã có chút nghiêm trọng rồi, không thể nào chống lại mệnh lệnh được nữa đâu!” Lúc này, Phạm Cương nhịn không được chạy tới khuyên.
“Nhìn thấy thành đang bị phá trong tầm mắt, một khi rút quân, như kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không thể rút quân!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Quốc vương Long Quốc rốt cuộc nghĩ thế nào vậy, tại sao lại muốn để cho chúng ta rút quân khi đang trong tình huống nguy cấp trước mắt này?” Phạm Cương cũng hiểu được nếu như rút quân vào lúc này thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
“Bây giờ không có cách nào liên lạc được với quốc vương Long Quốc, tôi cũng không biết rốt cuộc quốc vương Long Quốc nghĩ gì nữa.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái, cậu có thể tự mình gọi điện thoại hỏi quốc vương Long Quốc mà!” Phạm Cương nói.
“Vừa rồi tôi đã gọi rồi, nhưng Ngụy Nghiêm nói quốc vương Long Quốc vẫn còn đang nghỉ ngơi, không thể đánh thức anh ta.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Nếu như quốc vương Long Quốc phát ra lệnh bài Long cho cậu rút quân, thì đáng lẽ phải nghĩ tới chuyện cậu sẽ gọi điện thoại hỏi anh ta chứ, lẽ ra anh ta không nên ngủ lâu như vậy, có khi nào là Ngụy Nghiêm ở đó gây cản trở không?” Phạm Cương suy đoán nói.
“Ngụy Nghiêm luôn lòng dạ khó lường, có mang theo lòng tham vọng, rất có khả năng là do ông ta ở đó gây cản trở.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Đúng vậy đó! Chuyện này quá kỳ lạ rồi, phải tra rõ ràng. Quốc vương Long Quốc không nhận điện thoại, trong đó chắc chắn có vấn đề.” Phạm Cương nói.
“Nhưng vấn đề bây giờ là Ngụy Nghiêm không chịu để cho quốc vương Long Quốc nghe điện thoại, chúng ta không thể liên lạc được với quốc vương Long Quốc, không cách nào biết rõ nguyên nhân trong đó là gì.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?” Phạm Cương hỏi.
“Trận chiến cũng đã đánh tới mức này rồi, chỉ có thể tiếp tục tấn công vào thành. Nếu như vội vàng rút quân, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một giờ, còn có thể bị quân địch đuổi theo đánh, đến lúc đó tất nhiên sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vậy tôi tiếp tục chỉ huy sư đoàn dũng sĩ tấn công vào thành!” Phạm Cương nói.
“Đi đi, công phá được thủ đô của Sư Quốc càng nhanh càng tốt, nếu không chờ đến khi quân tiếp viện của địch đến, chúng ta sẽ phải chống lại hai đội quân!” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Vâng!” Phạm Cương lập tức tiếp tục đi chỉ huy sư đoàn dũng sĩ tấn công thành.
Lúc này, ở trong vương cung của thủ đô Sư Quốc.
Tân quốc vương của Sư Quốc biết các đội quân binh lớn của mình đã thất bại như núi đổ, mà đội quân đang coi giữ thủ đô cũng đã tổn thất hơn phân nửa, ông ta đã đứng ngồi không yên rồi.
Những đội quân binh phụng mệnh quay về viện binh cho thủ đô, lúc này cũng đang bị ba đội quân lớn của Lê Vĩnh Thiên đuổi theo đánh.
Hơn nữa, những quân binh kia bây giờ vẫn còn cách thủ đô hai trăm cây số, cho dù một tàn binh bại tướng có thể nhanh chóng trở về thủ đô để trợ giúp, cũng cần không ít thời gian.