“Bởi vì Lê Vĩnh Thiên vừa mới bị cách chức. Nếu hắn bị giết ngay lập tức, thế giới bên ngoài sẽ nghi ngờ chúng ta làm điều đó. Dù sao hắn cũng không quyền không thế, chung quanh lại không có hộ vệ. Vậy nên, chúng ta có thể giết hắn bất cứ khi nào mình muốn dù sao cũng không thể chạy trốn “ Ngụy Nghiêm nói.
“Được rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của bố.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Dù Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức, nhưng uy thế vẫn ở đó. Nhiều năm qua, hắn đã lập được nhiều công lớn cho Long Quốc và đã thu phục được quân tâm. Để ngăn chặn Lê Vĩnh Thiên tạo phản, chúng ta phải điều bọn chúng đi xa.” Ngụy Nghiêm nói.
“Chúng ta sẽ chuyển bọn chúng đi đâu?” Ngụy Nguyên Trác hỏi.
“Không phải Lang Quốc đã đầu hàng Long Quốc chúng ra sao? Lang Quốc là nước phụ thuộc vào Long Quốc của chúng ta nhưng vẫn chưa chính thức đưa quân đến đóng quân, cho nên chúng ta có thể đưa Lên Vĩnh Thiên và sư đoàn tứ vương bài, Hộ Bôn Sư, Hộ Lang Sư, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư toàn bộ điều đi để chúng đóng giữ ở Lang Quốc đi. “Ngụy Nghiêm nói.
“Chà, nếu là như vậy, thì cho dù chúng ta có gi3t chết Lê Vĩnh Thiên thì đội quân khi đó đã ở Lang Quốc rồi cũng sẽ không thể gây ra bất kỳ cơn bão nào nữa.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Đúng vậy, Hộ Bôn Sư, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư đều ở lãnh thổ phía Bắc, chỉ có Hộ Lang Sư đangg ở lãnh thổ phía Tây. Hay là, chúng ta cứ chuyển cả đội Lê Vĩnh Thiên đến Lang Quốc ngay lập tức!” Ngụy Nguyên Tùng nói.
“Còn chưa điều đi được.” Ngụy Nghiêm nói.
“Tại sao? Lúc này không điều cđi vậy phải đợi tới khi nào?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.
“Long Quốc chúng ta vừa có một trận chiến long trời lỡ đất với Sư Quốc. Sư Quốc sẽ có thể trở nên điên loạn trả thù bất cứ lúc nào. Chúng ta cần sử dụng Hộ Bôn Sư, Thiết Huyết Sư, Thiết Kỵ Sư đáng trấn giữ biên giới phía bắc để xem xét thái độ của Sư Quốc rồi hẵng nói.” Ngụy Nghiêm nói.
“Trên thực tế, chúng ta chỉ cần nắm giữ giang sư Đại Long Quốc chứ không cần mở rộng lãnh thổ. Để đề phòng Sư Quốc xâm lược, chúng ta có thể thương lượng với Sư Quốc để ký hiệp định đình chiến.” Ngụy Nguyên Trác nói.
“Chúng ta hãy chờ xem rồi mới nói về hòa ước. Một bên thua sẽ là động lực để đàm phán. Đôi khi cũng sẽ gặp bất lợi” Ngụy Nghiêm nói.
…
Thành phố Đà Lạt.
Lúc này, Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương và Nguyễn Tú Hằng đã đến bệnh viện quân đội.
Trong bệnh viện quân đội, mặc dù mọi người đều biết Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức, nhưng họ vẫn coi anh ấy là Hộ soái và hành lễ như bình thường.
Uy vọng của Lê Vĩnh Thiên trong quân đội quá lớn, vì vậy các tướng sĩ cũng không đối xử khác biệt với anh ấy cho dù anh có bị cách chức.
Lý do tại sao Ngụy Nghiêm không dám tấn công Lê Vĩnh Thiên ngay lập tức cũng vì ông ta đang cân nhắc những điều này. Ông ta cần phải đợi thế lực của Lê Vĩnh Thiên từ từ giảm xuống mới dám tấn công anh ta.
Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai và những người khác đến bệnh viện, bác sĩ Lưu Đại Thông đang điều trị phục hồi cho Triệu Đình Vũ và Lại Nhi.
Triệu Vũ Ngọc quan sát từ bên cạnh.
“Hộ soái, là anh… sao anh lại ở đây?” Lưu Đại Thông ngạc nhiên khi thấy Lê Vĩnh Thiên đang đi tới.
“Tôi dến thăm Triệu Đình Vũ và Lại Nhi.” Lê Vĩnh Thiên nói.
Triệu Đình Vũ và Lại Nhi đã rất ngạc nhiên khi thấy Lê Vĩnh Thiên đến.
“Hộ soái…”
“Hộ soái…”
Triệu Đình Vũ và Lại Nhi cũng đã nghe tin Lê Vĩnh Thiên đã bị cách chức, nhưng họ không biết phải nói gì.
“Hai người, vết thương hồi phục như thế nào rồi?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.
“Nhờ có bác sĩ Lưu, chúng tôi đang được điều trị, các vết thương đều đang hồi phục nhanh chóng lắm.” Triệu Đình Vũ nói.
“Hổ soái ơi, y thuật của thần y Lưu đâu phải là anh không biết. Có anh ấy chữa trị cho chúng tôi thi anh cứ yên tâm, không lâu sau chúng tôi sẽ hết bệnh và xuất viện.” Lại Nhi nói
“Tốt quá.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Hộ soái, lần này anh trở về Long đô rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?” Lưu Đại Thông hỏi.
“Thật khó để nói hết tất cả mọi thứ cho mọi người trong một sớm một chiều.” Lê Vĩnh Thiên nói.
“Tôi nghĩ quốc vương Long Quốc chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ trọng dụng lại anh” Lưu Đại Thông nói.
“Thôi, chuyện sau này thì sau này hẳn nói.”
Sau đó Lê Vĩnh Thiên hỏi Triệu Đình Vũ: “Triệu Đình Vũ, tôi có câu hỏi muốn hỏi anh từ lâu. Tôi luôn tò mò về thân phận của anh, không biết là anh đã nhập ngũ qua chưa mà thực lực lại mạnh mẽ như vậy? Anh rốt cuộc tới từ môn phái nào?”
“Hộ soái, chuyện đến nước này tôi cũng không muốn giấu cậu. Tôi là người của Ma Đao Môn.” Triệu Đình Vũ nói.