Long Uy Chiến Thần

Chương 1209




Nhà họ Long lại có thể tiếp tục việc hương khói, nối dõi tông đường!

Mặc dù con trai Lê Vĩnh Thiên của mình vẫn không chịu nhận tổ quy tông, nhưng sớm muộn gì thằng bé cũng sẽ trở về nhà Long sau khi biết được sự thật.

Con của Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai sớm muộn gì cũng sẽ là người nhà họ Long!



Còn Chu Nhược Mai nghe thấy câu hỏi của Lê Tuyết Tương thì lập tức ngây người, xấu hổ đỏ cả mặt.

Cô hoàn toàn không ngờ chỉ vì buồn nôn, nôn ọe một lúc mà Lê Tuyết Tương lại tưởng cô đã có thai!

“Con…” Chu Nhược Mai không biết giải thích như thế nào, nhưng lại không thể nói cô nghe được lời bà nội nói nên thấy buồn nôn.



“Đừng nói gì cả, mau đỡ Nhược Mai ngồi xuống bàn VIP đi!” Bà Chu quả quyết nói.

Bởi vì bà ta biết cháu gái Chu Nhược Mai xưa nay rất nhút nhát, cho dù có mang thai cũng không chịu thừa nhận trước mặt mọi người.

“Tốt quá rồi, Nhược Mai, cuối cùng cô cũng có máu mủ của Lê Vĩnh Thiên rồi. Đúng là đáng mừng!” Chu Ly Bình vừa tiến lên đỡ Chu Nhược Mai vừa vui vẻ nói.

Cô ta là mẹ nuôi của Chu Nhược Mai, chỉ cần Chu Nhược Mai mang thai con của Lê Vĩnh Thiên, chuyện cô ta và nhà họ Long trở thành thông gia đã chắc như đinh đóng cột rồi.



“Nhược Mai, cẩn thận một chút, để thím hai đỡ con, đi từ từ, không cần vội.”

Kim Ngọc cũng tiến lên đỡ Chu Nhược Mai.

Chu Nhược Mai không ngờ vì buồn nôn mà nhận được đãi ngộ cao như vậy, cho nên có hơi bối rối. Cô nhìn về phía Lê Vĩnh Thiên, thấy Lê Vĩnh Thiên lúc này cũng đang bày ra vẻ mặt lúng túng.

“Vĩnh Thiên, con còn ngây ra đó làm gì? Mau bảo vệ cho Nhược Mai đi, đừng để con bé ngã!” Lúc này Lê Tuyết Tương cũng lên tiếng.

Lê Vĩnh Thiên càng sa sầm nét mặt hơn, mặc dù khoảng thời gian này mình ở cùng phòng với Chu Nhược Mai, nhưng đêm nào mình cũng đến rừng cây nhỏ luyện kiếm, không hề làm gì với cô ấy, sao cô ấy có thể mang thai được?

Bây giờ Chu Nhược Mai mới chỉ hơi buồn nôn, cả nhà đã lo lắng đến mức chăm sóc cô như một bà bầu bảy tám tháng.

Nếu như Chu Nhược Mai thật sự mang thai, bụng to ra, chẳng phải mọi người sẽ chăm sóc cô như một vị hoàng hậu sao?

“Lê Vĩnh Thiên, Nhược Mai có tin vui, tại sao con lại sa sầm mặt thế kia? Chẳng lẽ con không vui sao?” Lê Tuyết Tương thấy Lê Vĩnh Thiên vẫn không di chuyển, mặt mày thì u ám, không nhịn được nên đã cất lời trách mắng.

Lê Vĩnh Thiên há miệng mắc quai nên chỉ có thể than thở ở trong lòng: “Mẹ của con ơi, con trai mẹ vẫn còn chưa bóc tem! Sao Nhược Mai có thể mang thai được?”

“Vĩnh Thiên, con không cần phải ngại, mau đưa Nhược Mai đi ngồi đi!” Chu Thiệu Huy cũng tưởng con gái mình mang thai, cũng bắt đầu giục Lê Vĩnh Thiên.

“Bố, đã có hai người đỡ Nhược Mai rồi, con không cần ra tay nữa đâu ạ!” Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn vạch trần chuyện Chu Nhược Mai không có thai. Nếu không, cả nhà sẽ rất thất vọng.



Hơn nữa, sau nay mẹ cũng sẽ thường xuyên thúc giục mình và Chu Nhược Mai sinh con, tốt hơn hết đâm lao thì phải theo lao!

Chu Nhược Mai bây giờ không khác gì cưỡi trên lưng hổ, buộc lòng phải để Chu Ly Bình và Kim Ngọc đỡ mình đến bàn VIP.

Để chăm sóc Chu Nhược Mai, Lê Tuyết Tương cũng đi theo.

Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Chu Nhược Mai và Lê Tuyết Tương đều đi cũng phải đi theo.

“Anh Long, mau đến bàn VIP ngồi đi. Chúng ta trở thành thông gia đã mấy năm rồi, hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên, cả nhà mau ngồi xuống ăn cơm thôi.” Bà Chu nói.

“Được rồi.” Long Chấn Tiêu muốn dành nhiều thời gian hơn với Lê Tuyết Tương, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

“Quản gia Khương, anh cũng ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi đi!” Bà Chu nói với Khương Hạc.

Khương Hạc là quản gia họ Long, địa vị rất cao, đương nhiên phải mời ông ta ngồi bàn VIP cùng dùng bữa rồi.

“Vâng, cảm ơn bà Chu.” Khương Hạc nói.

Thế là, Long Chấn Tiêu và Khương Hạc đi theo bà Chu đến bàn VIP nơi Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên đang ngồi.

Bởi vì mọi người đều tưởng Chu Nhược Mai đang mang thai, đều rất quan tâm đến cô nên tất cả những oan gia này đều sẵn sàng ngồi cùng nhau.

Bà Chu còn có lòng sắp xếp cho Long Chấn Tiêu ngồi bên cạnh Lê Tuyết Tương!