Long Uy Chiến Thần

Chương 1212




“Được! Một ngày nào đó, chân tướng sẽ được phơi bày. Hôm nay là mừng thọ bảy mươi tuổi của bà Chu, chuyện vui vẻ như thế, chúng ta trước tiên đừng nói về những việc này nữa, mọi người tự nhiên vui vẻ ăn cơm đi!” Long Chấn Tiêu nói.

Lúc đầu ông ấy cũng không muốn lần đầu tiên gặp mặt, Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên sẽ tha thứ cho mình, cho nên ông ấy cũng không gấp gáp.

Với lòng chân thành và kiên định, ông ấy tin tưởng rằng một ngày nào đó, mình có thể dùng lòng chân thành khiến cho Lê Tuyết Tương rung động, khiến bà ấy tha lỗi cho ông.



Mọi người nghe thấy Long Chấn Tiêu nói như vậy, liền dời đi chủ đề câu chuyện, nói về những chuyện khác.

Sau khi cơm nước xong, Long Chấn Tiêu xin từ biệt quay về.

Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai cũng quay về biệt thự Tinh Nguyệt.



Sau khi bữa tiệc tan, nhà họ Chu kiểm kê chút quà lễ, thấy Long Chấn Tiêu tặng một tương vàng bạc châu báu, đâu đâu cũng thấy sáng lóa, vô cùng vui vẻ.

“Ngài Long này ra tay thật hào phóng, thế mà lại tặng một tương vàng bạc châu báu cho chúng ta.” Chu Ly Bình nói.

“Đúng vậy! Nếu như nhà họ Chu chúng ta có thể cải thiện quan hệ với nhà họ Long, trở thành thông gia, sau này nhà họ Chu chúng ta không muốn lên như diều gặp gió cũng khó khăn!” Kim Ngọc nói.

“Đúng, nhà họ Long ở Long Đô có địa vị như vậy, sau này nhà họ Chu chúng ta muốn làm ăn, chỉ cần ngài Long nói một câu, ai dám không cho chúng ta làm!” Chu Thế Huy nói.



“Có thể thành thông gia của nhà họ Long hay không, chủ yếu vẫn phải để ý đến Lê Tuyết Tương. Chỉ cần Lê Tuyết Tương đồng ý quay về nhà họ Long, chúng ta và nhà họ Long lập tức trở thành thông gia rồi. Nếu như bà ấy không chịu quay về, tất cả đều thành công cốc.” Bà Chu nói.

“Lê Tuyết Tương này, thật sự chẳng biết bà ta rốt cuộc nghĩ như thế nào nữa, nhà họ Long tốt như vậy, bao nhiêu phụ nữ muốn gả vào nhà họ Long cũng không có cơ hôi, hiện giờ ngài Long tự mình tìm đến Đà Lạt tìm bà ta rồi, bà ta vẫn còn giận lẫy cái gì nữa không biết!” Chu Ly Bình nói.

“Đúng vậy! Cho dù trước kia ngài Long có lỗi với bà ấy, chuyện bây giờ đã qua nhiều năm như vậy, nên phai nhạt từ lâu rồi. Nếu như là tôi, tôi sẽ lập tức quay về với ngài Long, ngồi hưởng vinh hoa phú quý.” Kim Ngọc nói.

“Chúng ta phải tìm cơ hội dể công tác như tưởng cho Lê Tuyết Tương, nói với bà ấy cái thiệt và cái hơn, để nà ấy sớm ngày hòa thuận với ngài Long, như vậy nhà họ Chu chúng ta mới có thể sớm ngày có quan hệ với nhà họ Long.” Bà Chu nói.

“Mẹ, chuyện nhà của người khác, chúng ta tham gia vào làm cái gì!” Chu Thế Huy nói.

“Con thì biết cái gì? Chúng ta không nhúng tay vào, người phụ nữ như cây gân giống Lê Tuyết Tương kia, mãi mãi không thể quay về nhà họ Long đâu, nhà họ Chu chúng ta cũng mãi mãi không thể nào trở thành thông gia với nhà họ Long.” Bà Chu nói.

“Con cảm thấy muốn thuyết phục Lê Tuyết Tương, chỉ có thể để Nhược Mai ra tay thôi.” Chu Ly Bình nói.

“Lời này hiểu thế nào?” Bà Chu hỏi.

“Bởi vì, con thấy rằng, Lê Tuyết Tương rất thích con dâu là Nhược Mai, bà ấy sẽ nghe lời mà Nhược Mai nói.” Chu Ly Bình nói.

“Đúng, con nói đúng. Lê Vĩnh Thiên cũng rất nghe lời Nhược Mai, chỉ cần Nhược Mai hòa giải từ bên trong, Lê Vĩnh Thiên cũng sẽ tha thứ cho bố của nó.” Kim Ngọc nói.

Bà Chu bừng tỉnh hiểu ra: “Mọi người nói không sai, muốn làm tiêu tan ân oán giữa Lê Tuyết Tương và ngài Long, chỉ có thể để Nhược Mai ra tay, hôm nào mọi người nói chuyện với Nhược Mai một chút, kêu nó hỗ trợ hòa giải một tay!”





Sau khi Long Chấn Tiêu đến sân bây quân dụng ở thành phố Đà Lạt, để lại một nhóm vệ sĩ của nhà họ Long, để bọn họ bí mật ở lại Đà Lạt, âm thầm bảo vệ mẹ con Lê Tuyết Tương và Lê Vĩnh Thiên.

Sau đó, Long Chấn Tiêu bèn dẫn chút vệ sĩ, cùng với quản gia Khương Hạc, đi máy bay về lại Long Đô.



Sau khi Lê Vĩnh Thiên, Chu Nhược Mai và Lê Tuyết Tương quay về biệt thự Tinh Nguyệt, Lê Tuyết Tương tưởng rằng Chu Nhược Mai thật sự mang thai, vô cùng quan tâm đến cô, thậm chí còn châm trà đưa nước cho cô.

Chu Nhược Mai trông thấy Lê Tuyết Tương vui vẻ như vậy, cô cũng không đành lòng nói cho bà ấy biết sự thật, tránh cho bà chịu đả kích.

Thế nhưng dưới tình huống bản thân mình không hề thực sự mang thai, để cho người lớn châm trà đưa nước cho mình, cô vô cùng không quen, trong lòng bứt rứt.

Mọi việc thành ra thế này, đều do Lê Vĩnh Thiên nói dối trong bữa tiệc, khiến cho mình đâm lao phải theo lao, tiến hay lùi đều khó!

Buổi tối, sau khi Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai vào phòng, Chu Nhược Mai tức giận nói: “Lê Vĩnh Thiên, hôm nay anh nói dối em mang thai trước mặt tất cả mọi người trong bữa tiệc, sau này em phải khiến lời nói dối ấy toàn vẹn thế nào đây? Nếu để cho người khác biết em không mang thai, chẳng phải em xấu hổ đến chết sao?”

“Vợ à, tuy rằng bây giờ em chưa thực sự mang thai, thế nhưng anh có thể khiến em mang thai thật đó!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Anh… Anh có ý gì?” Chu Nhược Mai không theo kịp.

“Ý của anh rất rõ ràng, chính là đâm lao phải theo lao, cho anh một cơ hội lấy công chuộc tội, để em thực sự mang thai. Chỉ cần em mang thai thật, sau này em cũng không cần phải giả bộ nữa, đương nhiên có thể hưởng thụ sự đãi ngộ của người có thai.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Chu Nhược Mai nghe Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, khuôn mặt tươi cười lập tức đỏ bừng lên.