"Từ khi nào mà cậu trở nên nhiều chuyện như vậy hả? Hay là cậu giận vì phải phải bỏ thời gian chăm sóc tớ, nên không thể rảnh rỗi tìm bạn trai bên ngoài?" Chu Nhược Mai nói với vẻ đỏ mặt.
Lê Uy Long không ở trong phòng khách vào lúc này, nhưng đã trốn trong phòng trước khi Chu Nhược Mai trở về.
Anh đã đoán được rằng Nguyễn Tú Cẩm chắc chắn sẽ tiếp tục nói về chủ đề này với Dư Hân, và anh đã rất xấu hổ khi nghe nó.
"Do tớ chưa gặp đúng người thôi. Lê Uy Long thực sự là một người đàn ông rất tốt. Cậu phải mau chóng nắm bắt cơ hội này mà gạo nấu thành cơm với anh ấy đi! Nếu không, cứ ngồi đó đợi cho đến khi anh ta bị người phụ nữ khác quyến rũ thì đừng có mà khóc hối hận đấy!" Nguyễn Tú Cẩm quả quyết nói.
"Tớ thấy hôm nay đầu óc cậu thực sự có vấn đề rồi. Cậu uống nhầm thuốc gì à? Tại sao lại đột nhiên nói với tớ những điều này?" Chu Nhược Mai phụng phịu.
"Thật ra, tớ đã muốn nói điều đó từ lâu rồi. Thấy cậu cứ kéo dài như thế này, tớ rất lo lắng cho cậu! Vừa nãy tớ cũng đã nói chuyện này với Lê Uy Long rồi. Phần còn lại như thế nào tùy cậu quyết định đấy!!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
Loading...
"Cái gì? Cậu còn nói với anh ấy nữa sao? Tại sao cậu lại có thể nhiều chuyện như vậy?" Khuôn mặt của Chu Nhược Mai lại đỏ ửng.
"Tớ đang làm điều này vì cậu đấy! Tớ cũng bảo anh ta hãy bảo hành động ngay tối nay rồi. Nếu anh ta có ý này thật, nhớ đừng khóa cửa đấy!", Tú Hằng tinh nghịch nói và khẽ nháy mắt.
"Trời!.... Cậu thực sự đã nói với anh ấy chuyện này? Được lắm, Nguyễn Tú Cẩm, cậu đang cố gắng phản bội tớ có phải không?!" Chu Nhược Mai nói với vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận.
"Haizzz, thì bởi vì tớ muốn cậu mau chóng có con với anh ấy để có thể tiếp tục chơi với tớ! Haha ..." Tú Hằng bất chợt cười lớn.
"Tớ không muốn nói chuyện này với cậu nữa, cậu là cái đồ vô tâm!" Chu Nhược Mai đã quá xấu hổ và không dám nhìn thẳng mặt cô bạn thân nữa.
"Dư Hân, để tớ nói cậu nghe, Lê Uy Long là người ngay thẳng đứng đắn, nhưng anh ấy vẫn là một người đàn ông có sinh lý bình thường, nếu cậu không cho anh ấy cơ hội, anh ta sẽ đi tìm một người phụ nữ khác bên ngoài đấy! Lúc đó thì cậu có thể làm gì nữa?" Nguyễn Tú Cẩm nói và bắt đầu nghiêm túc trở lại.
"Hừ... Anh ta dám làm thế sao? Nếu vậy tớ sẽ không bao giờ tha thứ!" Chu Nhược Mai quả quyết nói.
"Haha, nghe cậu nói vậy là đủ thấy cậu quan tâm đến người ta như thế nào rồi. Nếu là trước đây, cậu hẳn đã lờ chuyện này đi và không thèm quan tâm." Nguyễn Tú Cẩm nói và cười tủm tỉm.
"Cậu thật phiền phức! Cậu thực sự muốn quay trở về nhà để sống một mình sao?" Chu Nhược Mai hỏi.
"Tất nhiên đó là sự thật, tớ đã đóng gói tất cả đồ đạc rồi. Bây giờ mà tớ không về nhà sống riêng, thì đến bao giờ cậu mới chịu cho tớ một đứa cháu trai chứ?", Tú Hằng nói.
Chu Nhược Mai lại đỏ bừng mặt, cô không muốn thảo luận vấn đề này với Nguyễn Tú Cẩm thêm nữa, vì vậy cô hỏi để đánh trống lảng: "Vấn đề là bây giờ cậu có dám sống một mình trong nhà riêng không?"
"Tất nhiên tớ dám, băng Hổ Báo đã bị xóa sổ, tớ có gì phải sợ nữa chứ?" Tú Hằng thản nhiên nói. Trước đây chính là do cô bị bắt cóc đến câu lạc bộ Wonderland bởi người của băng Hổ Báo, nên cô mới kinh sợ và đề nghị đến sống cùng Chu Nhược Mai.
Nhưng giờ đây toàn bộ băng đảng đó đã bị xóa sổ ở Thung lũng Ngạc Na, không còn ai có thể đe dọa cô nữa. Tất nhiên cô có thể yên tâm sống một mình.
"Vậy, cậu định bao giờ rời đi?" Chu Nhược Mai đã bị Nguyễn Tú Cẩm thuyết phục phần nào và cũng muốn được cùng với Lê Uy Long hạnh phúc trong thế giới hai người.
Cô nam quả nữ sống trong cùng một biệt thự, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hơn nữa, hai người vốn đã có những tình cảm nhất định với nhau. Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra mà.
"Bây giờ cậu thậm chí không thể đợi thêm nữa nên muốn đuổi tớ đi à?" Nguyễn Tú Cẩm mỉm cười tinh nghịch.
"Ờ! Cậu nhiều chuyện quá nên tớ đang muốn đuổi đi đây." Chu Nhược Mai giả vờ tức giận và nói.
"Chà, xem ra tớ đã quyết định đúng đắn nhỉ! Đó thực sự là một bước đi khôn ngoan đấy! Chắc là cậu cũng đã nghĩ về chuyện này nhiều lần rồi, nhưng vì tớ cứ sống ở đây nên đã ảnh hưởng đến hai người." Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Lê Uy Long đâu rồi, anh ấy đã về chưa?" Chu Nhược Mai không muốn thảo luận thêm về chủ đề này với Tú Hằng.
"Anh ấy đã về từ lâu rồi, giờ chắc đang ở trong phòng!" Nguyễn Tú Cẩm nói.
"Anh ấy đang ở trong phòng? Vậy khi chúng ta nói những chuyện này, liệu anh ấy có nghe thấy không?" Chu Nhược Mai ngượng chín mặt. Thật xấu hổ khi để Lê Uy Long nghe được những gì Nguyễn Tú Cẩm vừa nói!
"Trời! Đến lúc này rồi cậu còn sợ cái gì nữa? Chuyện tương tự, về cơ bản tớ đều đã nói với anh ấy. Nhờ có tớ giác ngộ cho nên có vẻ cuối cùng anh ta đã hiểu ra rồi. Anh ta đã gần ba mươi tuổi, đâu thể cứ bảo bọc như một cậu bé được?" Nguyễn Tú Cẩm nói.