Long Uy Chiến Thần

Chương 353: Tranh Cãi




Thân hình Hà Ngọc Lan lóe lên, tránh né.

“Phản rồi, cô dám chống lại lệnh bắt giữ sao?” Ánh Hạ lập tức rút súng chuẩn bị khiêu chiến Hà Ngọc Lan.

Lê Uy Long không đồng ý nhìn hai người phụ nữ chuẩn bị khiêu chiến, anh đột nhiên cảm thấy đau đầu, vội vàng nói: “Đừng làm ồn, nghe tôi nói đã!”

“Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh lên!” Ánh Hạ nói.

Lê Uy Long lúc này cũng không thể nằm trên mặt đất được nữa, chịu đựng cơn đau ở chân, đứng dậy nói: “Cô ấy là Hà Ngọc Lan, đồng đội của tôi.”

“Hóa ra cô ta là chiến hữu của anh, thảo nào mà cô ta kiêu ngạo đến như như vậy.” Ánh Hạ nói.
Loading...


“Không những cô ấy là đồng đội của tôi, cô ấy còn là đội trưởng của lực lượng đặc nhiệm nữ. Vì thế mà cô ấy có súng. Hơn nữa, cô ấy giết người cũng là để cứu người.” Lê Uy Long nói.

Ánh Hạ không ngờ rằng Hà Ngọc Lan hóa ra lại là một nữ chiến sĩ đặc công chứ không phải đội trưởng, thảo nào lại có súng và tài thiện xạ lại lợi hại đến vậy.

“Không phải chỉ là nữ đội trưởng đặc công sao? Làm gì mà ghê gớm như vậy. Kiêu ngạo đến thế, còn tưởng rằng là quan lớn cơ đấy!” Ánh Hạ cũng bắt đầu chế nhạo Hà Ngọc Lan.

Hà Ngọc Lan thấy Ánh Hạ hạ thấp mình, nhưng cũng rất tức giận, và nói: “Muốn biết bộ đội đặc chủng là như thế nào, sao cô không so tài với tôi xem ai mạnh hơn?”

“Vậy thì một đấu một, xem ai sợ ai?” Ánh Hạ cũng là người mạnh mẽ, sẽ không bao giờ thừa nhận bị yếu thế.

“Đủ rồi, hai người đừng làm loạn lên nữa!” Khi Lê Uy Long nhìn thấy hai người phụ nữ lại sắp xảy ra chiến tranh, anh ta vội vàng ngăn cản.

“Hai người phụ nữ chúng tôi đấu tay đôi, anh hãy ngồi đấy mà nghỉ ngơi đi, hãy xem tôi dạy đồng đội của các anh như thế nào!” Ánh Hạ nói.

“Cô không phải là đối thủ của cô ấy đâu.” Lê Uy Long nói.

“ Cái gì? Ngay cả anh cũng dám coi thường tôi sao?” Ánh Hạ rất tức giận.

“Không phải là tôi xem thường cô, những gì tôi nói đều là sự thật. Bây giờ kẻ buôn người đã bị bắn chết, chúng ta phải đến hiện trường càng sớm càng tốt, đừng gây rối nữa!” Lê Uy Long nói.

Mặc dù trong lòng Ánh Hạ rất bất mãn, nhưng công trước mắt rất quan trọng, nên hiện tại cô ấy không tính với Hà Ngọc Lan. Cô ấy chạy tới kiểm tra xác kẻ buôn người thì phát hiện bọn họ đều đã chết liền báo ngay cho đội pháp y đến kiểm tra, lúc này Hoàng Minh Diệp vẫn đang ôm con khóc, Ánh Hạ liền an ủi cô,

Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan cũng đến để an ủi Hoàng Minh Diệp,

Hoàng Minh Diệp rất cảm kích Hà Ngọc Lan và Lê Uy Long. Bởi vì vào thời khắc sinh tử của mình, Lê Uy Long đã tự mình cứu mạng cô. Hà Ngọc Lan thì đã lập tức đã lái xe đuổi theo kẻ buôn người, bắn chết được hắn ta và cứu đứa con của cô. Cô rất cảm tạ hai người, đương nhiên sau đó cô cũng tỏ vẻ cảm tạ Ánh Hạ. Lúc này Ánh Hạ đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa một đám đất mới, cô ấy liền tò mò chạy tới xem.

“Ơ đây không có dấu vết người lui tới mà lại xuất hiện một đấm đất mới nhỉ!” Ánh Hạ nói với chính mình.

“Chẳng phải chỉ là một đống đất mới thôi sao? Có gì đáng ngạc nhiên cơ chứ.” Hà Ngọc Lan nói.

“Cô không hiểu gì cả, trong rặng núi cằn cỗi này, không biết vì sao lại có một đám đất mới không thể giải thích được, đây là điều quá bất thường.” Hà Ngọc Lan xuất thân từ cục điều tra vụ án và rất nhạy cảm với hiện tượng bất thường này.

“Các cô ở đây nghi ngờ không có ích gì. Xem xung quanh có ai đang đào hố hay gì không, chẳng phải sẽ biết sao?” Hà Ngọc Lan nói.

Ánh Hạ cảm thấy lời nói của Hà Ngọc Lan có lý nên nhìn xung quanh, một lúc sau phát hiện có một chỗ cỏ dại phủ đầy.

Vì vậy, cô ấy liền đi tới nhổ cỏ. Mở nó ra và phát hiện có một cái hang dưới đám cỏ dại!