“Tại sao lại có một cái hang bên dưới mặt đất thế này?” Ánh Hạ vô cùng kinh ngạc nói.
Khi Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan nghe Ánh Hạ nói rằng có một cái hang trên mặt đất, họ liền đi tới để xem có chuyện gì đã xảy ra ở đó.
Khi đến cửa hang, mọi người nhìn xuống thì thấy hang sâu hơn chục mét, nhưng bên dưới không có gì.
“Là ai nhàm chán đến nỗi đào hố ở đây vậy?” Hà Ngọc Lan nói.
“Sẽ không phải là kẻ trộm mộ đã đào nó chứ?” Ánh Hạ nói với một cái đầu lạnh đang làm việc hết công suất.
“Cô đúng là thần kinh, vừa nhìn thấy một cái lỗ liền liên tưởng đến kẻ trộm mộ, tôi chịu cô rồi đấy. Nơi đây là một nơi hoang vắng, làm sao mà có ngôi mộ nào ở đây được? Cô đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.” Hà Ngọc Lan nói.
Loading...
“Cô thì biết cái gì cơ chứ! Chính vì nơi đây hoang vu nên có mộ cổ là điều bình thường. Đây là núi Hổ Sơn, nghe nói là một nơi có đầy bảo vật, nói không chừng thật sự có mộ cổ.” Ánh Hạ bị Hà Ngọc Lan mắng, khó chịu nói.
“Được rồi, nếu nói là có, vậy cô chậm rãi nghiên cứu đi, chúng tôi về trước đây.” Hà Ngọc Lan không muốn ở đây mất thời gian thêm nữa.
Sau đó, Hà Ngọc Lan lại nói với Lê Uy Long: “Anh Thiên, vết thương ở chân của anh nứt ra rồi. Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện điều trị trước!”
“Được rồi.” Lê Uy Long không hề quan tâm đến tên trộm mộ này , anh vừa nhìn thấy một cái hang sâu khoảng mười mét dưới đất, Ánh Hạ nghĩ tới một tên trộm mộ, anh cũng cảm thấy Ánh Hạ nghĩ quá nhiều.
Vì vậy, Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan đã rời hang cùng với Hà Ngọc Lan.
Ánh Hạ thực sự cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô đang rất phân vân về khả năng trộm mộ chỉ vì bị Hà Ngọc Lan mắng là mất trí.
Nhìn thấy Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan đều đã rời đi, cô ấy không muốn ở đây thêm nữa.
Ánh Hạ yêu cầu Hoàng Minh Diệp đợi và cùng cô trở về, Lê Uy Long và Hà Ngọc Lan đã về trước rồi.
Sau đó đoàn pháp y đến, Ánh Hạ liền đưa Hoàng Minh Diệp quay về.
Hà Ngọc Lan đưa Lê Uy Long đến bệnh viện, sau đó Lê Uy Long để Lưu Bảo Thông tự chữa trị vết thương.
Lưu Bảo Thông nhìn thấy vết thương của Lê Uy Long lại mở ra, trong đầu đột nhiên lớn lên: “Anh Thiên, không phải tôi đã nói với anh là cố gắng như im cho vết thương liền miệng sap? Làm sao mà vết thương lại vỡ ra chỉ trong chưa đầy một giờ vậy?”
“Tôi vừa mới cùng Hà Ngọc Lan đi ra ngoài, bọn họ gặp một chút chuyện, không cẩn thận để vết thương bị vỡ ra.” Lê Uy Long chính mình cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hà Ngọc Lan, sao cô nhiều chuyện thế, đang yên đang lành dẫn anh Thiên ra ngoài làm gì.” Lưu Bảo Thông trách móc.
“Chúng tôi đã đi ra ngoài chơi một chút, nhưng chúng tôi cũng đã làm được một việc tốt đó là cứu được một đứa trẻ bị kẻ buôn người bắt cóc.” Hà Ngọc Lan nói.
“Nhưng có cô ở đó, tại sao anh Thiên lại bị thương?” Lưu Bảo Thông không muốn quan tâm họ đã cứu đứa trẻ như thế nào, chỉ quan tâm đến vết thương của Lê Uy Long.
“Chuyện này cũng khó nói, anh Thiên tác động vào vết thương để bảo vệ mẹ đứa trẻ.” Hà Ngọc Lan nói.
Lưu Bảo Thông không muốn nói thêm nữa, nhanh chóng chữa trị vết thương cho Lê Uy Long.
Xử lý xong vết thương, Lưu Bảo Thông lại nói: “Anh Thiên à, lần này anh thật sự phải chú ý một chút, nếu không cứ liên tục để cho vết thương rách ra thì thuốc của tôi cũng vô ích!”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Lê Uy Long nói.
Sau đó Hà Ngọc Lan không dám rủ Lê Uy Long ra ngoài đi dạo nữa, cô tự mình trở về khách sạn.
Vào buổi tối, sau khi Chu Nhược Mai tan sở, cô buồn chán nên rủ Lê Uy Long ra ngoài mua sắm.