Thiên Thành vừa nghe Chu Nhược Mai nói như vậy, mô hôi nhất thời rơi xuống, nói: “Chị dâu, anh Thiên không phải loại người như vậy, chị đừng suy nghĩ nhiều.”
“Cho dù là có chuyện quan trọng, cũng không cần phải tắt điện thoại chứ? Tắt điện thoại, nhất định là vì có tật giật mình.” Chu Nhược Mai cảm thấy Lê Uy Long kìm chế ba năm, chắc chắn là nhịn không được nữa, cho nên thừa dịp ban ngày cô không ở bên cạnh, đi ra ngoài làm chuyện xấu.
“Chị dâu, chị là đệ nhất mỹ nữ của thành phố Đà Lạt, anh Thiên nhà em có người vợ như chị, sao có thể lại ra ngoài lêu lổng chứ? Người đàn bà khác, anh Thiên đã không xem ra gì rồi.” Thiên Thành nói.
Chu Nhược Mai nghe Thiên Thành nói như vậy, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, cô cũng tin rằng Lê Uy Long có lẽ đi ra ngoài không phải là để lêu lổng.
Bởi vì cô đã đồng ý sinh con cho anh, chỉ là bây giờ đang là kỳ nghỉ. Ba năm anh còn nhịn được, chắc cũng không kém mấy ngày nữa.
Hơn nữa, cô nhìn thấy Hà Ngọc Lan cũng ở đây, thì càng yên tâm hơn, bởi vì cô cảm thấy, người có khả năng lăng nhăng cùng Lê Uy Long nhất chính là người đàn bà Hà Ngọc Lan này.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Hà Ngọc Lan vần luôn yêu thầm Lê Uy Long.
Cho nên, bây giờ nhìn thấy Hà Ngọc Lan cùng Thiên Thành xuất hiện, khả năng Lê Uy Long lăng nhăng với Hà Ngọc Lan đã hoàn toàn được loại bỏ.
Loading...
Thật ra, cũng không thể trách Chu Nhược Mai đa nghi. Từ sau khi thực lực của Lê Uy Long trở nên lớn mạnh, cô thật sự rất sợ sẽ mất đi anh.
Thứ cô mê luyến không chỉ là danh dưng Tướng ba sao quyền lực của Lê Uy Long, mà là năng lực hơn người của anh, mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều một mình chạy đến giải cứu.
Lê Uy Long đã không còn là oắt con vô dụng của ngày xưa, mà đã có đủ năng lực của một người đàn ông, là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào có thể không yêu?
“Vậy anh ấy rốt cuộc đi đâu rồi?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Đây là cơ mật, em không thể nói cho chị.” Thiên Thành nói.
“Tôi là vợ anh ấy, cũng không thể nói sao?” Chu Nhược Mai hỏi.
“Anh Thiên đã dặn dò kỹ lưỡng, là ai cũng không thể nói. Hành tung của anh ấy liên quan đến nhiều chuyện quan trọng, phải tuyệt đối giữ bí mật.” Thiên Thành nói.
“Được thôi, vậy khi nào anh ấy trở về?” Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long là tướng ba sao, có thể anh có nhiệm vụ quan trọng phải thức hiện, giữ bí mật cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Cái này không thể nói trước được, nhanh thì có thể ngày mai là có thể trở về, chậm có thể là ba đến năm ngày.” Thiên Thành cũng không biết lần hội nghị này sẽ kéo dài trong bao lâu.
“Được rồi, vậy tôi tự lái xe về là được, hai người không cần đưa tôi về.” Chu Nhược Mai cũng không muốn hỏi nhiều về chuyện của Lê Uy Long, cô cảm thấy nếu để Thiên Thành và Hà Ngọc Lan đưa đón thì thật sự quá khoa trương.
“Không được, anh Thiên lo lắng sẽ có nguy hiểm xảy ra với chị, nên bắt buộc bọn em phải đưa chị về nhà.” Thiên Thành nói.
“Được thôi, vậy thì nhanh lên xe đi.” Chu Nhược Mai không muốn nói nhiều, cô trực tiệ mở cửa xe ngồi ở hàng ghế sau.
Thiên Thành ngồi ở vị trí lái xe, đích thân lái xe đưa Chu Nhược Mai về nhà.
Hà Ngọc Lan ngồi hàng ghế sau bên cạnh Chu Nhược Mai, bảo vệ cô.
Lính đặc chủng tinh anh còn lại cũng lái xe theo, vây quanh xe bảo vệ bọn họ.
Cả đoạn đường đi đều bình an, dưới sự bảo vệ của mọi người, Chu Nhược Mai an toàn trở về biệt thự Tinh Nguyệt.
Sau khi đưa Chu Dư Hận đến biệt thự, Thiên Thành cùng mọi người cũng không rời đi, mà âm thầm ở lại xung quanh biệt thự bảo vệ cô.
Buổi tối, Bạch Liên đặt một bàn tiệc tại một nhà hàng, chúc mừng Lê Hồng Ngọc khôi phục chứng vị giáo sư.
Nói là vì chúc mừng cho Lê Hồng Ngọc, nhưng thật ra là bà muốn tìm lý do để con gái mình và Lưu Bảo Thông có nhiều thời gian bên nhau, tạo cơ hội cho bọn họ.
Lúc này Lưu Bảo Thông cũng chưa biết Lê Uy Long đã về Kinh Đô, sau khi đến khách sạn không thấy Lê Uy Long liền hỏi: “Bác gái, bác không phải nói là gọi là Vĩnh Thiên đến sao, cậu ta đâu ạ?”
“Buổi trưa, bác đã gọi điện cho nó, nó nói có chuyện quan trọng cần xử lý, tối nay không đến được, Chúng ta không cần quan tâm đến nó, sau này có cơ hội lại gọi nó.” Bạch Liên nói.
Lưu Bảo Thông cũng không hỏi gì thêm, bởi vì anh ấy biết Lê Uy Long là Hộ soái bảo vệ, bất kỳ lúc nào cũng có chuyện quan trọng cần đi làm.
Vì vậy, sau đó chỉ có Lưu Bảo Thông và Lê Hồng Ngọc, mấy người một nhà cùng nhau ăn cơm.
Mời vừa ăn được một nửa, Lê Hồng Ngọc liền nhìn thấy Lương Tuấn Thịnh lại kéo theo một đám con nhà giàu vào khách sạn.
Nhìn thấy Bùi Thái Khanh người đã hại Kiều Vy nhảy lầu, hơn nữa còn hại mình mất đi chức giáo sư xuất hiện ở nơi này, Lê Hồng Ngọc liền biến sắc.
Thật là oan gia ngõ hẹp, không thể ngờ đi ăn có bữa cơm, lại gặp lại tên công tử ác ma độc ác này!”
“Cô giáo Lê, cô sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào không? Lưu Bảo Thông thấy sắc mặt Lê Hồng Ngọc có biến đổi liền hỏi.
“Không phải, tôi không sao...” Lê Hồng Ngọc có chút sợ hãi trở lời.
Lúc này Bùi Thái Khanh đã liếc nhìn thấy Lê Hồng Ngọc, nhất thời hai mắt hắn ta sáng lên, đi về phía Lê Hồng Ngọc, vừa đùa vừa nói: “Cô giáo Lê, chúng ta thật là có duyên, không ngờ ở đây cũng gặp được cô.”
Lê Hồng Ngọc và Bạch Liên nhìn thấy tên ác ma Lương Tuấn Thịnh ở đây, biểu cảm trên khuôn mặt có sự thay đổi không ít.
“Lương Tuấn Thịnh, anh mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh?” Lê Hồng Ngọc tức giận nói.