Lưu Bảo Thông chưa bao giờ gặp Lương Tuấn Thịnh trước đây, không có quen biết gì với cậu ta. Nhưng anh ấy cũng nghe nói chính Lương Tuấn Thịnh đã hại Kiều Vy phải nhảy lầu và khiến Lê Hồng Ngọc gánh tội tay.
Giờ nghe Lê Hồng Ngọc hét gọi tên gã công tử ăn chơi kia là Lương Tuấn Thịnh thì biết ngay cậu ta chính là Lương Tuấn Thịnh ác ôn ấy.
“Cô Dung, sao cô lại sợ em thế làm gì? Em là học trò của cô, làm gì có giáo viên nào lại sợ học trò mình?” Lương Tuấn Thịnh chẳng những không cuốn xéo mà còn tiếp tục tiến lại gần Lê Hồng Ngọc.
Tuy cũng nhìn thấy bên cạnh Lê Hồng Ngọc còn có một người đàn ông, nhưng người mà cậu ta sợ là Lê Uy Long và Thiên Thành, chứ không sợ Lưu Bảo Thông, cũng chẳng quen biết gì với Lưu Bảo Thông.
Đám đàn em của cậu ta cũng đi theo cùng.
“Tôi không có thứ học trò như cậu! Nơi này không chào đón cậu! Cút đi!” Lê Hồng Ngọc tức giận nói. Loading...
“Cô Dung, đừng nóng giận vậy mà, em đến để giúp cô đấy chứ.” Lương Tuấn Thịnh bảo.
“Cậu thì có thể giúp được gì cho tôi.” Lê Hồng Ngọc hỏi.
“Vẫn là vấn đề lần trước, nếu như cô làm người yêu em thì em có thể giúp cô trở lại làm giáo viên.” Lần này không thấy Lê Uy Long và Thiên Thành có mặt nên Lương Tuấn Thịnh lại bắt đầu coi trời bằng vung.
“Hỗn láo! Cậu là học sinh của con gái tôi, làm gì có chuyện bắt giáo viên làm người yêu của học sinh? Cậu đúng là loại suy đồi đạo đức, thật sự không biết là bố mẹ cậu dạy dỗ cậu như thế nào nữa.” Ông Thanh giận dữ nói.
“Ông dám nói cạnh nói khóe, chửi bố mẹ tôi à? Ông có biết bố tôi là ai không?” Lương Tuấn Thịnh lập tức gân cổ lên quát.
“Tôi mặc kệ bố cậu là ai, loại súc vật như cậu hại Kiều Vy nhảy lầu tự tử, hại con gái tôi bị đuổi việc, tôi phải dạy bảo cậu từ lâu rồi mới phải!” Ông Thanh nói rồi định đứng dậy dánh Lương Tuấn Thịnh.
Dĩ nhiên ông ấy biết bố của Lương Tuấn Thịnh là một trong số ít những người quyền lực nhất ở Đà Lạt, nhưng ông ấy vẫn bất chấp hết, cứ đánh đã rồi tính.
Bà Liên thấy sắp lớn chuyện, vội vàng giữ ông Thanh lại và bảo: “Ông ơi, ông đừng có bốc đồng, ông có tuổi rồi, không đánh lại được nó đâu.”
Ông Thanh không những tuổi cao mà đôi chân chỉ mới vừa bình phục, chắc chắn không phải đối thủ của Lương Tuấn Thịnh. Chưa kể Lương Tuấn Thịnh còn có cả đám đàn em bên cạnh, đánh làm sao được người ta?
“Lão già chết tiệt, đòi đánh tôi cơ mà? Đứng lên đánh thử coi!” Tấy ông Thanh bị giữ lại, Lương Tuấn Thịnh càng khiêu khích tợn.
Ông Thanh vô cùng giận dữ, vùng vẫy đòi đứng lên đánh Lương Tuấn Thịnh.
Lê Hồng Ngọc thấy mẹ mình sắp không giữ nổi bố nữa bèn vội vàng qua ngăn lại giúp.
“Thả tôi ra, để tôi đánh chết thằng súc vật này!” Ông Thanh quát tướng lên.
Khách khứa xung quanh thấy bên này sắp sửa đánh nhau thì lũ lượt quat lại xem.
“Ông cứ bình tĩnh lại đã, rồi sẽ có người trừng trị thằng súc vật này thôi.” Bà Liên nói.
“Ha ha, bố tôi là Lương Trọng. Ở cái thành phố Đà Lạt này, người mà có thể trị được tôi vẫn chưa ra đời đâu.” Lương Tuấn Thịnh huênh hoang lên tiếng.
Sau đó, cậu ta lại nói với Lê Hồng Ngọc: “Cô Dung ạ, bảo cô làm người yêu của em là coi trọng cô đấy, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Chỉ cần làm người yêu của em thì em cam đoan cô sẽ lập tức được về lại trường làm giáo viên.”
“Cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tôi không cần cậu giúp, tôi đã nhận được thông báo của Cục trưởng Sang về việc trở lại trường làm giáo viên rồi, cậu không phải nhọc lòng.” Lê Hồng Ngọc đáp lời.
“Cục trưởng Sang? Cục trưởng Sang nào?” Lương Tuấn Thịnh hỏi.
“Là ông Trần Quốc Sáng - Cục trưởng Cục Giáo dục!”
“Ha ha… Cô bịa tiếp đi, không có lệnh của bố tôi thì Cục trưởng Sang dám tự ý cho cô về lại vị trí chắc? Trừ khi ông ấy không muốn làm quan nữa.” Tất nhiên là Lương Tuấn Thịnh không tin.
“Tin hay không tùy cậu, con gái tôi đã nhận được quyết định đi dạy trở lại, cậu mau đi đi, đừng ở đây làm ảnh hưởng bữa ăn của chúng tôi.” Bà Liên nói.