“Quốc vương Long quốc, giờ phút này mẹ của tôi đang ở thành phố Vĩnh Thụy và bị áp bức bởi một nhóm người vô pháp vô thiên, tôi xin ngài hãy để cho tôi điều đi một số chiến sĩ để cứu mẹ mình, mong quốc vương Long quốc chấp thuận!” Tùy rằng Lê Uy Long là một Hộ soái bảo vệ. Nhưng nếu anh muốn điều binh lính đi cứu mẹ mình, thì vẫn nên hỏi ý kiến của quốc vương Long quốc trước.
Nếu quốc vương Long quốc không có mặt, anh có thể tự mình làm chủ. Nhưng bây giờ quốc vương Long quốc có mặt thì phải xin chỉ thị để tỏ lòng thành kính.
Nếu không, khi quốc vương Long quốc thấy anh đột nhiên điều động một đoàn binh lính, chắc chắn anh sẽ bị nghi ngờ và truy đến cùng.
“Sao? Mẹ của Hộ soái Lê, có phải Lê Tuyết Tương không?” Quốc vương Long quốc ngạc nhiên hỏi.
Quốc vương Long quốc cũng biết rằng mẹ ruột của Lê Uy Long là Lê Tuyết Tương, và anh ta cũng đã nghe về việc Lê Tuyết Tương bị nhà họ Long đuổi ra khỏi nhà.
“Đúng vậy, mẹ của tôi chính là Lê Tuyết Tương!” Lê Uy Long nói.
“Nhưng, tôi nghe nói rằng mẹ anh không còn sống nữa, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Trước đây tôi cũng luôn cho rằng mẹ của mình không còn sống nữa, cho đến khi nhìn thấy bức thư mà cha nuôi tôi Dương Văn Đoàn để lại vào hai ngày trước, mới biết được năm đó mẹ tôi không chết, mà đã lừa tôi lặng lẽ rời khỏi thành phố Quốc Hòa, tha hương bên ngoài.” Lê Uy Long nói.
“Tốt! Nếu mẹ của Hộ soái Lê vẫn còn sống trên đời, thì tốt rồi, thật đáng mừng!” Quốc vương Long quốc cũng rất vui khi biết rằng mẹ của Lê Uy Long vẫn còn sống.
Sau đó, quốc vương Long quốc hỏi lại: “Làm thế nào Hộ soái Lê biết rằng mẹ anh đang bị những người khác ức hiếp?”
“Tôi đã để người trong tổ đặc công Shadow giúp tìm mẹ mình. Tôi vừa nhận được tin từ tổ đặc công Shadow, và sau đó tôi mới biết rằng mẹ mình đang gặp nguy hiểm ở Thành phố Vĩnh Thụy, vì vậy tôi muốn phái quân đến cứu.” Lê Uy Long nói.
“Mẹ anh đã gặp phải nguy hiểm gì ở Thành phố Vĩnh Thụy?” Quốc vương Long quốc hỏi.
“Một người địa phương có thế lực đã đưa mẹ và em gái tôi đến một tòa nhà chưa hoàn thành, và đang chuẩn bị đục khoét lấy mắt của họ để thay cho mắt con trai của họ.” Do thời gian hạn hẹp, Lê Uy Long đã không nói rõ mọi chuyện với quốc vương Long quốc, mà chỉ nói về điểm chính.
Quốc vương Long quốc nghe vậy lập tức tức giận: “Sao có thể như thế! Ai bạo gan đến mức ngay cả mẹ của Hộ soái cũng dám lấy mắt?”
“Do thời gian hạn hẹp, chúng tôi vẫn chưa điều tra rõ đối phương bên kia là ai, tôi chỉ biết rằng mẹ của mình hiện đang rất nguy cấp.” Lê Uy Long không muốn nói với quốc vương Long quốc rằng đó là nhà họ Đỗ, vì sợ rằng quốc vương Long quốc biết đó là Ngụy Thái Phượng, con gái của Ngụy Nghiêm, nằm trong số đó, sẽ kêu anh thủ hạ lưu tình.
Để tiêu diệt nhà họ Đỗ cả gan dám hại mẹ mình, cho dù Lê Uy Long có phải khi quân, anh cũng sẽ không do dự!
Bây giờ anh đang giả bộ không biết đó là nhà họ Đỗ, khi quốc vương Long quốc có trách móc thì anh cũng có thể trốn tránh vì không biết họ là nhà họ Đỗ.
“Hiện tại là thời điểm chuẩn bị đối đầu với kẻ thù mạnh, không ngờ lại có người dám động đến mẹ của Hộ soái bảo vệ của Long quốc chúng ta! Không biết đó là ai, cũng phải nghiêm trị, kết án tử hình!” Quốc vương Long quốc cũng đã tức giận, hung dữ nói.
Lê Uy Long cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe quốc vương Long quốc nói điều này. Những lời quốc vương Long quốc nói, giống như thánh chỉ.
Bởi vì quốc vương Long quốc đã mở lời, cho dù là ai, thì đều phải bị trừng phạt nghiêm khắc và kết án tử hình.
“Quốc vương Long quốc, tôi xin ngài cho phép tôi xuất quân đến cứu mẹ tôi, được không? Xin quốc vương Long quốc đồng ý!” Lê Uy Long biết rằng họa sắp ập đến, lại bắt đầu xin chỉ thị một lần nữa.
“Tất nhiên là được rồi! Hộ soái Lê đã chiến đấu lập chiến công cho Long quốc ta từ nam tới bắc. Giờ đây mẹ của Hộ soái lưu lạt ở thành phố Vĩnh Thụy, cọn bị người xấu hãm hại. Đại quân của Long quốc chúng ta để cậu tự do tung hoành, không cần xin chỉ thị của tôi.” Quốc vương Long quốc nói một cách mạch lạc.
“Tạ ơn quốc vương!” Lê Uy Long nói.
“Hộ soái Lê, thời gian không còn nhiều, anh nhanh chóng đưa quân đi cứu mẹ mình nhanh lên!” Quốc vương Long quốc nói.
“Được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.” Lê Uy Long biết rằng mẹ anh đang gặp nguy ở thành phố Vĩnh Thụy, tính mạng của bà sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Lúc này, lễ an táng các liệt sĩ lại được tiếp tục.
Các chiến sĩ toàn quân lặng lẽ nhìn quan tài các liệt sĩ được đưa vào tầng hầm của nghĩa trang.
“Phạm Cương! Hà Ngọc Vinh!” Sau khi Lê Uy Long trở lại trung tâm của đài tưởng niệm liệt sĩ, anh ngay lập tức bắt đầu gọi tên Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh.
“Đi!”