“Đi!”
Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh lập tức đi ra ngoài.
“Mang theo một nhóm người hộ tống tôi đến sân bay quân sự chuyên dụng của thành phố Quốc Hòa!” Lê Uy Long ra lệnh.
“Vâng!” Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh lập tức nhận lệnh.
Tất cả công chức có mặt lúc này đều nhìn thấy Lê Uy Long đột nhiên đi đến sân bay quân sự thành phố Quốc Hòa, họ đều cảm thấy khó hiểu, không biết Lê Uy Long sẽ làm gì ở sân bay, nhưng không ai dám hỏi.
Bởi vì Lê Uy Long là chỉ huy Hộ soái bảo vệ của Long quốc, ai dám đặt câu hỏi về hành động của anh?
Hơn nữa, Lê Uy Long còn đến một nơi hẻo lánh để trò chuyện một mình với quốc vương Long quốc, nên hành động của anh hiển nhiên đã được quốc vương Long quốc chấp thuận.
Ngay cả các bộ trưởng dân sự và quân sự cũng không dám soi xét hành động của Lê Uy Long, đương nhiên Hà Ngọc Vinh cũng sẽ không hỏi nhiều.
Về mệnh lệnh của Lê Uy Long, họ chỉ cần thực hiện chúng.
Mặc dù có rất nhiều máy bay chiế n đấu đang bay qua thành phố Quốc Hòa nhưng chúng không thể hạ cánh xuống nghĩa trang liệt sĩ, vì vậy Lê Uy Long chỉ có thể đến sân bay quân sự thành phố Quốc Hòa để lên máy bay đến Thành phố Vĩnh Thụy.
Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh, mỗi người mang một nhóm quân từ Sư đoàn dũng sĩ và và đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, hộ tống Lê Uy Long rời khỏi nghĩa trang liệt sĩ.
Hiện tại là thời kỳ vô cùng nhạy cảm trong chiến tranh, Hộ soái bảo vệ đi ra ngoài, tất nhiên phải có một số lượng lớn người đi theo hộ tống.
Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long sắp rời đi, lập tức đuổi theo.
Trương Minh Nguyệt cũng bắt kịp.
“Lê Uy Long, em muốn đi với anh!” Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long sẽ đến thành phố Vĩnh Thụy để giải cứu mẹ mình, vì vậy cô muốn đi cùng.
Bởi vì cô là vợ của Lê Uy Long, và mẹ của Lê Uy Long cũng là mẹ của cô. Cô muốn đi theo để gặp người mẹ chồng chưa từng gặp mặt này.
Đồng thời, cô cũng muốn xem tình hình của Triệu Đình Vũ và Triệu Vũ Ngọc, bởi vì Triệu Đình Vũ đã bị thương nặng và tính mạng của anh ta sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trong trường hợp Triệu Đình Vũ chết, cô sẽ có thể gặp anh lần cuối.
“Muốn đi thì cùng thì đi!” Lê Uy Long cũng không từ chối, bởi vì thời gian quá eo hẹp nên không có thời gian nói chuyện với Chu Nhược Mai, cho nên anh mới đồng ý với cô.
Dù sao cũng đi bằng máy bay ch iến đấu, thêm một người ngồi cũng không có chuyện gì.
“Được rồi!” Chu Nhược Mai vốn cho rằng Lê Uy Long sẽ cho rằng cô sẽ vướng tay vướng chân, anh sẽ không chịu cho cô đi, không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như vậy, cô có chút vui mừng.
“Hộ soái Lê, tôi cũng muốn đi cùng anh.” Lúc này, Trương Minh Nguyệt cũng nói.
“Tại sao cô lại muốn đến thành phố Vĩnh Thụy?” Lê Uy Long hỏi.
“Lại Nhi đã chiến đấu một mình ở thành phố Vĩnh Thụy. Lành ý dữ nhiều, vì vậy tôi muốn đi theo xem thế nào!” Trương Minh Nguyệt nói.
“Được rồi, vậy thì chúng ta cùng đi!” Lê Uy Long không muốn nói gì, anh chỉ muốn bắt đầu sớm, và đồng ý với yêu cầu của Trương Minh Nguyệt.
Dù sao thành phố Quốc Hòa bây giờ được canh phòng nghiêm ngặt, có thể đảm bảo an toàn cho quốc vương Long quốc, hơn nữa thêm một Trương Minh Nguyệt cũng không đáng gì.
“Cảm ơn Hộ soái!” Trương Minh Nguyệt nhận được sự đồng ý của Lê Uy Long và ngay lập tức đi theo.
Sau khi mọi người lên xe, sư đoàn dũng sĩ cùng đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đã dùng tốc độ nhanh nhất để đưa Lê Uy Long đến sân bay quân sự thành phố Quốc Hòa.