Nghe Tiểu Ái nói như vậy không chỉ Dương Thuần Vũ bất ngờ mà Uyển Nhi và Dương Uyển Uyển lúc này cũng vô cùng kinh ngạc. Tô Thiên Ái? Cái tên này, không hiểu sao trong lòng của Uyển Nhi lại giật thót một cái, dự cảm không lành hiện lên. Tiểu Ái vẫn chưa nhận ra điều dị thường ở mọi người mà tự nhiên nắm tay Dương Thuần Vũ bước đến bên Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm. Thấy hai người tay trong tay như vậy, Dương Nhất Hàm càng kinh ngạc hơn anh cau mày không vui lên tiếng hỏi:
“Thuần Vũ, con quen biết Tiểu Ái? ”
Thấy gương mặt ba mẹ mình có chút biến đổi, thậm chí là không vui lòng của Dương Thuần Vũ trùng xuống. Cậu nắm chặt bàn tay của Tiểu Ái, nhìn Nhất Hàm và Uyển Nhi bằng đôi mắt cương nghị rồi khẳng định:
“Tiểu Ái là bạn gái của con! Nhưng ba biết cô ấy?”
Dương Thuần Vũ khi thấy ba mình và Tiểu Ái gọi thân thiết như vậy lòng đương nhiên sẽ dâng nên nỗi nghi hoặc và lo lắng. Dương Nhất Hàm nghe Dương Thuần Vũ nói như vậy liền thất kinh, mắt mở to như thể không tin đây là sự thật. Vì bất ngờ quá độ mà anh chưa thể nói lên câu gì, Uyển Nhi bên cạnh nhìn phản ứng của chồng mình dữ dội như thế có ngốc mới không nhận ra điều bất thường. Cô nâng tầm mắt lên nhìn Tiểu Ái một hồi rồi khẽ lên tiếng hỏi:
“Ba mẹ cháu là ai?”
Tiểu Ái cũng hơi bất ngờ trước động thái này của Uyển Nhi. Sao chưa gì hết đã hỏi ba mẹ cô rồi? Nhưng thắc mắc là vậy Tiểu Ái vẫn phải ngoan ngoãn đáp lại:
“Ba cháu là Hoắc Nhật Minh, mẹ cháu là Tô Tranh ạ!”
Khi nghe đến đây mặt của Uyển Nhi xám ngoét lại, bộ dạng cô bây giờ không khác gì Dương Nhất Hàm là bao. Tiểu Ái đứng đối diện nhìn hai người như thế cảm thấy vô cùng mờ mịt. Sao hai người lại có phản ứng như thế? Dương Thuần Vũ lúc này đầu óc như muốn nổ tung, bàn tay đang nắm chặt lấy tay của Tiểu Ái cũng từ từ mà buông ra. Cô là con gái của Tô Tranh, người phụ nữ đã cướp lấy ba cậu và khiến mẹ cậu khổ sở suốt ba năm trời? Tại sao lại có thể như vậy? Lúc này Uyển Nhi đã khá bình ổn tâm trạng, cô hít sâu vào một hơi rồi áp chế khí nộ lên tiếng:
“Thuần Vũ, con chia tay con bé ngay lập tức!”
Dương Thuần Vũ đang trong cơn thất kinh nghe Uyển Nhi nói vậy liền giãy nảy lên:
“Mẹ, con biết là mẹ cô ấy đã gây cho chúng ta tổn thương trong nhiều năm qua. Nhưng cô ấy không tội tình gì, đâu có thể mẹ nợ con trả được chứ. Mẹ, thứ lỗi cho con trai con yêu cô ấy thật lòng. Cô ấy chính là Ái Ái người con gái con đem lòng yêu thích từ năm ba tuổi. Vẫn câu nói đó, cả đời con chỉ yêu mình cô ấy, có là người khác con cũng không chấp nhận!”
Tiểu Ái nghe Dương Thuần Vũ nói vậy cảm động không thôi. Cô nâng mắt lên nhìn người con trai đang ra sức bảo vệ tình cảm hai người trước sự ngăn cấm của gia đình. Đương nhiên Tiểu Ái biết mẹ mình đã gây khổ sở thế nào với hai mẹ con Dương Thuần Vũ nên cô mới quyết định không nói ra thân phận của mình dù đã biết cậu là Dưa bở. Tiểu Ái thấy Dương Thuần Vũ quả quyết như vậy, cô cũng như có thêm sức mạnh. Cô nâng mi mắt lên nhìn Uyển Nhi, giọng nói vô cùng kiên định :
“Thưa cô, cháu biết mẹ cháu làm sai với cô nhiều điều cháu ở đây thay mặt mẹ xin lỗi cô. Nhưng cháu xin cô, cháu và Thuần Vũ thật sự yêu thích nhau thật lòng mong cô và ba Nhất Hàm toại nguyện ạ!”
Tiểu Ái vừa dứt câu tiếng cười của Uyển Nhi vang lên, tiếng cười mang theo nỗi bất lực và chứa cả sự hối hận trong đó nữa. Nhất Hàm thấy Uyển Nhi bất ổn liền chạy đến trấn an cô. Uyển Nhi lắc đầu đầy bất lực, cô nhìn thẳng vào Dương Thuần Vũ rồi bất lực lên tiếng:
“Con trai, mẹ có lỗi với hai đứa. Đáng nhẽ mẹ nên nói với con sớm hơn để hai đứa không có nên mối nghiệp duyên này. Nếu hiện tại mẹ có không hận Tô Tranh nữa thì cả hai đứa vẫn không thể đến với nhau vì Tô Tranh và mẹ là chị em cùng cha khác mẹ. Giữa hai đứa có sự ràng buộc của huyết thống, một đoạn tình duyên không đạo lý tốt nhất nên chấm dứt ở đây!”
Uyển Nhi khổ sở lắm mới nói ra được sự thật cho Tiểu Ái và Dương Thuần Vũ biết. Lúc này hai cánh tay đan chặt vào nhau tự do buông thõng. Đầu óc của Tiểu Ái lúc này như thể tạm ngưng hoạt động, hai tai không nghe thấy bất kì âm thanh gì. Uyển Nhi vừa nói cô và Dương Thuần Vũ là có quan hệ huyết thống? Mẹ cô và Uyển Nhi là hai chị em? Sao có thể cơ chứ? Tại sao lại như vậy? Ha, tưởng trừng hôm nay sẽ cho ba Nhất Hàm và Thuần Vũ một sự bất ngờ nhưng ai ngờ đâu chính cô cũng nhận lại bất ngờ. Sự bất ngờ này chính là một bi kịch! Cô lại đi yêu chính anh trai mình, chuyện tình cảm của hai người đúng như Uyển Nhi nói nó trái với luân thường đạo lý, nếu nặng lời hơn là hai người đang loạn luân!
Tâm trạng xuống dốc trầm trọng, Tiểu Ái bi thương chạy khỏi căn biệt thự mặc kệ đằng sau Dương Thuần Vũ có kêu gọi như nào cô cũng mặc kệ mà chạy một cách hết sức bình sinh. Chạy ra khỏi khu nhà ở của Dương gia, Tiểu Ái tạm dừng chân ở một quán ăn. Cô gọi rất nhiều, rất nhiều đồ ăn. Và cô cứ ăn liên tiếp không ngừng nghỉ, cô cảm thấy mình ăn bao nhiêu cũng không thể no được. Trong khoang miệng cô bây giờ chỉ còn một vị đắng ngắt, bất cứ hương vị nào vào trong miệng cô cũng chỉ còn toàn là vị đắng, nó đắng như tình yêu của cô vậy. Tiểu Ái bật cười khổ một tiếng, nước mắt lăn dài trên hai gò má nhưng cô vẫn mặc kệ, thức ăn hòa cùng với nước mắt lại tạo nên vị đắng chát hơn nữa. Tiểu Ái ăn xong thì đặt tiền lên bàn rồi cứng nhắc đứng dậy ra về. Bỗng dưng bà chủ quán gọi với lại:
“Cháu gái, trời sắp mưa to rồi cầm lấy ô mà che này!”
Ngay từ lúc nãy bà đã thấy cô bé này có chút gì đó bất ổn rồi, cô bé này đã giúp bà thu về một khoản lời thế đương nhiên bà cũng nên đáp trả lại bằng cách quan tâm cô bé một chút. Tiểu Ái thấy bà chủ quan tâm mình như vậy chỉ mỉm cười lễ phép đáp lại nhưng cũng không có nhận lấy ô mà quay lưng đi nhanh ra ngoài. Bà chủ muốn đuổi theo nhưng sức già rồi thì sao mà nhanh bằng sức trẻ của Tiểu Ái chứ chỉ đành bất lực nhìn cô khuất dạng.
Đi trên con đường lớn, lòng Tiểu Ái trùng xuống. Tim và tâm can cô lúc này như bị ai đó bóp nghẹt vậy. Khó khăn lắm mới tìm lại được nhau, khó khăn lắm mới có thể yêu cậu, khó khăn lắm mới có thể có những phút giây ngọt ngào nhất. Vậy mà giờ đây tất cả đều tan biến hết cả chỉ vì một bức tường rào cản mang tên: Huyết thống! Tình yêu của hai người ngay từ đầu đã là sai trái rồi sao? Tiểu Ái cảm thấy phía trước của mình mù mịt, cô biết làm gì đây? Có trời mới biết sau này sẽ có ai yêu cô nhiều như Dương Thuần Vũ. Mà dù có yêu cô nhiều như vậy nhưng cô có thể toàn tâm toàn ý yêu người ta nhiều như vậy không? Ai cũng đều nghĩ cái tình yêu tuổi 17 này chỉ là thứ tình cảm bồng bột của tuổi thanh xuân, sau này chỉ nên nhớ lại mà thôi. Nhưng với bản thân Tiểu Ái và cả Dương Thuần Vũ đều sớm coi nhau là tình yêu cả đời mình rồi. Vì khó khăn lắm hai người mới đến được với nhau nhưng có vậy thì sao chứ? Chẳng phải bây giờ lại phải chia cắt lần nữa sao?
Lúc này phía chân trời đột nhiên vang lên những tiếng sấm rền vang. Ngay sau đó, bầu trời như thể nứt ra, bắt đầu xuống một cơn mưa tầm tã. Những hạt mưa táp thẳng vào người Tiểu Ái như muốn cắt nát lòng cô ra vậy. Sự tiếp xúc mạnh mẽ của những hạt mưa lớn lên thân thể cô như những cơn sóng lớn va đập vào vậy, da cô đau rát nhưng cô chẳng thấy nhầm nhò gì cả vì nơi đau nhất lúc này chính là trái tim cô! Đứng dưới mưa, Tiểu Ái hô hấp ngày càng khó khăn, mùi đất ẩm ướt hòa với không khí của mưa rất khó chịu. Cơn mưa trắng xóa khiến lối đi về ngày càng mù mịt, ha ha thật giống tương lai của cô sau này: Thật mù mịt! Tiểu Ái bắt đầu rơi xuống những giọt lệ, không hiểu sao lúc này cô lại thích mưa đến thế. Chắc vì khi đi trong mưa cô khóc cũng không ai biết cô rơi nước mắt. Nước mắt cô hòa với nước mưa, nhớ đến những kỉ niệm ngọt ngào mà cô và Dương Thuần Vũ trải qua cùng nhau tim cô lại đau như kim đâm, khóc càng dữ dội hơn. Đứng dưới cơn mưa, tiếng gào thét thê lương của Tiểu Ái lấn át tiếng nước mưa:
“Tại sao lại như thế? Khó khăn lắm chúng ta mới có được nhau cớ sao mọi chuyện trở thành như thế này? Nếu như cho quay lại thời điểm ban nãy em nhất định sẽ không đi cùng anh trở về, không gặp lại ba mẹ anh để nhận được bi kịch này, thà cả hai ta đều không biết sự thật, yêu nhau được đến ngày nào sẽ đến ngày đó. Nhưng trên đời này không có hạnh phúc nào trọn vẹn hai chữ "nếu như"! Dương Thuần Vũ, em xin lỗi, em không đủ can đảm để yêu anh được nữa. Không thể cùng anh gánh tiếp nửa bầu trời!”
Ngay sau câu nói đấy, Tiểu Ái hét lên một tiếng đau thương. Tiếng hét như muốn xé toạc bầu trời, để cô có thể trút hết những đau khổ trong lòng mình ra, mưa càng ngày càng trút ra ngày một lớn. Tiếng hét của Tiểu Ái vừa dứt là tiếng gầm rú của sấm vang lên kèm theo đó là những tia chớp. Trong khi mọi người đang nô nức chạy mưa thì Tiểu Ái vẫn thong dong đi từ từ. Cô vừa đi vừa cười, nhưng trong tiếng cười đó lại mang theo cảm giác khiến người ta phải rợn gai ốc. Cô mệt rồi, có nên tìm cho mìn sự giải thoát?