Tiểu Ái đi trong mưa mãi, cô cứ đi đi mặc kệ mọi thứ. Vậy mà đi thế nào cô lại về được đến nhà trong buổi tối. Vừa vào nhà thấy Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh cùng Hoắc Tử Trạch đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì nỗi thương lòng của cô lại phát tác. Nếu hôm nay ba mẹ cô cùng Hoắc Tử Trạch mà không đi có việc thì chắc có lẽ tình yêu này sẽ không phải rơi vào bi kịch có đúng không? Nước mắt lại không nghe theo lời cô mà bất giác chảy ra, đúng lúc này Tô Tranh hướng mắt ra phía ngoài cửa thấy Tiểu Ái toàn thân ướt át, đôi mắt thì đỏ ngày vì khóc. Tô Tranh thất kinh mà la lên một tiếng:
“Ái Ái! Con làm sao vậy? Sao lại ướt hết thế này?”
Nói rồi Tô Tranh lo lắng chạy ra phía Tiểu Ái, tiện tay đón lấy chiếc khăn từ tay cô giúp việc để lau cho Tiểu Ái luôn. Khi bàn tay của Tô Tranh đang định đụng vào người Tiểu Ái thì cô lại rụt người về phía sau tránh né sự quan tâm này. Hoắc Nhật Minh và Hoắc Tử Trạch cũng đang đi về phía cô nên hình ảnh này hoàn toàn lọt vào mắt hai người, Hoắc Nhật Minh thoáng bất ngờ nhưng cũng nghiêm khắc trở lại mà lên tiếng:
“Ái Ái, con đang làm cái gì vậy? Mẹ đang lo lắng cho con mà con thái độ gì vậy? Con đi đâu bây giờ mới về, mà sao lại ướt thế kia?”
Lời Hoắc Nhật Minh vừa dứt là tiếng cười của Tiểu Ái vang lên, tiếng cười mang theo nỗi bi thương và uất hận đến cùng cực. Tiểu Ái nâng mi mắt lên nhìn Tô Tranh, đôi mắt trong như ngọc lưu ly lúc này đầy ực nước mắt nhìn Tô Tranh như thể đang chất vấn khiến lòng Tô Tranh căng thẳng lạ thường. Tách, một giọt nước mắt lại rơi ra lăn trên gò má xinh đẹp của Tiểu Ái, cô vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tranh rồi gào lên:
“Mẹ lo lắng cho con ư? Mẹ lo lắng ư? Ha cái bí mật lớn như thế mẹ còn dấu con thì mẹ lo lắng cái gì. Con yêu Dương Thuần Vũ, thiếu gia nhà Dương gia hơn 1 năm nay rồi đấy, hôm nay con về nhà anh ấy ăn cơm mẹ và ba có biết không? Con biết được sự thật là người con yêu bao lâu này lại chính là anh trai trên huyết thống của mình! Mẹ và cô Uyển Nhi đó vốn là chị em cùng cha khác mẹ! Sao mẹ lại không nói với con? Hả mẹ, mẹ trả lời con đi! Sao mẹ không nói với con, mẹ có biết con yêu anh ấy đến mức nào không? Con đã từng nghĩ mình thật hạnh phúc vì có được tình yêu đẹp với anh ấy, nhưng bây giờ thì sao? Tất cả chỉ là dĩ vãng rồi! Mẹ trả lời con đi, bây giờ con phải làm sao khi con yêu anh ấy quá nhiều rồi? ”
Tiếng nói đầy bất lực, ngay sau đó Tiểu Ái ngồi sụp xuống nền nhà mà khóc to. Cô phải làm sao? Cô yêu Dương Thuần Vũ rất nhiều, rất rất nhiều! Bây giờ tim của cô như bị ai bóp nghẹt vậy, nó đau lắm, lòng cô bây giờ như rỉ máu.
Hoắc Tử Trạch đứng một bên nghe thấy Tiểu Ái nói như vậy mặt liền trắng bệch lại. Mẹ cậu và Uyển Nhi là cùng quan hệ huyết thống thì đương nhiên sẽ cùng quan hệ huyết thống với ba của Lộ Lộ. Vậy há chẳng phải cậu cũng đang yêu chị gái cùng huyết thống của mình sao? Đầu óc cậu bây giờ tê rân rân, hai tai thì ong ong không quan tâm cảnh vật xung quanh hỗn loạn như nào nữa. Cậu theo bản năng mà chạy một mạch lên phòng nhốt mình lại. Tiểu Ái thấy phản ứng của Hoắc Tử Trạch thì bật cười khổ. Cô quên mất là thằng em trai cũng cùng cảnh ngộ với cô.
Tô Tranh lúc đầu còn hơi bất ngờ vì Tiểu Ái đã biết được sự thật nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ái bất lực ngồi trên sàn nhà như vậy mà khóc rồi gào thét, cả người thì ướt nhép bộ dạng lúc này vô cùng thảm hại thì liền quay sang nghiêm khắc mà quát lớn:
“Tô Thiên Ái! Con nhìn cái bộ dạng con lúc này xem có ra dáng con người nữa không? Mẹ bảo con là đi học không được yêu đương cơ mà, bây giờ con yêu vào rồi không được thì là lỗi tại mẹ? Mẹ nói cho con hay, cái tuổi bây giờ của con biết yêu đương cái gì? Khéo chỉ là cái rung động đầu đời mà cứ ngỡ là yêu, mẹ sai lầm khi cho con về nước mà! Bây giờ đứng ngay lên, đi lên phòng thay quần áo ra cho mẹ! Mai mẹ sẽ lên trường rút hồ sơ cho hai đứa, sang nước M học tiếp! Mẹ quá thất vọng về con rồi đấy, từ nay đừng có dính dáng đến Dương gia hay Bạch gia nữa!”
Nói xong Tô Tranh quay lưng lạnh lùng bước đi. Chưa đi được bao lâu thì tiếng gào thảm thiết của Tiểu Ái từ đằng sau vọng lại:
“Nhưng con yêu anh ấy thật lòng! Con không đi đâu hết, có chết cũng không! Con thật lòng yêu anh ấy mà.....ộc!”
“Ái Ái!”
Khi Tiểu Ái vừa dứt lời là tiếng kêu thất thanh của Hoắc Nhật Minh vang lên khắp căn biệt thự, Tô Tranh cũng vì phản ứng này mà quay đầu lại. Khi quay lại, Tô Tranh phải kêu lên một tiếng. Hình ảnh Tiểu Ái đang nôn ra máu rồi dần dần rơi vào hôn mê khiến Tô Tranh phải thất kinh mà đứng đờ ra. Sao lại ra nông nỗi này? Mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này. Hoắc Nhật Minh thấy Tô Tranh cứ đứng đờ ở đấy liền mất kiên nhẫn mà gào lên nhắc nhở :
“Tranh Tranh! Em gọi cấp cứu đi nhanh lên!”
Nghe thấy Hoắc Nhật Minh nhắc nhở như vậy lúc này Tô Tranh mới hoàn hồn. Bây giờ mà gọi cấp cứu thì lâu quá, Tô Tranh liền ra hiệu cho Hoắc Nhật Minh là đi xe nhà. Hoắc Nhật Minh không nói lời nào liền gấp gáp nhấc bổng Tiểu Ái lên rồi nhanh chóng di chuyển khỏi gara. Trong tối, chiếc xe Bentley di chuyển nhanh vun vút trên đường, đi đến đâu các phương tiện xung quanh sợ đến nỗi phải táp vào lề đường để nhường chỗ, bọn họ không muốn đi gặp tử thần đâu.
Đến được bệnh viện rồi Hoắc Nhật Minh vội bế Tiểu Ái vào gặp bác sĩ hôm trước có khám qua cho Tiểu Ái. Bác sĩ bảo chỉ là cô hôn mê thôi không có gì đáng ngại phải cấp cứu. Thấy Tiểu Ái đang được chăm sóc tận tình rồi, Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh mới rời đi sang phòng vị bác sĩ. Vừa vào, ông bác sĩ liền nghiêm nghị thở dài một hơi rồi lên tiếng, trong giọng nói có ngữ điệu quở trách :
“Tôi đã nói với hai vị như thế nào rồi? Cô bé phải luôn có tâm trạng tốt nhất và không thể có áp lực nhưng bây giờ thì sao? Cô bé bây giờ chính thức rơi vào trầm cảm thậm chí là nặng. Việc áp lực đến nỗi mà cô bé phải xuất huyết thì các vị cũng biết mức độ nghiêm trọng của bệnh tình rồi chứ? Hiện tại cô bé cần phải ở đây để quan tâm 24/24 vì lơi là ra một chút chúng tôi không thể nói được kết quả bi thương là gì đâu!”
Nói rồi bác sĩ vẻ mặt nhìn Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh kiểu khinh thường. Ông ghét nhất cái kiểu làm cha làm mẹ mà không quan tâm con cái để con cái. Cô bé mới 17 tuổi, cái tuổi đẹp nhất mà mắc phải bệnh trầm cảm, mà trầm cảm đến mức là xuất huyết, nôn ra máu thì Tô Tranh và Hoắc Nhật Minh trong mắt ông không xứng đáng làm cha làm mẹ!
Hoắc Nhật Minh và Tô Tranh đương nhiên là biết vị bác sĩ đang nghĩ hai người như nào rồi nhưng sao trách được ông chứ. Hai người vốn quả thật không phải người cha người mẹ tốt mà. Vị bác sĩ quở trách xong cũng khá nguôi cơn giận, đành bắt đầu lấy pháp đồ điều trị ra, mai sẽ có thêm một chuyên viên tâm lý về điều trị cho Tiểu Ái nữa.
\*\*\*
Lúc này tại biệt thự Dương gia, tình cảnh bây giờ vô cùng hỗn loạn. Sau khi Tiểu Ái bi thương chạy đi, Dương Thuần Vũ cũng rất muốn chạy theo cô nhưng lại bị Uyển Nhi sai người bắt lại rồi nhốt vào phòng. Tại căn phòng trên lầu hai lúc này vang đầy tiếng gào thét của Dương Thuần Vũ :
“Thả tôi ra! Mấy người thả ngay tôi ra! Mẹ, sao mẹ lại làm thế? Con yêu cô ấy thật mà, chính mẹ cũng đã nói con có bạn gái cứ dắt về đây cho mẹ gia cảnh thế nào không quan trọng chỉ cần con yêu cô ấy, và cô ấy cũng yêu con thì mẹ sẽ chấp nhận cơ mà. Sao bây giờ mẹ lạu nuốt lời rồi? Mẹ, mẹ thả con ra đi mà! Tiểu Ái sẽ gặp nguy hiểm đó. Ba, ba thả con ra!”
Tiếng gào của Dương Thuần Vũ vang vọng đầy căn biệt thự, có thể nghe ra bộ dạng của cậu chật vật đến mức nào. Những người làm lúc này đầu phải khiếp sợ, vì họ chưa bao giờ thấy Dương Thuần Vũ bị Uyển Nhi và Dương Nhất Hàm đối xử như thế bao giờ. Phải biết rằng lúc nào cậu cũng được Dương Nhất Hàm và Uyển Nhi cưng chiều hết mức, không bao giờ tạo nên áp lực hay nghiêm khắc quá với cậu cả. Lúc này vì không chịu được sự ồn ào quá mức mà Dương Thuần Vũ gây ra, Uyển Nhi liền đến trước cửa phòng cậu nhưng vẫn không mở ra mà nói to lại:
“Con náo loạn đủ chưa? Tiểu Vũ, con phải biết rằng hai người là anh em! Hai đứa không thể đến với nhau, xưa nay từ bé đến lớn ba mẹ không ngăn cấm con điều gì. Con ghét gì, con thích gì ba mẹ đều thuận theo ý con hết nhưng chỉ có hiện tại bây giờ chuyện này ba mẹ không thể chấp thuận theo con được nữa! Tiểu Vũ , nghe lời ba mẹ lần này quên con bé đó đi!”
Uyển Nhi dứt câu không gian rơi vào sự im lặng, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Uyển Nhi biết Dương Thuần Vũ đã bình tĩnh và suy nghĩ lại, cô nén nước mắt lại. Tại cô, tại cô không nói trước cho cậu biết để mọi chuyện xảy ra như thế này tất cả tại cô. Tuy biết Dương Thuần Vũ sẽ rất đau lòng và khổ sở nhưng chỉ có như vậy mới khiến cậu hoàn toàn chết tâm, thà đau thấu tấm can lần này còn hơn là để yên mà dây dưa không dứt.
“Thuần Vũ, mẹ xin lỗi! ”
Nói rồi Uyển Nhi rời đi, trong phòng Dương Thuần Vũ ngồi sụp xuống. Bộ dạng tiểu tụy ngửa người ra đằng sau tay vẫn nắm chặt lấy chiếc cặp nơ màu hồng.
“Tiểu Ái, chẳng lẽ anh lại mất em lần nữa sao?”