Lớp Vỏ Bọc

Chương 46




“Cẩn thận!”

Mạnh Chiêu gần như lập tức ngồi bật dậy, vọt đến sau ghế lái giống như bắn đạn, anh nhìn chằm chằm chiếc xe tải kia, duỗi cánh tay dài định nắm chặt vô lăng hướng sang bên tránh va chạm với xe tải.

Nhưng mà, tình huống khẩn cấp, hầu như tránh cũng không thể tránh!

Tại thời điểm tay Mạnh Chiêu cầm lên vô lăng, xe tải cách thân xe cứu thương chỉ chưa đến năm mét, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc. Chiếc Palamela ở làn xe khác vừa rồi còn đi đằng sau xe cứu thương thế mà kiên quyết chen lên, chen vào giữa xe tải và xe cứu thương.

“Đệt… đừng tới đây!” Mạnh Chiêu vô thức quát lên một tiếng.

Nhân viên y tế trên xe nghe thấy âm thanh, đều ngẩng đầu nhìn sang, ngay sau đó có người chú ý đến chiếc xe tải kia tới gần, hoảng sợ hét ầm lên.

Một giây sau, “đùng!”
Một tiếng động rất lớn, xe tải tông mạnh vào chiếc Palamela.

Một lực va chạm cực lớn ập đến, thân xe của xe cứu thương chấn động mạnh, bánh xe ma sát mặt đất phát ra tiếng ồn cực kỳ bén nhọn chói tai. Thân xe của Lục Thời Sâm đè lên xe cứu thương, hai chiếc xe dưới sự va chạm của xe tải, cùng nhau lùi sang một bên đến mười mấy mét!

Nhân viên công tác trên xe không thắt dây an toàn lập tức bay ra ngoài, mấy chiếc cáng cứu thương đập vào nhau, trong thời gian ngắn, tiếng thét chói tai và tiếng va đập của kim loại tức thì vang lên liên miên.

Sau lưng Mạnh Chiêu đập mạnh vào ghế phó lái bên cạnh, may mà anh kịp thời cầm tay vịn, mới không đến mức để mình bay ra ngoài.

Giường bệnh chặn trước cửa xe, trong thời gian ngắn không có cách nào ra ngoài. Mạnh Chiêu cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội sau lưng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho dù ở giữa có xe của Lục Thời Sâm giảm xóc, lúc này cửa sổ xe cứu thương cũng đã bị chấn động thành vụn thủy tinh.
Những vụn thủy tinh kia kéo dài hơi tàn trên khung cửa sổ, vẫn chưa rơi xuống, Mạnh Chiêu chống thành ghế sau lưng đứng dậy, lao đến bên cửa sổ, siết nắm đấm lại một cú đấm đập nát cửa sổ xe.

Anh nhìn thấy ở giữa xe tải và xe cứu thương, chiếc Palamela màu đen kia bởi vì trực tiếp tiếp nhận va chạm của xe tải mà đã biến dạng nghiêm trọng.

Mạnh Chiêu cong cánh tay, dùng cùi chỏ đập nát toàn bộ cửa sổ xe vỡ vụn, sau đó bàn tay chống lên mép cửa sổ xe, không để ý vụn thủy tinh bên trên khung cửa, lật người nhảy ra khỏi xe cứu thương.

Anh bước nhanh vòng qua bên vị trí ghế lái chiếc xe của Lục Thời Sâm, định mở cửa xe ra, khổ nỗi xe đã bị đâm đến mức biến thành lõm nghiêm trọng, giống như được hàn chắc chắn, không thể dựa vào sức người kéo ra được.
Xe cảnh sát phía sau đã chạy tới, mấy người đồng thời hô từ xa: “Đội phó Mạnh, anh không sao chứ!”

“Người có sao không phải tôi!” Giọng nói của Mạnh Chiêu gần như là hét ra, “Mau chóng qua cứu người!”

Cửa sổ xe đã bị chấn động vỡ nát, túi khí an toàn đã bắn hết ra ngoài.

Trên vị trí lái, đầu Lục Thời Sâm hơi nghiêng, tựa lưng vào ghế ngồi, hình như đã mất đi ý thức.

Lục Thời Sâm có ngay tại chỗ… Trong nháy mắt Mạnh Chiêu bị một nỗi hoảng sợ to lớn cuốn theo, ngón tay anh đặt lên khung cửa sổ bắt đầu run rẩy không có cách nào không chế, thậm chí không dám kiểm tra hơi thở của Lục Thời Sâm.

Mấy đồng nghiệp chạy tới: “Đội phó Mạnh…”

“Giúp tôi,” Mạnh Chiêu khó khăn nuốt khan một cái, giọng nói của anh nháy mắt khàn đến mức gần như nói không ra lời, “Thử xem cậu ấy còn sống không.”

Bên cạnh có đồng nghiệp đi lên trước, vươn tay thử hơi thở của Lục Thời Sâm: “Vẫn còn hít thở!”

Khi câu này vừa nói ra, Mạnh Chiêu tưởng chừng như mình sắp đứng không vững. Anh chống lên cửa xe, miễn cưỡng để cho mình điềm tĩnh lại: “Đừng để tài xế xe tải kia chạy, hai người đến mở cửa xe này ra giúp tôi!”

Cánh tay Mạnh Chiêu luồn vào cửa sổ xe bị chấn động vỡ, mở khóa bên trong cửa xe.

Bởi vì vừa nãy dùng một đấm đập nát cửa sổ xe cứu thương, giờ phút này cánh tay và lòng bàn tay anh đều bị miếng thủy tinh rạch máu me đầm đìa. Hai bàn tay kia c4m vào khe hở giữa cửa xe và thân xe, dùng sức bẻ ra bên ngoài, trên cánh tay nổi gân xanh, hai cảnh sát khác bên cạnh cũng đi qua giúp đỡ, dưới sự hợp lực của ba người, cửa xe đầu tiên là bị lỏng sau đó mới hoàn toàn bị bẻ ra.

Mạnh Chiêu mở cửa xe, muốn đưa Lục Thời Sâm ra khỏi xe, nhưng lúc này Lục Thời Sâm không nhúc nhích, giống một món đồ sứ dễ vỡ. Anh thậm chí không dám duỗi tay đυ.ng vào Lục Thời Sâm, sợ vừa chạm vào Lục Thời Sâm cũng sẽ chia năm xẻ bảy trong phút chốc giống như cửa sổ xe bị chấn động rạn nứt kia.

“Đội phó Mạnh, để chúng tôi làm cho,” trên xe cứu thương phía sau bấy giờ cũng đã ổn định trật tự, có nhân viên y tế bước xuống xe, lên tiếng nói với Mạnh Chiêu, “Chúng tôi có kinh nghiệm hơn.”

Mạnh Chiêu lùi sang bên cạnh, nhìn nhân viên thò người vào trong xe, cẩn thận từng li từng tí đỡ Lục Thời Sâm xuống xe rồi đặt lên băng ca.

Bởi vì có xe của Lục Thời Sâm giảm xóc ở giữa, tình trạng hư hại của xe cứu thương cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ có vết lõm một bên thân xe, vẫn có thể chạy bình thường.

Nhân viên y tế khiêng băng ca lên, chuyển Lục Thời Sâm lên xe cứu thương, Mạnh Chiêu đi theo sau lên xe.

Băng ca vừa rồi bị đυ.ng lộn xộn giờ đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, trên xe hầu như không có ai bị thương, chỉ có mấy người ngồi bên cửa sổ bị va chạm rất nhỏ. Bảy người nằm trên giường bệnh vẫn đang hôn mê, thoạt nhìn sự cố vừa rồi như thể ảo giác.

Nhưng Mạnh Chiêu biết, nếu vừa rồi không có xe của Lục Thời Sâm chặn va chạm của xe tải ở giữa, trên xe cứu thương lúc này sẽ bị thương nghiêm trọng, thậm chí cũng có khả năng không có ai sống sót.

Bác sĩ đi theo đến bên cạnh băng ca, dùng ống nghe đo nhịp tim của Lục Thời Sâm, lại tách mắt hắn ra nhìn tình huống đồng tử.

Mạnh Chiêu ngồi xổm bên cạnh, chuyện đột nhiên xảy ra, anh không có cách nào bình tĩnh lại, bác sĩ vẫn chưa mở miệng anh đã vội vã hỏi: “Tình huống thế nào?”

“Có triệu chứng xuất huyết nội sọ, xem ra lát nữa nhất định phải tiến hành phẫu thuật mổ sọ,” Bác sĩ kiểm tra xong vẻ mặt nghiêm túc, “Hy vọng có thể chống đỡ vào phòng phẫu thuật.”

Nói xong, bác sĩ hô một câu về phía sau: “Ai đến ôm đầu bệnh nhân đi.”

Có nhân viên đứng lên, đang định đi lên trước thì Mạnh Chiêu nói: “Để tôi, phải làm như thế nào?”

“Cũng được, các cậu là bạn bè, đúng lúc có thể nói chuyện với cậu ấy,” Bác sĩ cẩn thận di chuyển nửa người trên của Lục Thời Sâm, để đầu hắn nằm thẳng trên đùi Mạnh Chiêu, “Đầu bệnh nhân vừa bị va đập mạnh, cậu cẩn thận cố định lại, phòng ngừa trong quá trình xe chạy lại rung lắc mạnh lần nữa.”

“Được.” Mạnh Chiêu giơ tay lên, cẩn thận để tay bên đầu Lục Thời Sâm nâng hắn.

“Trong tình huống này, ý chí cứu sống của bệnh nhân rất quan trọng, nếu như ý chí cầu sinh mãnh liệt, chắc là có thể chống đỡ vào phòng mổ. Nhưng mà đội phó Mạnh, bây giờ bạn cậu đang trong trạng thái hôn mê, trạng thái này rất nguy hiểm, tốt nhất cậu hãy nói chuyện với cậu ấy, để cậu ấy duy trì ý chí tỉnh táo.”

“Được.” Mạnh Chiêu lại đáp một tiếng. Nhưng trên thực tế, đầu óc của anh giờ đang hỗn loạn, cũng không biết phải nói gì với Lục Thời Sâm.

Bác sĩ lại đi đến bên cạnh băng ca, lần lượt kiểm tra tình huống của mấy cô gái được cứu ra từ viện điều dưỡng.

“Lục Thời Sâm.” Mạnh Chiêu cảm thấy huyệt thái dương của mình đang đập mạnh từng cái một, giống như dùi trống đang dùng lực đánh, anh cố gắng ổn định âm thanh, thấp giọng nói, “Cậu đừng ngủ, chúng ta trò chuyện một lát.”

Lục Thời Sâm không có bất kỳ phản ứng gì.

Tay Mạnh Chiêu vẫn đang chảy máu, vết máu dính vào bên mặt của Lục Thời Sâm, lòng bàn tay của anh vẫn đang chảy máu nên anh lật sang mu bàn tay, dùng nơi sạch sẽ cẩn thận lau máu trên mặt Lục Thời Sâm.

Lúc này lông mi của Lục Thời Sâm động đậy, chậm rãi nửa mở mắt ra, nhìn về phía Mạnh Chiêu.

Sắc môi hắn tái nhợt, ánh mắt tan rã, thoạt nhìn sinh mạng đang hấp hối.

Hắn chỉ lặng lặng nhìn Mạnh Chiêu, không hề nói gì, có vẻ như cũng không có ý muốn nói chuyện.

Không biết tại sao, Mạnh Chiêu nhìn ánh mắt kia, anh đột nhiên cảm giác được, Lục Thời Sâm không hề có bấy kỳ ý chí cầu sinh nào, hình như hắn… đang bình tĩnh chờ đợi khoảnh khắc tử vọng đi tới.

“Lục Thời Sâm, không được chết,” Mạnh Chiêu gần như thốt ra theo bản năng, “Nghe thấy không?”

Lục Thời Sâm vẫn nửa mở mắt nhìn anh như cũ, như là có thể lấy đi ánh mắt giờ phút này bất cứ lúc nào.

“Không cho phép chết.” Mạnh Chiêu lặp lại lần nữa, lần này, anh gằn từng chữ một.

Cuối cùng Lục Thời Sâm mở miệng, hơi thở yếu ớt, Mạnh Chiêu phải xích lại gần mới có thể nghe được hắn nói gì: “Chẳng phải muốn… trò chuyện một lát à?”

Đúng rồi, trò chuyện một lát, trò chuyện gì được… Mạnh Chiêu bối rối tìm kiếm chủ đề trong đại não, anh không có cách nào khiến bản thân giữ vững bình tĩnh: “Từ lúc gặp nhau đến giờ luôn nói chuyện vụ án mà chưa ôn chuyện tử tế với cậu, vậy tâm sự… chuyện hồi cấp ba đi?”

Bờ môi Lục Thời Sâm hé mở, âm thanh yếu ớt đến mức nghe không rõ, nhưng nhìn từ khẩu hình, Mạnh Chiêu biết hắn nói câu “Được”.

Rạng sáng, đường phố của thành phố Minh Đàm yên tĩnh, xe cứu thương vụt qua nhanh như tên bắn, gió ào ào tiến vào từ cửa sổ xe bị vỡ, phát ra tiếng vang vù vù ồn ào.

Nhân viên y tế sau lưng bận rộn dàn xếp bệnh nhân, âm thanh trò chuyện của họ giống như bị tiếng gió bao trùm, khiến người ta nghe không rõ.

Mạnh Chiêu cố gắng để bình tĩnh lại, hạ giọng và nói với âm lượng chỉ có hai người họ mới có thể nghe rõ:

“Lục Thời Sâm, hồi cấp ba tôi rất ghét cậu, cậu có biết về sau tại sao tôi có thể thi đậu đại học công an không? Khi đó gần như mỗi ngày tôi đều nhớ lại câu chó hoang và đồ bố thí của cậu, sau đó tôi liều mạng mỗi ngày, cũng vì một ngày nào đó có thể chứng minh cho cậu xem, con mẹ đó năm đó cậu là mắt chó coi thường người khác… Cho nên, không được chết! Nếu cậu chết, mọi thứ tôi làm cũng mất đi ý nghĩa, tôi chứng minh cho ai xem…”

Bờ môi của Lục Thời Sâm mấp máy, giống như nở một nụ cười rất nhẹ mang theo ý mỉa mai. Dường như hắn có lời muốn nói, nhưng giọng nói quá yếu ớt nên vừa mở miệng đã bị gió thổi tan.

Mạnh Chiêu nghiêng đầu, ghé tai lại gần bên môi Lục Thời Sâm, mới miễn cưỡng nghe rõ lời nói của hắn: “Thật chẳng được tích sự gì…”

“Nói tôi chẳng được tích sự gì đúng không?” Mạnh Chiêu quay mặt sang nhìn chằm chằm hắn, dùng giọng nói gần như hung ác, “Nếu cậu không gắng gượng đến phòng mổ, cậu chẳng được tích sự hơn ấy, đừng để tôi xem thường cậu.”

Lời vừa rồi Lục Thời Sâm vẫn chưa nói xong, hắn nhìn Mạnh Chiêu, nói bằng tốc độ cực kỳ chậm: “Không lừa cậu, tôi sống đến bây giờ, cũng vì muốn nhìn xem, con chó hoang năm đó, rốt cuộc có thể sống ra hình người không…”

“Vậy thì đừng chết,” Mạnh Chiêu gần như cắn răng nói ra, “Vậy phải nhìn tận mắt tôi thăng lên đội trưởng chính, lập công hạng nhất, điều đến sở tỉnh… Mỗi bước thăng tiến trong tương lai của tôi, cậu nhất định phải có mặt chúc mừng cho tôi, chính miệng thừa nhận năm đó cậu đã sai!”

“Chỉ hy vọng như thế.” Lục Thời Sâm nói rất nhẹ.

Nói xong lời này, trông hắn rất mệt mỏi và lại nhắm nghiền hai mắt.

Trái tim Mạnh Chiêu như bị ai siết chặt, khiến anh hít thở không thông.

Anh lại nói thêm mấy lời, ngay cả bản thân anh cũng không biết đã nói lảm nhảm những điều gì, nhưng anh không có cách nào dừng lại, sợ mình vừa dừng lại Lục Thời Sâm cũng sẽ ngừng thở theo.

Xe cứu thương lái vào cổng bệnh viện, lái thẳng đến trước tòa nhà cấp cứu.

Nhân viên khác đều nhanh chóng đứng lên, đi tới nhận lấy Lục Thời Sâm trong tay Mạnh Chiêu, động tác nhanh chóng khiêng hắn ra khỏi xe cứu thương.

Khoa cấp cứu đã chuẩn bị sẵn giường bệnh, mấy nhân viên chuyển Lục Thời Sâm lên giường bệnh, bước nhanh đẩy hắn vào phòng phẫu thuật.

Mạnh Chiêu cũng xuống xe theo, vừa chạy nhanh đuổi theo giường bệnh, vừa nhìn Lục Thời Sâm nằm bên trên.

Lục Thời Sâm trên giường bệnh đang nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Sau một loạt tiếng bước chân lộn xộn, Lục Thời Sâm được đẩy vào phòng mổ.

“Cạch” một tiếng, cửa phòng mổ đóng lại, Mạnh Chiêu bị ngăn ở ngoài cửa, âm thanh của các loại dụng cụ cũng bị ngăn ở trong phòng.

Trong hành lang, nhân viên y tế vội vàng qua lại, Mạnh Chiêu đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm ba chữ “Đang phẫu thuật” sáng lên trên cửa.

Anh gần như không biết làm thế nào mà đứng ở đó, đồng hành với anh chỉ có sự trống trải to lớn trên hành lang.

Anh cảm thấy chân mình như nhũn ra, choáng đầu, đứng không vững, giống như mất toàn bộ sức lực.

Anh đi qua ngồi vào dãy ghế dài sát tường, sau khi sững sờ một lúc lâu với không khí, Mạnh Chiêu dài một hơi, nhắm mắt lại và chôn mặt vào lòng bàn tay.