Lớp Vỏ Bọc

Chương 47




Đây là lần thứ hai trong đời Mạnh Chiêu nóng ruột đợi bên ngoài phòng mổ.

Lần trước là lúc anh mười một tuổi, anh vẫn đang học ở trong trường, cục cảnh sát bỗng nhiên cử người tới đón anh đến bệnh viện, nói rằng mẹ anh xảy ra chuyện trong quá trình đuổi bắt tội phạm.

Từ nhỏ Mạnh Chiêu đã ngoan ngoãn, anh ngồi bên ngoài phòng mổ yên lặng chờ đợi, không nói tiếng nào, nước mắt rơi xuống từng giọt lớn.

Cuộc phẫu thuật kia kéo dài tám tiếng, theo lời của bác sĩ phẫu thuật chính sau đó, lý do thời gian phẫu thuật kéo dài như thế là vì ý chí cầu sinh của mẹ anh – Mạnh Tịnh vô cùng mãnh liệt, có vài lần, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng mọi thứ đã kết thúc, cô lại khôi phục nhịp tim như có kỳ tích.

Nhưng thế sự bất lực, vết thương của Mạnh Tịnh toàn ở những vị trí có thể chết người, cho dù cô liều mạng muống sống tiếp, nhưng vận mệnh lại không cho cô cơ hội này.
“Mẹ vì cháu mà gắng gượng tám tiếng,” Khi đó cục trưởng Từ vẫn chỉ là đồng nghiệp của Mạnh Tịnh, sau khi sự việc xảy ra ông nói với Mạnh Chiêu, “Từ giờ trở đi, cháu cũng phải dũng cảm sống tiếp vì cô ấy.”

Về sau Mạnh Chiêu luôn nhớ kỹ câu nói này, cũng nhớ được cảnh tượng mình ngồi bên ngoài phòng mổ từ trời sáng đợi đến trời tối. Cho nên sau đó bất kể anh rơi vào tình cảnh gì, cũng sẽ cắn răng liều mạng chịu đựng vượt qua.

Nhưng mà Lục Thời Sâm… trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên ánh mắt Lục Thời Sâm nhìn về phía anh, bình tĩnh đến mức không một gợn sóng. Giống như đang chờ đợi cái chết đến trong giây tiếp theo, tựa như đối với hắn mà nói, chết là một sự giải thoát hoàn toàn.

Tại sao phải đột nhiên xông lên vào chớp mắt kia, rõ ràng bây giờ người nằm bên trong phòng mổ phải là mình… Mạnh Chiêu dằn vặt lắng nghe tiếng vang của dụng dụng mơ hồ truyền đến trong phòng mổ.
Khó có thể tưởng tượng nếu như bác sĩ bước ra phòng phẫu thuật, giống như năm đó thông báo cái chết của Mạnh Tịnh. Đầu tiên là lắc đầu với Mạnh Chiêu, sau đó lại nói “Xin lỗi”, vậy anh phải tiếp nhận tin tức này như thế nào?

“Cảnh sát Mạnh,” Điều dưỡng chạy chậm đến, “Phẫu thuật cần người thân ký tên, anh có phương thức liên lạc của người thân bệnh nhân không?”

Mạnh Chiêu ngẩng đầu lên từ lòng bàn tay, giọng nói khàn gần như không nói ra lời: “Có.”

Tròng trắng mắt của anh hiện đầy tia máu đỏ, lúc ngước mắt nhìn sang, điều dưỡng bị giật mình bởi ánh mắt của anh, ngẩn ra một cái mới nói: “Bởi vì tình huống khá là khẩn cấp, bệnh viện phải phẫu thuật trước cho bệnh nhân, nhưng vẫn hy vọng người thân của bệnh nhân có thể mau chóng chạy tới ký tên bổ sung.”
“Được,” Giọng nói của Mạnh Chiêu rất khàn, “Tôi đi gọi cho bố cậu ấy ngay.”

“Còn có, cũng cần cung cấp thông tin thân phận của anh Lục,” Điều dưỡng đưa quần áo trong tay cho Mạnh Chiêu, “Đây là áo khoác anh ấy mặc trên người, anh nhìn xem có thể tìm giúp được không.”

“Ừ.” Mạnh Chiêu dùng sức nhéo chân mày, éo buộc bản thân bình tĩnh lại, sau đó anh đứng dậy nhận lấy áo khoác của Lục Thời Sâm.

Áo khoác đã bị máu ngấm vào, trước kia trên người Lục Thời Sâm luôn tràn ngập một mùi gỗ đàn hương rất nhạt, nhưng bây giờ mùi hương ấy đã bị mùi máu tanh nồng đậm che kín.

Tay của anh luồn vào trong túi áo khoác, không tìm được thông tin nhận dạng, chỉ tìm được một chuỗi chìa khóa xe.

“Trong túi không có, tôi bảo người vào trong xe của cậu ấy tìm xem.” Mạnh Chiêu cầm chuỗi chìa khóa trong tay và nói với điều dưỡng.

“Được rồi,” Điều dưỡng gật đầu, “Ngoài ra anh có biết trước đó bệnh nhân có bệnh án khác không?”

“Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ bị đau đầu, cái kiểu mà đau dữ dội ấy,” Mạnh Chiêu nhớ đến mấy lần Lục Thời Sâm bị đau đầu trước mặt anh, móng tay ngắn ngủn bấm vào lòng bàn tay, “Còn có, lúc mười tuổi cậu ấy cũng bị tai nạn giao thông, mắc chứng mất trí nhớ do căng thẳng, đến giờ vẫn không nhớ được chuyện trước mười tuổi.”

Điều dưỡng ghi lại những nội dung Mạnh Chiêu nói, lại nhìn về phía cánh tay Mạnh Chiêu, trên cánh tay bị kính rạch ra vài vết thương vừa dài vừa sâu, đã ngưng tụ thành vết máu, cô tốt bụng nhắc nhở: “Cảnh sát Mạnh, anh có muốn đi xuống lầu xử lý vết thương trên cánh tay trước không?”

“Đợi lát nữa phẫu thuật xong đã.” Mạnh Chiêu nói.

Sau khi điều dưỡng đi, Mạnh Chiêu gọi điện cho Lục Thành Trạch.

Đã rạng sáng, chắc là Lục Thành Trạch ngủ rồi, tiếng tút tút trong điện thoại vang một lúc lâu bên kia mới nghe máy.

“Chú Lục, Lục Thời Sâm gặp tai nạn xe, đang cấp cứu trong phòng phẫu thuật… Tình huống cụ thể đợi chú đến đây rồi nói sau, mời chú đến ký ca mổ trước, ở bệnh viện trung tâm… Vâng, cháu đợi chú ở cửa phòng phẫu thuật trên tầng ba.”

Cúp điện thoại, anh lại gọi điện cho đồng nghiệp ở lại xử lý vụ tai nạn xe kia, bảo họ tìm xem trên xe của Lục Thời Sâm có thông tin danh tính không.

Sau mười mấy phút, đồng nghiệp chạy tới, đưa đồ trong tay cho Mạnh Chiêu: “Đội phó Mạnh, chiếc xe kia bị đâm quá nghiêm trọng, chưa hẳn có thể sửa được… Tôi lấy hết đồ trong thùng cất đồ ra, anh tìm xem bên trong có thông tin danh tính không.”

Mạnh Chiêu nhận lấy những thứ kia, đáp một tiếng “Được”.

“Còn có, tài xế xe tải chết tại chỗ rồi.” Đồng nghiệp lại nói.

“Chết rồi?” Mạnh Chiêu lập tức cau mày.

“Đúng, đội trưởng Lý của cảnh sát giao thông phân tích, vốn dĩ nếu xe tải kia đâm thẳng vào xe cứu thương, tài xế có lẽ vẫn chưa đến mức xảy ra chuyện, nhưng bởi vì bỗng nhiên có chiếc xe chen vào giữa, tài xế kia bối rối định thay đổi tuyến đường chạy, cho nên mới dẫn đến tử vong tại chỗ.”

“Có phát hiện manh mối trên người tài xế không?”

“Hình như có phát hiện một chiếc điện thoại, trước khi xảy ra chuyện chiếc điện thoại kia còn trò chuyện ba lần với cùng một dãy số, anh Bân đã đi điều tra dãy số rồi.”

“Tôi đã biết, bảo anh Bân trước tiên phụ trách khống chế hiện trường đi, bên này phẫu thuật xong tôi sẽ đi qua.” Mạnh Chiêu hơi mệt mỏi nói.

Bởi vì sự cố đột phát kia và vết thương nghiêm trọng của Lục Thời Sâm, trước mắt tâm sức anh lao lực quá độ, thành thử không có cách nào tập trung tinh lực lên vụ án.

Sau khi đồng nghiệp rời đi, Mạnh Chiêu lật xem những tài liệu kia, không tìm được thông tinh danh tính, sau đó anh lấy một túi giấy da trâu bên trong ra. Nó giống như một túi hồ sơ, nhưng bên trên phong bì không biết bất kỳ chữ gì, có thể đựng trong này không? Mạnh Chiêu mở túi hồ sơ ra, đầu tiên là tìm sơ qua một lần, không tìm được thông tin danh tính, anh lại rút tài liệu giấy bên trong ra, lại tìm lần nữa.

Sau khi tìm thấy thông tin danh tính của Lục Thời Sâm, anh đang định cất những tài liệu kia về, vô tình liếc qua nội dung bên trên, sau đó ngẩn người.

Một phần tài liệu bên trên cùng là biên lai kê thuốc của bệnh viện cấp ba A, tình huống cơ bản của bệnh nhân được viết ở đó: “Lục Thời Sâm, nam, 29 tuổi, bởi vì mười tuổi bị tai nạn xe cộ dẫn đến mất trí nhớ do căng thẳng, rối loạn nhận biết cảm xúc, biến chứng bệnh trầm cảm mức độ nặng…”

Rối loạn nhận biết cảm xúc? Động tác của Mạnh Chiêu dừng lại, nhìn chằm chằm mấy chữ kia, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mấy đoạn ngắn liên quan đến Lục Thời Sâm…

Câu nói thản nhiên của Lục Thời Sâm sau khi hỏi Mạnh Chiêu về chuyện mẹ qua đời, “Bởi vì mẹ của tôi cũng qua đời, nhắc đến chuyện này tôi cũng không cản thấy buồn bã.”

Lục Thời Sâm nhìn Triệu Vâm Hoa sắp chết, vẻ mặt lạnh lùng hỏi ra câu, “Rốt cuộc có phải bà thả sợi lông chó kia không?”

Mười hai năm trước ở bên kia đường, Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm con chó tứ chi giãy giụa bằng vẻ mặt thản nhiên không hề động lòng.

Còn có vẻ mặt của Lục Thời Sâm nhìn mình chằm chằm như quan sát động vật trong l*иg…

Thảo nào, thảo nào…

Thảo nào Lục Thời Sâm thường xuyên lạnh lùng như con ma-nơ-xanh tinh xảo.

Vén ra lớp voan mỏng mang tên “Rối loạn nhận biết cảm xúc” này, đến bây giờ Mạnh Chiêu mới cảm thấy nhìn rõ Lục Thời Sâm hơn một chút.

Nếu như vì vụ tai nạn xe kia, phải chăng trước mười tuổi Lục Thời Sâm cũng từng tràn đầy tình cảm lại giàu lòng thông cảm?

Nếu vì một tai nạn, trí nhớ và tình cảm của một người đều bị số phận bóc ra và lấy đi, chỉ còn lại cái x4c thịt và lý tính tột độ, như vậy không có cách nào sống tiếp với nhân loại, rốt cuộc là cảm giác gì…

Nhưng nếu như Lục Thời Sâm không có bất kỳ tình cảm nào, vậy lý do khiến hắn đột ngột lao đến giữa hai chiếc xe đêm nay là gì?

Mười hai năm trước, tại sao hắn trốn học một tuần đi tìm Chu Minh Sinh nhờ giúp đỡ? Lúc hắn rời khỏi cấp ba tại sao để lại vở ghi kia cho mình?

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân cắt ngang suy nghĩ quay đi quay lại trăm ngàn lần của Mạnh Chiêu. Anh ngẩng đầu nhìn lên, Lục Thành Trạch cha của Lục Thời Sâm đã đến.

“Tiểu Mạnh, Thời Sâm sao rồi?” Lục Thành Trạch đến gần hỏi anh.

“Vẫn đang cấp cứu, tình huống…” Mạnh Chiêu dừng một lát, vẫn nói thật với Lục Thành Trạch, “Chú Lục, tình huống không tốt lắm. Phẫu thuật cần ký tên, chú đi ký xong trước cháu lại nói tỉ mỉ với chú.”

“Được.” Lục Thành Trạch gật đầu, bước nhanh về phía bàn điều dưỡng.

Mạnh Chiêu cất bệnh án của Lục Thời Sâm, lại nhìn túi hồ sơ ngẩn người một lúc.

Những thứ Lục Thời Sâm cho anh thật sự quá nhiều cũng quá nặng, vụ án của Mạnh Tường Vũ mười hai năm trước và quyển sổ kia anh vẫn chưa biết làm thế nào trả hết, bây giờ lại nợ Lục Thời Sâm một cái mạng.

Quá nặng… Mạnh Chiêu ngước mắt nhìn về phía đèn chỉ thị sáng bên trên phòng phẫu thuật.

Lục Thời Sâm, cậu phải vượt qua cho tôi, để tôi suy nghĩ xem rốt cuộc làm thế nào trả hết những thứ này.

Lục Thành Trạch ký xong, đi tới hỏi Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Mạnh Chiêu kể lại quá trình đi ra từ viện điều dưỡng đến xảy ra tai nạn xe cho Lục Thành Trạch, lại nói: “Chú Lục, cháu xin lỗi, vốn người nằm trong phòng phẫu thuật được cấp cứu kia phải là cháu.”

Lục Thành Trạch cau mày: “Sao nó lại đi theo cháu giải cứu người bị hại?”

“Chuyện này nói ra rất dài dòng, ban đầu bọn cháu đi ăn cơm, trò chuyện về vụ án rồi nghĩ ra mạnh mối…” Mạnh Chiêu vẫn chưa hoàn toàn trở lại từ trong cảm xúc, tư duy hơi hỗn loạn, nên Lục Thành Trạch hỏi vậy, anh nhất thời giải thích có phần qua loa.

Lục Thành Trạch im lặng một lát mới hỏi: “Vụ tai nạn xe này là ngoài ý muốn hay là có người cố ý gây ra?”

“Sẽ không đơn thuần là ngoài ý muốn.” Mạnh Chiêu lắc đầu nói.

“Quá nguy hiểm, Tiểu Mạnh, cháu bảo người ngoài nghề như Lục Thời Sâm tham gia hành động nguy hiểm như thế…” Lục Thành Trạch lắc đầu, trong lời nói khó nén được ý trách ứ, “Ban đầu vụ án này nó đã là người sớm nhất bị liệt vào đối tượng tình nghi, nói rõ rất có thể từ lúc đầu nó đã bị người ta để mắt tới, nó tham gia vào vụ án này càng nhiều, sẽ liên lụy sâu hơn, càng có khả năng gặp phải nguy hiểm.”

“Chú nói rất đúng,” Mạnh Chiêu nghe xong tự trách hơn, lại nói một tiếng xin lỗi, “Xin lỗi chú Lục.”

Lục Thành Trạch xua tay, thở một hơi nặng nề, “Chuyện này cũng không thể trách chái, cho dù thế nào đây cũng là lựa chọn của nó. Nếu đã đưa ra lựa chọn thì nên dánh chịu một vài hậu quả có thể mang tới. Nhưng mà, nếu lần này Thời Sâm có thể may mắn sống tiếp, dù mong muốn của nó mạnh đến đâu, chú cũng hy vọng cháu đừng để cho tiếp tục tham gia vụ án nguy hiểm như thế nữa, được chứ?”

“Cháu biết rồi chú Lục.” Mạnh Chiêu đưa ra câu trả lời chắc chắn.

Trong hành lang, nhân viên y tế qua lại vội vàng, Mạnh Chiêu ngồi trên ghế dài, vô cùng nôn nóng chờ đợi kết quả phẫu thuật. Lục Thành Trạch đứng trước cửa sổ, vẻ mặt nặng nề nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi từ trong ra.

Mạnh Chiêu và Lục Thành Trạch lập tức đi lên trước hỏi tình huống phẫu thuật.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống: “Tạm thời cứu thoát khỏi tình huống nguy cấp nhất, may mà vừa xảy ra chuyện đã đưa tới. Tình huống bị thương tay chân của bệnh nhân cũng không nghiêm trọng, chỉ có cánh tay trái bị nứt xương nhẹ, nhưng đầu bị thương nặng, mặc dù qua ca mổ tình trạng đã tạm ổn định, nhưng có thể tỉnh lại hay không còn phải xem cậu ấy có thể gắng gượng qua đêm nay không, điều này phải xem ý chí cầu sinh của bản thân bệnh nhân.”

Lại là ý chí cầu sinh… Mạnh Chiêu siết chặt ngón tay.

Anh không có cách nào thuyết phục bản thân lạc quan lên, nếu như lúc này người nằm trên giường bệnh là mình, vậy anh nhất định có thể vượt qua. Nhưng cố tình người bây giờ cần trải qua quỷ môn quan lại là Lục Thời Sâm có ý chí cầu sinh cực kỳ yếu kém…

Cửa phòng phẫu thuật mở ra, Lục Thời Sâm nằm trên giường bệnh được nhân viên y tế đẩy ra từ phòng phẫu thuật.

Lục Thành Trạch ở lại bên ngoài, tiếp tục hỏi bác sĩ về các vấn đề hậu phẫu.

Mạnh Chiêu theo sau giường bệnh, đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, nhìn Lục Thời Sâm nằm trên giường bệnh.

Trên mặt Lục Thời Sâm đeo mặt nạ dưỡng khí, vẻ mặt tái nhợt, bờ môi không có màu máu, gần như không nhìn ra bất kỳ cơ hội sống nào.

Trước kia thỉnh thoảng Mạnh Chiêu cảm thấy Lục Thời Sâm như món đồ sứ bên ngoài không thể phá vỡ, thật ra cực kỳ dễ vỡ. Mà bây giờ hắn thật sự trở thành người sứ đυ.ng cái vỡ ngay.

Tiếp đó anh lại nghĩ, đối với Lục Thời Sâm không có cách nào thông cảm với người khác mà nói, có khi nào nằm vô tri vô giác như vậy và sống giữa đám người mà không hòa hợp, so sánh ra cũng chẳng có gì khác nhau, thậm chí thoải mái hơn?

Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Chiêu rung lên.

Trước kia anh đều nghe máy ngay lập tức, nhưng lần này, tiếng chuông kia reo một hồi lâu anh cũng không nghe.

Muộn thế này, nhất định là chuyện của vụ án, Mạnh Chiêu biết, nhận cuộc điện thoại này có lẽ anh lại bị gọi vào cục thành phố.

Anh hy vọng có thể trông coi ở đây, chờ đến khi Lục Thời Sâm mở mắt ra, tỉnh táo lại, sau đó lại đi xử lý những chuyện khác. Nhưng vụ án trước mắt đã đến thời điểm mấu chốt nhất rồi, không có nhiều thời gian để anh trông coi ở đây.

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm trên giường bệnh, anh cho mình thời gian một đoạn chuông điện thoại, rồi cứ im lặng nhìn Lục Thời Sâm.

Sau đó một giây trước khi tiếng chuông kia ngắt, anh đứng lên đi tới trước cửa sổ nghe điện thoại.

Điện thoại do Nhậm Bân gọi đến…

“Đội phó Mạnh, bên giám định vật chứng đã kiểm tra thành phần của chất lỏng trong bình ngay trong đêm, vừa mới có kết quả kiểm tra. Kết luận sơ bộ là glucose và nhiều loại chất hỗn hợp nguyên tố kim loại nặng vi lượng, mặc dù liều lượng không đến mức trí mạng, nhưng tiêm vào thời gian dài sẽ khiến cho cơ thể người xuất hiện hiệu quả chân tay và đại não chậm chạp. Tôi cũng vừa hỏi tình huống của mấy người được cứu ra từ lòng đất kia, bệnh viện nói trước mắt mấy người đều đang trong trạng thái hôn mê, cụ thể có thể tỉnh lại không, bác sĩ nói chỉ có thể quan sát thêm mất ngày.”

“Thẩm vấn nhân viên công tác của viện điều dưỡng sao rồi?”

“Đều nói không biết sự tồn tại của đường hầm dưới lòng đất kia, nhìn biểu hiện của họ, thật sự không giống nói dối.”

“Thẩm vấn Ngô Vi Hàm chưa?”

“Thẩm vấn rồi, cậu ta nói không biết gì về chuyện này, không thừa nhận là cậu ta làm.”

“Chẳng phải đã nói tìm được điện thoại trên tay tài xế à? Kiểm tra số kia thế nào?”

“Giống như trước đó, là dãy số Internet mã hóa nhiều tầng.”

“Người cứu từ tầng hầm ra hôn mê bất tỉnh, người của viện điều dưỡng nói không biết tình hình, tài xế gây chuyện chết rồi, người trò chuyện với hắn trước khi chết lại không tra được là ai.” Mạnh Chiêu cảm thấy một cơn giận vọt lên yết hầu, anh cố gắng đè lại, mệt mỏi giơ tay nhéo ấn đường, “Bây giờ là tình huống này đúng không?”

Nghe ra Mạnh Chiêu đang đè nén cơn giận, Nhậm Bân nói: “Cậu đừng vội, manh mối không chỉ có chừng này, sau khi trời sáng…”

“Sao tôi có thể không vội?!” Cơn giận Mạnh Chiêu luôn đè nén ở ngực, lúc này không thể nhịn được nữa, toàn bộ bùng nổ ra, “Bạn của tôi vẫn đang không biết sống chết ở bệnh viện, anh nói cho tôi tất cả manh mối lại bị cắt đứt, sau khi trời sáng? Thời gian gọi đến là hai tư giờ, nếu như Ngô Vi Hàm thật sự là hung thủ sau màn, trong hai tư giờ không tìm được chứng cứ phạm tội của hắn, lẽ nào chúng ta phải cho hắn nghênh ngang trở về tiếp tục gây ác?”

Đầu bên kia điện thoại, Nhậm Bân im lặng mấy giây rồi nói: “Vụ án vẫn đang thúc đẩy, đồng nghiệp trong cục đều đang tăng ca thẩm vấn suốt đêm, có ai không hy vọng lập tức bắt được hung thủ?”

Mạnh Chiêu nhận ra mình mất khống chế, anh đứng trước cửa sổ, hít sâu một cái với bóng đêm, ép buộc bản thân trở về quỹ đạo lý trí tỉnh táo: “Xin lỗi, tôi đã biết tình huống rồi, bây giờ tôi về cục ngay.”

Cúp điện thoại, Mạnh Chiêu thở dài một hơi, quay người lại, Lục Thành Trạch đang ở sau lưng nhìn anh.

“Chú Lục.” Mạnh Chiêu điều chỉnh lại cảm xúc, “Cháu phải về trước, nhất định phải nhanh chóng bắt được người lên kế hoạch sau vụ tan nạn xe này, cháu không có cách nào một mực trông coi Lục Thời Sâm… Chú hao tổn nhiều tâm trí rồi, sau khi cậu ấy tỉnh lại, làm phiền chú nhất định phải thông báo cho cháu ngay lập tức.”

“Được, những gì cháu làm là đúng,” Lục Thành Trạch nhìn anh nói, “Tra án quan trọng, mau đi đi.”

Mặc dù không yên lòng với tình huống của Lục Thời Sâm, nhưng trước mắt Mạnh Chiêu nhất định phải điều tra rõ vụ tai nạn xe này, kéo dài lâu hơn, mạnh mối có thể bị hủy triệt để hơn.

Vụ tai nạn xe đêm nay không thể nào là ngoài ý muốn, người bày ra vụ tai nạn xe này chỉ có một mục đích, đó là gϊếŧ người diệt khẩu. Khiến những người giấu trong tầng hầm kia hoàn toàn chết vì tai nạn xe, như vậy có thể không còn chứng cứ nữa. Bí mật giấu những người này trong tầng hầm và bày ra vụ tai nạn xe đêm nay, chắc chắn là cùng một người.

Mạnh Chiêu siết chặt nắm đấm – anh phải điều tra kỹ lưỡng kẻ đầy tội ác này, không quan tâm thế lực sau lưng hắn lớn mạnh cỡ nào, đều phải dùng chứng cứ ép tới khi hắn không có cách nào xoay người.

Ra khỏi phòng bệnh, đi đến chỗ rẽ cầu thang, Mạnh Chiêu quay đầu nhìn phòng chăm sóc đặc biệt một cái.

Lục Thời Sâm, anh nói trong lòng, hãy sống sót, cuộc đời còn rất dài, cuộc sống không nhàm chán như cậu nghĩ. Chỉ cần cậu vượt qua được, tôi nhất định dốc hết khả năng, giúp cậu tìm lại toàn bộ ký ức và cảm xúc đã mất.